DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Tự Thiên Thư
Chương 63: Cao thủ mạt chược (hạ)

Tùng Phong lão đạo còn chưa nói ra chữ " Môn" thì Hiểu Lâm đã phóng tới, một tay che miệng sư phó, thấp giọng nhắc nhở: " Sư phó, ngài không nhớ chúng ta đến làm gì sao?"

Tùng Phong đạo trưởng thở hổn hển, cuối cùng nhớ tới chuyện chính hôm nay.

" Hoa lạp" Bộ mạt chược kia lại một lần nữa bị ném lên mặt đất.

" Viễn nhi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng." Tùng Phong nghiêm mặt nói: " Thứ này ngươi có nhận ra không?"

" Đương nhiên nhận ra." Nhìn bộ dáng sư phó đã thật sự nổi giận, Diêu Viễn nói chuyện đã bắt đầu có quy củ: " Vì đệ tử đã lấy bộ mạt chược này từ trong kho ra và còn tụ tập huynh đệ đánh bạc, mới bị sư phó phạt diện bích một năm."

" Tốt lắm, ta hỏi lại ngươi." Tùng Phong bắt đầu chờ đợi kỳ tích: " Ngươi có thể cảm nhận được bộ mạt chược này có cái gì bất đồng không?"

" Không có gì khác a." Diêu Viễn mờ mịt nói: " Ngày đó lấy trong kho ra, chúng ta đánh suốt một đem cũng không có cái gì bất đồng a."

Sắc mặt Tùng Phong chợt ảm đạm xuống, nhưng đúng vào lúc này, Diêu Viễn bỗng nhiên tiến lên, kinh ngạc nói: " Di, giống như có điểm kỳ quái nga."

" Tiểu sư đệ, ngươi cảm giác được cái gì không?" Hiểu Lâm khẩn trương hỏi.

" Ân, có loại hơi thở kỳ quái." Diêu Viễn cau mày cẩn thận nhận thức: " Kỳ quái, lần trước rõ ràng là không có, lần này sau lại có phản ứng thế này chứ."

Hiểu Lâm nhìn Tùng Phong, trong mắt như ẩn chứa vẻ kinh hãi vui mừng, vui vẻ nói: " Ngươi hãy cẩn thận nhận thức thêm lần nữa."

Diêu Viễn quay về bộ mạt chược nhìn hồi lâu, trịnh trọng gật đầu: " Có phản ứng, quả thật có phản ứng rồi!"

Sự thật là không cần hắn phải khẳng định nữa, mạt chược trên mặt đất, đã một khối rồi một khối thay nhau toát ra bạch quang, hiển nhiên đã cùng Diêu Viễn sinh ra cảm ứng.

Thanh U tán nhân nhìn Phi Hạc thượng nhân, Phi Hạc thượng nhân nhìn Lục Mi tiên sinh, Lục Mi tiên sinh nhìn Tuyết Phong chưởng môn, tất cả mọi người có chút ngây ngốc, nhịn không được thầm nghĩ: " Chẳng lẽ tu chân giới thật sự đã rơi xuống bước đường này sao? Tiên khí uy lực tuyệt đại như vậy, lại nhận một chủ nhân hư hỏng như thế."

Tiểu Khai ở bên cạnh nói: " Diêu Viễn, ngươi biết đánh mạt chược không?"

Diêu Viễn kinh ngạc nhìn Tiểu Khai, trên mặt hiện ra vẻ mặt cao ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: " Đương nhiên, Diêu Viễn ta từ ba tuổi đã học qua, năm tuổi biết chơi đánh bạc, lúc mười tuổi đã quét ngang Giang Nam, mười lăm tuổi tham gia Trung Hoa Đổ Vương đại hội, mặc dù không có thắng được quán quân, nhưng cũng được Đổ giới cho rằng là một Á Châu Đổ Thần có tiền đồ, ngươi nói ta không biết đánh mạt chược hay sao?"

Tiểu Khai bị một chuỗi thành tích này làm ngây ra, nhất thời nghĩ được mình thấp hơn hai phần, vẫn cẩn thận hỏi: " Vậy ngươi cũng biết đại mãn quán rồi?"

Diêu Viễn cười hắc hắc, cũng không trả lời, chỉ bước tới, hai bàn tay đưa ra, cầm lấy hòm mạt chược nhấc lên, mạt chược hoa lạp lạp rơi xuống mặt đất, trong sơn động mặt đất không được bằng phẳng, nhưng hai tay hắn phất nhanh trên mặt đất, bộ mạt chược như bị một lực vô hình sửa sang lại, lộ ra một mặt nguyên vẹn nằm trên mặt đất không bằng phẳng, thành một mặt phẳng toàn màu( một màu), không hề sót một khối nào.

Diêu Viễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Khai, tiện tay cầm một khối bài ra, nói: " Đây là ba vạn." Vừa mở tay ra thì thấy đúng là ba vạn, hắn lại xuất ra: " Đây là năm đồng." Bàn tay lướt qua, đúng là năm đồng.

Hắn cứ như vậy một đường lấy bài một đường báo bài, bộ mạt chược trước mặt hắn căn bản không có xem qua, không hề làm ký hiệu, nhưng một đường đi tới, lại liên tục báo ra, không kém chút nào, đảo mắt đã thấy nói xong hoàn toàn chính xác.

Mọi người ở đây nhìn thấy há mồm cứng lưỡi, trợn mắt há hốc, rốt cuộc nói không nên lời. Tất cả mọi người là cao thủ đứng đầu của tu chân giới, ánh mắt như điện, đương nhiên nhìn ra được thủ pháp bắt bài của Diêu Viễn cùng động tác sờ bài nhìn qua như dễ dàng nhưng lại vô cùng khó khăn, mấy vị chưởng môn ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, đều cùng thở dài, lắc lắc đầu, ý tứ thật rõ ràng: " Ngươi làm không được, ta cũng không được, có thể làm được chỉ có người tuổi trẻ này mà thôi."

Diêu Viễn biểu diễn chiêu thức ấy, còn chưa tận hứng, chỉ thấy hai tay hắn như con bướm xuyên hoa bay múa, mạt chược trên mặt đất đã bị bày thành bảy, tám hồ bài, hắn nhất nhất chỉ điểm: " Đây là Thập Tam Chiếu, đây là Đại Xa Luân, đây là Đại Tứ Hỉ, đây là Đại Tam Nguyên..."

Đến tận đây, Tiểu Khai không nghi ngờ nữa, vị tuổi trẻ tên Diêu Viễn này, quả nhiên là trời sinh đổ đồ.

" Tốt lắm, tốt lắm." Sự phẫn nộ của Tùng Phong đã sớm không cánh mà bay, vuốt râu, cười tươi rói: " Nào, Viễn nhi, ngươi mau thử lại xem, dùng tâm niệm khống chế bộ mạt chược, bày ra một bộ hồ bài đi."

" Dạ, sư phó!" Diêu Viễn từ khi lên Hoàng Sơn, làm bất cứ chuyện gì cũng bị sư phó mắng, cuộc sống đã buồn bực vô cùng, không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội biểu hiện kỹ thuật mạt chược của mình trước mặt mọi người, hơn nữa xem thần thái của sư phó, tựa hồ còn phi thường ủng hộ, trong lòng hắn đắc ý không sao nói, tâm niệm vừa động, đã đem hai vạn, ba vạn và bốn vạn ném ra ngoài, ba khối bài đón gió liền trướng lớn, đảo mắt biến thành như tấm bình phong, dừng ở một mảnh đất trống cách đó không xa động khẩu, Diêu Viễn tâm hoa nộ phóng( hoa nở trong tim, ý nói vui vẻ): " Oa, bộ mạt chược này nguyên lai là bảo bối a, tốt lắm, ta sẽ bày ra cho các ngươi xem một Cửu Liên Bảo Đăng!"

Tiểu Khai chấn động, ôm lấy tay Diêu Viễn: " Dừng! Không được bày Cửu Liên Bảo Đăng!"

" Vì sao?" Diêu Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

" Không thể bày ra Cửu Liên Bảo Đăng, tuyệt đối không thể bày Cửu Liên Bảo Đăng!" Tiểu Khai cứng rắn gằn giọng: " Ngươi chỉ có thể bày tiểu hồ, không, bày thí hồ, là thí hồ nhỏ nhất!"

Đến lúc này mấy vị chưởng môn nhân mới có phản ứng: " Đúng, chúng ta muốn thí hồ, chúng ta chỉ cần thí hồ."

Diêu Viễn mặc dù có chút mất hứng, nhưng nghe sư phó cũng phụ họa, chỉ có thể gật gật đầu: " Được thôi."

Tâm niệm của hắn vừa động, nhất thời lại đem ba khối bài bay ra, cũng ba vạn, bốn vạn, năm vạn rơi xuống trên đất trống.

Tiểu Khai vừa định buông lỏng một chút, bỗng nhiên nhìn thấy Diêu Viễn định đem ra năm vạn và sáu vạn, liền chụp lấy tay Diêu Viễn: " Không được! Nhất sắc tam bộ cao ( Một màu ba bước cao) cũng không được!"

" Lại vì sao?" Diêu Viễn có chút buồn bực: " Thí hồ này đã rất nhỏ rồi."

" Không, còn chưa đủ nhỏ." Tiểu Khai nói: " Không được bày nhất sắc tam bộ cao!"

Diêu Viễn liếc mắt nhìn Tiểu Khai: " Tam sắc tam bộ cao( ba sắc ba bộ cao) thế nào?

" Không được, đương nhiên không được!" Tiểu Khai hừ nói: " Chẳng lẽ ngươi không hiểu cái gì gọi là thí hồ hay sao chứ?"

Diêu Viễn hận hận cắn răng, hôm nay khó có dịp có thể biểu hiện ra tuyệt học đắc ý của mình trước thiên hạ người tu chân, nhưng lại bị người này liều mạng cản trở, nếu không phải có sư phó ở đây, nếu bây giờ không phải ở Hoàng Sơn mà đang ở trong gia tộc của mình, phỏng chừng hắn đã sớm tìm người trừng trị Tiểu Khai.

Nhưng bây giờ, hắn duy nhất có thể làm là tiếp tục chiến đấu.

" Sáu, bảy, tám vạn được chưa?"

" Ta kháo, ngươi còn muốn cả Lục Liên Trương ( sáu trương liên hoàn), không có cửa đâu!"

" Vậy năm, sáu, bảy đồng thì thế nào?"

" Hừ, đừng tưởng rằng giả ngu là có thể vượt qua kiểm tra của ta, đó rõ ràng là Đoạn Yêu Cửu( đoạn yêu chín)"

" ***, Tam Đông Phong, một đối hồng trung, vậy thì được rồi."

" Hắc hắc, năm cửa cùng lên, ta cũng không phải ngu ngốc."

" Ai, ta nhận thua rồi, một đối hai Tác Tố Hương, là thí hồ đó."

" Hừ, hừ, đó không phải là thí hồ, hai, năm, tám tố tương chính là phiên chuyển, đừng có nghĩ chạy thoát hỏa nhãn kim tinh của ta!"

....

Lời đối thoại của hai người càng nói càng nhanh, quả nhiên là một phen long tranh hổ đấu a, những danh từ chuyên nghiệp liên tiếp đều được hô ra, lại hiện ra thế cục càng ngày càng kịch liệt: " Thanh nhất sắc ( toàn màu xanh), liên thất đối ( liên tiếp bảy đối), cùng đánh ra thì như vậy là còn thiếu một cửa, yêu cửu khắc, chỉ là bình thường thôi, song ám khắc..."

Mấy vị chưởng môn nhân đã hoàn toàn nín lời, trường hợp như vậy đối với bọn họ mà nói hiển nhiên là bình sinh mới gặp, nhưng hai người này còn không có nhìn thấy vẻ mặt của người khác, ngược lại càng đấu càng hăng say, đấu đến nỗi mặt mày đỏ ké tức hận. Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tiểu Khai trịnh trọng vỗ vỗ lên vai Diêu Viễn, nhất thời cười ha ha: " Cũng được, cũng được, chính là bày ra thí hồ này đó."

Diêu Viễn thở dài một tiếng, hiển nhiên là đã chiến đấu thất bại, nhưng lời nói lại không có vẻ ủ rũ, mà chỉ có hai tiếng: " Tri kỷ, tri kỷ a!"

Bộ mạt chược này đương nhiên là không thể lập ra một bộ thí hồ giả vờ, tâm niệm của Diêu Viễn hiện lên, đem những khối bài hồi nãy ném ra thu trở về, mặt khác đưa mười bốn khối bài lưu loát liền mạch liên tục phóng ra.

Thí hồ đại trận rốt cuộc đã xuất hiện.

" Ba!" Trên không một tiếng sét đánh, một đạo tia chớp bổ xuống trận pháp, mười bốn khối mạt chược nhất thời xoay tròn, trận pháp đang trống rỗng tự nhiên sinh ra vô số lôi đình, tia chớp, nước lửa, phô thiên cái địa vô cùng mãnh liệt, sau đó "oanh long" một tiếng nổ mạnh ra, mười bốn khối mạt chược đảo bay ra, trong nháy mắt quay về chỗ cũ.

Mọi người đưa mắt nhìn tới, địa phương vừa rồi bị trận pháp bao phủ, trên mặt đất đã bị tạc thành một cái hố to sâu siêu cấp chừng năm sáu thước.

" Ti..." Diêu Viễn hít sâu một hơi: " Sư phó, uy lực này thật là khác thường a!"

" Đúng vậy." Tùng Phong đạo trưởng vốn có cảm thụ trực tiếp nhất, thở dài nói: " Hoàn hảo lần này chỉ là thí hồ..."

" Hừ, hừ, biết khổ tâm của ta rồi a." Tay của Tiểu Khai còn khoát lên vai Diêu Viễn, nhịn không được vỗ vai hắn: " Nếu vừa rồi ngươi phóng ra cả Cửu Liên Bảo Đăng, ngươi cho rằng người còn sống đứng ở chỗ này sao?"

Vẻ mặt Diêu Viễn cảm kích: " Đúng vậy, huynh đệ ngươi thật sự là người tốt, có rảnh chúng ta nhất định phải vui vẻ luận bàn luận bàn a."

" Nhưng thời gian của lần này có chút ngắn ngủi đó." Tuyết Phong hỏi: " Xin hỏi môn chủ, thời gian của trận pháp này làm sao khống chế?"

" Đừng hỏi ta, ta không biết." Tiểu Khai xòe hai tay: " Ta cũng vừa mới biết dùng, còn cái gì khác cũng không biết. Được rồi, bây giờ bộ mạt chược đã đền bù rồi...ta cũng không còn chuyện gì trách nhiệm nữa, tự các ngươi chậm rãi nghiên cứu đi."

" Ai, đừng đi a." Diêu Viễn giữ chặt cánh tay của Tiểu Khai: " Huynh đệ, ngươi tên gì vậy, là người của môn phái nào? Đi, đến phòng ta chúng ta từ từ tâm sự, được rồi, có bạn gái chưa?"

Tiểu Khai trợn trắng mắt, đang muốn nói: " Ta chính là Thiên Tuyển Môn môn chủ, đồng bối phận với sư phó của ngươi đó a." Nhưng lời còn chưa nói ra, thì đã bị Diêu Viễn kéo tay cơ hồ bay lên, nguyên lai vị Hoàng Sơn đổ đồ này chẳng những tính tình hư hỏng, lại nóng nảy, và khí lực cũng mạnh mẽ, chỉ hai ba bước đã kéo Tiểu Khai đi xa hơn mười thước.

Bây giờ Tùng Phong đạo trưởng hiển nhiên là tâm tình rất tốt, bộ mạt chược kia trong tay, hắn đương nhiên là không còn tức giận nữa. Ống tay áo phất một cái, cất bộ mạt chược vào nhẫn trữ vật, quay hướng Diêu Viễn đang đi xa xa lớn tiếng hô: " Viễn nhi, hôm nay ta tuyên bố, vận mệnh của Hoàng Sơn nhất mạch ta, sẽ hoàn toàn trông cậy vào ngươi, ngươi sẽ là chưởng môn phái Hoàng Sơn đời kế tiếp!"

" Sư phó vừa mới nói cái gì?" Diêu Viễn thọt móc lỗ tai, nói: " Gần đây cái lỗ tai không tốt, lời người ta nói vẫn nghe không được rõ ràng lắm."

" Nga, hắn muốn ngươi tối nay về sớm một chút, không nên chậm trễ giờ cơm." Tiểu Khai cũng không có nghe rõ ràng, nói: " Chúng ta đi đâu đây?"

" Đương nhiên là đến phòng ta rồi." Đường của Diêu Viễn đi thì Tiểu Khai rất quen thuộc, chính là gian phòng kia, phòng của hắn ở chính là phòng của Diêu Viễn, chỉ là bởi vì Diêu Viễn phải diện bích một năm nên mới không dùng tới, nhưng không ai nghĩ được hôm nay hắn lại được thả ra, Tùng Phong còn chưa kịp giải thích với hắn, vì vậy hai người cứ kéo nhau đi tới.

" Cái gì, ngày hôm qua ngươi ở phòng của ta sao?" Diêu Viễn ôm bả vai Tiểu Khai, vẻ mặt như vui vẻ ra vẻ thần bí: " Duyên phận a, huynh đệ, chúng ta thật sự là rất có duyên, nói thực ra, tối hôm qua ngươi có đụng đến bảo bối của ta không?"

" Bảo bối của ngươi là cái gì?" Tiểu Khai phát hiện mình có chút không thể thích ứng sự nhiệt tình của người này, thoáng lui ra sau từng bước: " Ngoại trừ bộ mạt chược, ta chưa từng nhìn thấy vật gì."

Diêu Viễn cười hắc hắc, nói: " Ngươi tới xem."

Hắn lật nệm giường lên, sau đó sờ hồi lâu ngay giữa giường, Tiểu Khai chỉ nghe tiếng gì đó răng rắc vang lên, đã có một tấm gỗ bị kéo lên, lộ ra một cái lỗ chứa gì đó.

Đọc truyện chữ Full