Trầm Côn càng nhìn càng kỳ quái, bước tới đẩy cửa phòng nằm ở một góc hẻo lánh trong sân.
Giống hệt với ngoài viện, phòng ốc bên trong cũng cực rách nát tồi tàn, vách tường bốn phía đều chi chít những vết nứt lớn, gió lạnh từ bên ngoài 'Ào ào' thốc vào, thứ duy nhất trong phòng có thể ngăn trở gió rét chỉ có củi mục cùng một ít cục than đá ... Nguồn truyện:
Than đá?
Trầm Côn sờ cằm ngẫm nghĩ, không biết than đá ở Cửu Châu đại lục sẽ có tính chất gì, bần tăng đem mấy cục than đá này bán đi chắc có thể kiếm được không ít tiền a?
Thôi, sao lại thầm nghĩ đến chút tiền mọn đó làm gì chứ! ? Vấn đề then chốt chính là bần tăng là người kế thừa của đại tập đoàn, vì sao phải ở trong căn phòng rách nát thế này?
Đầu óc Trầm Côn cấp tốc xoay chuyển...
Rất nhanh, hắn ngồi phệt xuống mặt đất, mặt đần thối, khóc không ra nước mắt...
Phật tổ a, người nỡ nào tiêu tan mộng tưởng phát tài của bần tăng sao?
Tương phản với một mặt thiên tài yêu quái, liên quan tới Cửu Châu Trầm Côn còn có một từ để hình dung!
...
Từ thứ hai để hình dung Cửu Châu Trầm Côn chính là: Đồ bỏ đi!
Nói cho chính xác thì tuy Cửu Châu Trầm Côn có được thiên phú võ đạo phi phàm võ đạo nhưng hắn hoàn toàn không có tính cách để trở thành cường giả một đời: yếu hèn, vô năng, mềm lòng, làm người quá tốt, gan bé như chuột... Những...điều này đều là đại danh từ cực thích hợp để miêu tả Cửu Châu Trầm Côn, tóm lại, tính cách của Cửu Châu Trầm Côn nói dễ nghe thì khiếp nhược, nói khó nghe thì tiểu tử này đích thực là một tên phế vật từ đầu đến đít!
Thật khó mà tưởng tượng, kẻ có được "Một ngày ngàn dặm" không ngờ lại thối thây đến mức này! ?
Dạng phế vật thế này sẽ rất bất lợi cho con đường kiếm tiền phát tài a!
Tuy có đánh chết Trầm Côn cũng không nguyện ý tin tưởng, song đứng trước sự thực không phải hắn không tin mà được!
Sáu năm đầu đời mọi chuyện đều tốt, sang năm thứ sáu, một năm này Cửu Châu Trầm Côn triển hiện ra thiên phú võ học thường nhân khó mà với tới, nhưng cơ hồ cũng trong thời gian đó, khi đang luyện võ hắn gặp phải một con độc xà năm màu... Đứa con nít sáu tuổi gặp phải độc xà, khóc nhè là chuyện không thể tránh được, có điều Cửu Châu Trầm Côn này chẳng những bị hù khóc mà thậm chí còn chết ngất đương trường!
Còn có khi mười hai tuổi, lần đầu tiên Cửu Châu Trầm Côn thắng được kỳ khảo hạch cuối năm của Trầm gia, phụ thân cảm thấy hắn có thể làm một nam nhân chân chính, liền tổ chức lễ thành nhân cho Trầm gia, thế là án chiếu theo quy củ bất thành văn của võ giả, mua một tên tử tù để cho Trầm Côn tự tay giết chết, thể nghiệm qua một phen tư vị giết người...
Hành động này tuy tàn khốc nhưng lại là kinh lịch mà bất kỳ võ giả nào khi trưởng thành cũng tất phải đối mặt—— thử hỏi, có võ giả nào không giết người, lại có võ giả nào không dám giết người?
Nhưng mà khi Cửu Châu Trầm Côn cùng tên tử tù được nhốt chung trong lao tù, tiểu tử này tay cầm chủy thủ run run rẩy rẩy, cuối cùng không ngờ lại quỳ xuống trước mặt tử tù, kêu gào khóc lớn, "Phụ thân, ta không dám giết người, thật không dám làm mà..." Sau đó, ngược lại để cho tên tử tù kia thừa cơ tránh thoát, đánh gãy hắn hai xương sườn!
Quá phận nhất chính là lúc hắn mười lăm tuổi ! Mười lăm tuổi, đã là tuổi đủ để xưng là đàn ông... Một năm này, Cửu Châu Trầm Côn cùng phụ thân hắn đi săn yêu thú ở Đại Hoang châu, đi thế nào mà cuối cùng lại lạc đường! Đến khi phụ thân hắn mang theo cao thủ trong gia tộc tìm được hắn, tiểu tử này đang run như cầy sấy trong hố. Bên ngoài hố có một con Kim Giác Độc lang hung ác nhe răng gầm gào với hắn...
Nhìn thấy thế, phụ thân hắn giận điên lên, "Trầm Côn, một con yêu thú khơi khơi tam phẩm đã dọa ngươi đến thế này sao?"
"Trời ạ! Đại thiếu gia, bằng thực lực của ngươi, chỉ cần một chiêu là có thể chém bay đầu con độc lang này a!" Những cao thủ trong gia tộc cũng kinh hãi.
Đối mặt với chất vấn của người nhà, Cửu Châu Trầm Côn lại run rẩy trả lời "Máu, máu... Thật nhiều máu... Quá đáng sợ!" Sau đó ngất đi!
"..."
Mặt tất cả mọi người đều nghệt ra!
Thiên tài võ đạo, một trong hai mươi ba người ưu tú nhất trong ba ngàn năm lịch sử Cửu Châu, đàn ông mười lăm tuổi, không ngờ lại sợ máu! ? Không ngờ có chứng ngất khi thấy máu! ?
Người trong Trầm gia cuối cùng đã ý thức được một hiện thực tàn khốc —— Trầm Côn có thiên phú của cường giả nhưng tuyệt đối không có tính cách để trở thành cường giả!
Vì bảo trụ bí mật này, phụ thân của Cửu Châu Trầm Côn đã ra nghiêm mệnh cấm tiết lộ ra ngoài, nhưng lúc này thanh danh thiên tài của Cửu Châu Trầm Côn đã truyền khắp nơi, thậm chí hoàng đế Đại Triệu còn đích thân phái người thăm hỏi, kiểm tra ra Trầm Côn là kẻ có được "Một ngày ngàn dặm"... Vừa đúng lúc Đại Triệu đang phát động chiến tranh với lân quốc, thế là hoàng đế bệ hạ thân ái không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phái Trầm Côn ra chiến trường!
Một cường giả nửa mùa khiếp nhược mắc chứng ngất máu, ngay cả tử tù cũng không dám giết, vậy mà lại đày hắn đến một nơi mưa máu gió tanh, chiến trường tàn chi cụt tay bay đầy trời...
Ký ức vừa nhớ được đến đó, trong đầu Trầm Côn chợt 'Ông' lên, một trận nhói đau xé nát tim phổi, tựa hồ cực kỳ không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra trên chiến trường.
Có điều kết quả trận chiến tranh này không ngờ lại rất rõ ràng!
Trong chiến đấu, Cửu Châu Trầm Côn thấy máu liền chết ngất đương trường, bị địch nhân bắt sống, trở thành tù binh đáng xấu hổ nhất mọi thời đại! Sau cùng tuy được cứu về nhưng cũng đã kịp làm mất hết mặt mũi Thẩm gia, ảnh hưởng đến uy nghiêm của hoàng đế Đại Triệu, khiến cho cả Đại Triệu quốc trở thành trò cười cho lân bang! Đoạn thời gian đó, những câu thịnh hành nhất Cửu Châu đại lục chính là: Hắc, nghe nói gì chưa? Hoàng đế Đại Triệu là một tên đầu bò, không ngờ lại phái một tên cường giả có chứng ngất máu ra chiến trường...
Điên đầu nhất chính là: những thứ như Vũ hồn đều có linh tính, chúng hiểu được tuyển chọn, hiểu được dạng chủ nhân như thế nào mới phối nổi với bản thân!
Ngay khi Trầm Côn trở thành tù binh khiếp nhược nhất mọi thời đại thì "Một ngày ngàn dặm" liền không cách nào dung nhẫn cho sự vô năng của Cửu Châu Trầm Côn được nữa, nó rời bỏ Cửu Châu Trầm Côn, trở thành Vũ hồn lang thang vô định!
...
Hồi ức đến chỗ này, đầu Trầm Côn lại lần nữa nhói đau, tựa hồ hắn rất không muốn nhớ lại những chuyện có liên quan đến Vũ hồn, mở mồm chửi đổng một câu, sau đó nhảy qua chuyện khác.
Ký ức tiếp theo khá là rõ nét.
Sau khi mất đi Vũ hồn, đối mặt với kẻ đã làm mất hết mặt mũi gia tộc, thái độ của người trong Trầm gia cũng khe khẽ biến chuyển, bọn họ bắt đầu công khai nghị luận về trường hợp Trầm Côn, còn ở trước mặt người ngoài cười nhạo thiếu gia khiếp nhược vô năng của mình...
Sự tình diễn tiến đến tận bước này, nếu như Cửu Châu Trầm Côn còn có chút cốt khí đàn ông chắc hẳn sẽ chưa trở nên tàn tạ như bây giờ, song tên Cửu Châu Trầm Côn này đích thực là đồ bỏ đi —— nghe thấy người trong Thẩm gia nghị luận, ngay cả một câu phản bác hắn cũng không dám nói, nhìn người bên ngoài chỉ vào mặt mũi mình nhục mạ mà cái thí hắn đều không dám phóng!
Người mà ngay cả chút cốt khí cơ bản cũng không có thì ai còn đem hắn để vào trong mắt! ?
Người trong Trầm gia ngày càng táo tợn, một năm trước bọn họ tước đoạt quyền lợi gia tộc của Cửu Châu Trầm Côn, đẩy đến cư trú trong căn phòng rách nát này... Hai tháng trước, một quản sự Trầm gia ẩu đả với Trầm Côn ngay trước mặt mọi người song không một ai thèm để ý... Đến tháng trước, người làm trong Trầm gia càng quá phận, bọn chúng ném Cửu Châu Trầm Côn sang bên cạnh cầu tiêu, ăn cơm của đầy tớ, mặc quần áo đầy tớ, cơ hồ đối đãi với hắn như một tên nô lệ đê tiện nhất !
Vài ngày trước đây, cuối cùng Cửu Châu Trầm Côn không cách nào chịu đựng sự giày vò về cả thể xác lẫn tinh thần này được nữa, hắn chuẩn bị tư tưởng để chết...
Ngay trước kỳ khảo hạch cuối năm, Cửu Châu Trầm Côn bèn nuốt một viên độc dược mãn tính, đáng thương cho hắn còn đang âm thầm nghĩ, nếu như bản thân có thể chết ngay trước linh thạch kiểm tra, nhìn thấy mình một lần nữa tấn cấp, với chút điểm tình cảm đó mong rằng người nhà có lẽ sẽ làm cho mình một tang lễ có thể diện một chút?
Đáng tiếc, hắn không đợi được đến lượt mình kiểm tra, một khắc trước đó hắn đã ở trong góc biệt khuất vĩnh biệt cõi đời...
"Làm! ! ! !"
Nhớ rõ ràng lại những kinh lịch này, hai mắt nhỏ cùng cái miệng không lớn không nhỏ của Trầm Côn méo xệch, cong lại thành một đường vòng cung, gần như muốn khóc...
Bần tăng không ngờ lại biến thành tàn tạ thế này?
Uất ức này làm sao tiếp thu cho nổi!
Không bản sự, thứ này hoàn toàn không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng!
Nhưng bà nội nó chứ... Tiểu tử này không ngờ hoàn toàn không có một chút đầu óc con buôn nào cả, ngươi bị đánh, ngươi chịu ủy khuất, nhưng ngươi nhiều ít cũng phải kiếm về chút lợi tức chứ!
"Trầm Côn, kiểm tra kết thúc?"
Ngay khi Trầm Côn đang khóc không ra nước mắt, cánh cửa lớn trước viện bị người ta đẩy ra, một thanh niên mập mạp xách theo cây chổi quét bước tới, đứng bên kia cửa sổ chào hỏi một tiếng.
Trầm Côn còn đang ai oán thân phận mới của bản thân, không có tâm tình để đi để ý một tên lạ mặt như vậy, thành ra quen mồm trả lời 'Ừ', "Kết thúc, bần tăng..."
Ba!
Chưa đợi Trầm Côn nói xong, tên mập mạp kia phất tay vung thủ chưởng lên, tuy còn cách cửa sổ nhưng lực tay của mập mạp không nhỏ, đánh cho má trái Trầm Côn sưng vù lên.
Trầm Côn bị một cái tát đánh cho tỉnh táo ra, len lén nhìn lại, người này nhìn qua hệt như lu nước, chỉ mặc một bộ áo bông cũ bình thường, hai tay thô ráp đầy vết chai sạn, chắc đây là một tên đầy tớ cấp thấp!
Đầy tớ như vậy, không ngờ lại dám đánh đại thiếu gia Trầm gia?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Toái Hư Không
Chương 2: Thiên tài biệt khuất mà chết
Chương 2: Thiên tài biệt khuất mà chết