- Loại năng lực này chỉ có tác dụng với một số người khác, đối với ta hầu như không có bất cứ bang trợ gì, cho dù ta muốn đứng dậy bước đi cũng không làm được...
Lúc này loại năng lực của Âu Dương cũng không phải siêu năng lực gì, cũng cũng không phải xuất ngôn pháp tùy cuối cùng, nếu như thực sự đạt được xuất ngôn pháp tùy, như vậy Âu Dương nói trời màu đen, trời cũng sẽ biến thành màu đen.
Nếu như Âu Dương nói thái dương chỉ lãnh, như vậy mọi người sẽ cảm thấy ánh nắng trên thực tế rất lạnh. Loại xuất ngôn pháp tùy này mới là pháp tắc chưởng khống và lấy thân hóa đạo chân chính. Hiện tại tiểu năng lực như vậy vẫn còn thiếu, cách cảnh giới cuối cùng thật sự là quá lớn.
- Thiếu gia...
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, nhũ mẫu so với năm năm trước lộ vẻ già nua hơn vài phần, nhưng vẻ yêu thương trong mắt khi nàng nhìn Âu Dương vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Thời gian mười lăm năm, Âu Dương rốt cuộc minh bạch cái gì là tình người ấm lạnh, mặc dù phụ thân của Âu Dương cuối cùng vẫn lựa chọn sinh thêm một đứa con nữa, cũng chính là đệ đệ của Âu Dương, Âu Hồng. Đệ đệ này của Âu Dương hiển nhiên là kế thừa gien tốt đẹp nhất của phụ mẫu, mặc dù chỉ mới mười hai tuổi đã là siêu cấp thiên tài của Âu gia, đã bắt đầu bế quan trùng kích Thánh Thể.
- Nhị thiếu gia đến thăm người.
Câu nói của nhũ mẫu khiến trên mặt Âu Dương lộ ra vài phần tiếu ý. Nhị thiếu gia mà nhũ mẫu nói đương nhiên chính là nhị đệ Âu Hồng của Âu Dương. Quan hệ giữa Âu Dương và đệ đệ này cũng không phải như nước với lửa, ngược lại đôi huynh đệ này ở chung cực kỳ hòa hợp.
Đây có thể xem như một loại hồi báo của ông trời đối với Âu Dương, chí ít không để Âu Dương một lần nữa liên tiếp gặp nạn. Dù sao hắn đã thê thảm như vậy, nếu như lại nhảy ra mấy người cả ngày tìm phiền toái, vậy thì thật sự không chịu nổi.
- Đại ca!
Bên ngoài một thanh âm tinh tế truyền đến, sau đó nhìn thấy một đứa bé trai chạy về phía này.
- Ha ha, Âu Hồng xem ra ngươi đã đột phá.
Âu Dương mỉm cười nhìn đệ đệ của mình. Đệ đệ của hắn mới là thiên tài chân chính, mười hai tuổi là Thánh Thể, hơn nữa lại thuộc về loại siêu cấp thiên tài một đường tu luyện không gặp bất cứ trở ngại nào. Càng khó hơn là, từ nhỏ Âu Hồng đã ở cùng Âu Dương, học được từ chỗ Âu Dương cái gì là khiêm tốn, điều này làm cho hắn có thể không kiêu ngạo, cũng không cho rằng mình là lợi hại nhất.
- Đại ca, lần trước ngươi kể cho ta Thần Tiễn kết thúc đại thời đại ở tiên giới, để ánh dương quang một lần nữa chiếu xuống đại địa này, sau đó thì sao....
Âu Hồng chờ mong nhìn vị đại ca có cùng tên với Thần Tiễn. Mặc dù đại ca không thể tu luyện, nhưng đại ca đọc rất nhiều kinh thi, hiểu biết về chuyện của các giới cũng rất nhiều, cho nên Âu Hồng thường xuyên đến tìm đại ca, để đại ca kể chuyện cho hắn nghe. Chuyện Âu Hồng nghe được nhiều nhất đương nhiên chính là chuyện về Thần Tiễn, bởi vì bản thân Âu Dương cũng là người hâm mộ Thần Tiễn.
- Không có...
Âu Dương bất đắc dĩ nhún vai nói:
- Từ sau khi Thần Tiễn kết thúc đại thời đại, phảng phất biến mất như hư không, mấy năm gần đây đã không có tin tức về Thần Tiễn, nhưng tiên nhân tiên giới đều là cường giả vĩnh sinh bất diệt. Bọn họ có thể một giấc trăm năm, ngàn năm. Chỉ là...
Nói đến đây Âu Dương cười khổ lắc đầu nói:
- Chỉ là ta sợ rằng đời này không đợi được Thần Tiễn tỉnh lại.
- Đại ca, ngươi nói ta một ngày kia có thể trở thành cường giả giống như Thần Tiễn không?
Âu Hồng nhìn đại ca, mặc dù Âu Hồng đã bước vào Thánh Thể, nhưng về bản chất vẫn là một thiếu niên mười hai tuổi.
- Không...
Âu Dương nhìn Âu Hồng lắc đầu...
- Không.
Âu Hồng nhìn đại ca của mình, đại ca luôn cổ vũ mình, khiến mình tin tưởng mình là người mạnh nhất. Vì sao lúc này đại ca lại nói là không?
- Nhị đệ, ngươi nghe xong nhiều câu chuyện về Thần Tiễn như vậy, ngươi thực sự cho rằng có người có thể vượt qua hắn sao?
Âu Dương nhìn chằm chằm đệ đệ Âu Hồng của mình, trong mắt không có chút hoài nghi.
- Có lẽ không có...
Âu Hồng cuối cùng gật đầu. Ngay cả Âu Hồng không muốn thừa nhận cỡ nào, hắn vẫn phải thừa nhận, Thần Tiễn thật sự là một truyền kỳ, hắn đối với những người như bọn họ mà nói, vĩnh viễn chỉ có thể là nhân vật trong câu chuyện, muốn vượt qua gần như không có khả năng.
- Từ khi Thần Tiễn là một thiếu niên trong sơn thôn trở thành cường giả mạnh nhất rong ruổi trong thiên địa, trước sau không vượt quá vạn năm, lúc này nghe nói rất nhiều Phi Tiên còn chưa kịp trở thành Kim Tiên. Hơn nữa nhị đệ ngươi đã quên, Thần Tiễn có thiên phú rất kém cỏi, khởi điểm của ngươi đã định trước ngươi vĩnh viễn không thể vượt qua hắn!
Âu Dương vỗ nhẹ vai đệ đệ nói:
- Khi hơn mười tuổi vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, ở trong sơn thôn luyện tập bắn tên, sau này mặc dù bạo phát dùng một loại tốc độ gần như không thể tưởng tượng trưởng thành, nhưng đệ đệ ngươi bỏ qua một việc!
- Chuyện gì? Bạn đang đọc truyện được copy tại
Âu Hồng nhìn đại ca của mình, hắn vẫn rất quan tâm đến lời nói của đại ca. Mặc dù rất nhiều người nói đại ca là phế nhân, nhưng Âu Hồng vẫn rất nguyện ý ở cùng với đại ca.
- Mười hai tuổi ngươi có thể có thành tựu như vậy là bởi vì gia tộc cho ngươi công pháp tốt nhất, cho ngươi chỉ đạo tốt nhất, cho ngươi tài nguyên tốt nhất. Nhưng Thần Tiễn thì sao?
Câu nói này của Âu Dương đã đả kích nặng nề vào tâm linh non nớt của Âu Hồng.
Không sai, Âu Dương trước kia dựa vào một yêu bí quyết nhặt được trên chiến trường, từng bước thành vô thượng thiên uy. Không có cường giả chỉ đạo, không có đan dược bổ dưỡng, không có công pháp tuyệt hảo phụ trợ, dưới tình huống này có thể thành công, người bình thường có thể so sánh?
- Đúng vậy, ta dùng đan dược tốt nhất của gia tộc, học công pháp tốt nhất của gia tộc, có chỉ đạo tốt nhất, nhưng...
Âu Hồng nhớ trước kia ca ca từng nói với mình, từ khi Thần Tiễn ở tiểu thế giới đến được Chân Linh Giới, thời gian trước sau hình như cũng không vượt quá mười năm. Dùng công pháp kém cỏi nhất, không có bất cứ tài nguyên và chỉ đạo gì, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, không đến mười năm từ tiểu thế giới bước vào Chân Linh Giới, điều này đã phản ánh tất cả.
- Hơn nữa ta còn quên độ dày linh khí của Chân Linh Giới gấp mười mấy lần tiểu thế giới...
Lần này Âu Hồng xem như bị đả kích. Âu Dương ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra đệ đệ của mình bị đả kích. Thế nhưng Âu Dương cũng không nghĩ chuyện này có cái gì không thích hợp. Con đường cường giả, nếu chỉ vì tạm thời không bằng người khác nổi giận thất bại, vậy cả đời ngươi cũng không có khả năng bước lên đỉnh phong.
- Đại ca, cảm tạ......
Âu Hồng nhìn Âu Dương nói ra hai chữ này. Thiếu niên mười hai tuổi này không giống với những thiên tài khác của Âu gia, hắn không có ngang ngược, hắn cũng không có kiêu ngạo, bởi vì bình thường hắn đều đến chỗ Âu Dương, lần nào Âu Dương cũng có thể dùng đủ các loại phương thức đả kích hắn một chút, để hắn minh bạch hắn không phải thiên tài, thiên tài chân chính rất nhiều.
Câu chuyện của Âu Dương, thậm chí là câu chuyện của Lý Vĩ, câu chuyện của Lăng Túc, những người này nói ra đều vượt qua Âu Hồng rất nhiều. Có câu nói, không nên xem thường bất cứ người nào từ tiểu thế giới tiến vào Chân Linh Giới, bởi vì bọn họ không có tài nguyên tốt như ở Chân Linh Giới vẫn có thể bước lên Chân Linh Giới, hoặc là bọn họ phải nỗ lực gấp trăm lần, hoặc là tuyệt thế thiên tài chân chính.
- Được rồi đại ca, chúng ta không nói những chuyện này nữa, họp mặt năm nay ngươi vẫn không tham gia sao?
Âu Hồng nhìn đại ca, ba ngày nữa chính là thời gian họp hằng năm. Đã năm năm, năm năm nay đại ca không tham gia lễ mừng năm mới, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, chính là những người này sẽ tiến hành châm chọc khiêu khích đại ca, để đại ca sĩ không thể ngẩng đầu lên.
- Đại ca ngươi yên tâm, lần này nếu như ai dám nói nhảm gì với ngươi, ta sẽ xé nát cái miệng của hắn ra!
Âu Hồng nắm bàn tay nhỏ nhắn của mình, trên nắm tay hiện lên một đạo hồng quang, khiến người ta hoàn toàn không nghi ngờ, nắm tay này sở hữu lực lượng một quyền phá hủy một khối cự thạch.
- Ba ngày sau ta sẽ về tham gia.
Âu Dương vỗ vai Âu Hồng tiếp tục nói:
- Đừng có cái gì cũng sử dụng nắm đấm giải quyết, xác thực có nhiều lúc người cần sử dụng cái quan trọng hơn nắm đấm là cái này!
Âu Dương chỉ chỉ vào đầu.
- Ta biết rồi đại ca, nhưng nếu như có ai dám bất kính với ngươi, ta thực sự sẽ xé nát cái miệng của hắn ra!
Âu Hồng nói xong câu đó, cũng không quản Âu Dương ngăn cản, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Âu Dương nhìn đệ đệ của mình bất đắc dĩ lắc đầu. Đừng thấy hắn kỳ thực mới mười lăm tuổi, nhưng mười lăm năm này đối với Âu Dương mà nói lại dài dằng dặc như vô tận.
- Khụ khụ khụ...
Âu Dương bỗng nhiên ho khan một trận, sau đó một vết máu từ trong miệng hắn chảy ra. Nhẹ nhàng dùng khăn tay lau sạch vết máu trên miệng, trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
- Xem ra ông trời vẫn không chịu buông tha cho ta, với thân thể hiện tại của ta, trừ phi trong gia tộc chịu cho ta một ít linh đan diệu dược điều dưỡng, bằng không thân thể sẽ càng ngày càng kém, sợ là nhiều nhất năm sáu năm nữa ta sẽ...
Âu Dương lắc đầu, sau đó trên mặt hắn lại mỉm cười lẩm bẩm:...
- Linh Linh, ta không mang được hạnh phúc đến cho ngươi, cho nên tốt nhất là giải thoát cho hai chúng ta.
Không sai, lần này Âu Dương tham gia họp hằng năm cũng không phải để tự rước lấy nhục, hắn muốn đi là vì muốn đề xuất với trưởng bối về chuyện từ hôn. Hắn biết thân thể của mình, hắn không thể liên lụy đến người khác.
- Kiếp trước ta rốt cuộc đã tạo nên nghiệp chướng gì mà kiếp này ngươi muốn nghiêm phạt ta như vậy?
Âu Dương đứng trước cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong mắt mang theo mấy phần không giải thích được. Nhưng vấn đề này sợ rằng ông trời cũng không thể trả lời hắn, bởi vì hắn đã sớm nhìn thấy kiếp trước của mình trong sách.
Thời gian ba ngày vội vã trôi qua. Hôm nay là ngày họp mặt hàng năm của Âu gia, kỳ thực cái gọi là họp hàng năm này cũng không phải tụ hội gì, mà là một loại hình thức Âu gia khảo nghiệm một năm tu hành của đệ tử trong gia tộc mình, đồng thời cũng xem xem một năm qua có thiên tài nào đột phá, như vậy có thể tạo thêm cho đệ tử thiên tài phía trên một chút áp lực, đồng dạng cũng có thể khích lệ đệ tử phía dưới càng thêm tức giận phấn đấu.
Nói ra, họp hàng năm sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Âu Dương, dù sao bản thân Âu Dương chính là một người không thể tu luyện, điểm này tất cả trưởng lão trong gia tộc đều đã xác nhận không thể nghi ngờ, ngay cả lão tổ tông nhị phương ý chí cũng không có cách nào đổi tên của mình. Dùng cách nói của người trong người gia tộc, trừ phi có thể xuất hiện một Tu Phục Thần Sư nghịch thiên sửa mệnh cho Âu Dương, bằng không cả đời này của Âu Dương chỉ có thể trầm luân.
Kỳ thực bọn họ đã sai rồi, cho dù tìm được Tu Phục Thần Sư cũng không có cách nào. Trước kia bản thân Âu Dương chính là Tu Phục Thần Sư, ngay cả bệnh tật trong thân thể của mình Tu Phục Thần Sư này cũng không thể chữa trị, chứ đừng nói hiện tại thân thể của Âu Dương gần như hủy diệt.
Thân thể như vậy rất dễ nhìn thấy trên người bình thường, nhưng trong thế gia rất ít xuất hiện.
Từ sáng sớm, Âu Dương đã chuẩn bị y phục sạch sẽ cho mình, hắn không giống những đệ tử khác của gia tộc có những y phục rất đẹp. Cuộc sống của Âu Dương rất mộc mạc, toàn bộ tủ quần áo chỉ có ba bốn bộ mà thôi mà thôi.
Được nhũ mẫu đẩy xe, Âu Dương vẫn đi tới hội võ trường của cuộc họp hàng năm. Dựa theo quy củ trước đây, tình hình bình thường hội võ sẽ bắt đầu từ sáng sớm, duy trì liên tục đến buổi tối, nhưng bất cứ đệ tử nào cũng cần xuất hiện ở đây.
- Đại ca!
Từ xa, Âu Hồng đã thấy được đại ca của mình, tiếng la hét của hắn càng khến rất nhiều người đưa ánh mắt nhìn về phía bên này, khi thấy Âu Dương xuất hiện ở đây, rất nhiều đệ tử Âu đều giật mình, đương nhiên cũng có một bộ phận là trào phúng. Nhưng ánh mắt như vậy cũng không nhiều.
Đệ tử thế gia không phải chịu sự khinh bỉ và trào phúng khắp nơi như tin đồn. Dù sao Âu Dương chỉ là một phế nhân, trong gia tộc sẽ không tạo thành áp bách gì cho bọn họ. Nếu bọn họ còn khinh bỉ và trào phúng Âu Dương, kết quả chỉ có thể là bị người trong gia tộc bài xích.
- Cửu đệ, vì sao ngươi cũng tới.
Một người thanh niên lực lưỡng có mái tóc dài, khi thấy Âu Dương, hắn vội vàng chạy tới, sau đó tiếp nhận chiếc xe đẩy của Âu Dương từ trong tay nhũ mẫu, tự mình đẩy xe cho Âu Dương.
Người này chính là trưởng công tử đời này của Âu gia, cũng chính là trưởng tôn Âu Bằng. Âu Bằng chính là người lớn tuổi nhất trong đời này, hiện nay hắn đã hơn ba trăm tuổi, gấp mười mấy lần người nhỏ tuổi nhất Âu Hồng. Nhưng trong gia tộc danh tiếng của Âu Bằng vô cùng tốt, đồng thời hắn cũng rất nỗ lực, đối với đệ tử trong gia tộc từ trước đến nay luôn đối xử bình đẳng, càng không vô duyên vô cớ khi dễ nhỏ yếu, cho nên tính ra hắn là người Âu Dương tương đối kính trọng trong nhà.
- Đại ca!
Âu Dương quay sang Âu Bằng hành lễ, Âu Bằng cũng không phải đại ca ruột của Âu Dương, hắn là con trưởng của đại bá Âu Minh Phong, cũng là người có tu vi cao nhất trong đệ tử đời này. Nghe nói Âu Bằng đã đạt được cấp Pháp Thân, chỉ có điều Âu Dương rất ít khi tiếp xúc với người trong nhà, cho nên cũng chưa từng thấy pháp thân của Âu Bằng là cái gì.
- Không cần đa lễ, thân thể ngươi vốn yếu ớt, tại sao không nghỉ ngơi cho tốt lại chạy tới đây. Đúng rồi, hai ngày trước đại ca có được một cây linh chi, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ, đang định phái người mang đến cho ngươi, hiện tại ngươi đã tới rồi, cũng đỡ cho đại ca phái người mang đi.
Âu Bằng nói xong, lấy từ trong vòng tay không gian một cây linh chi xanh biếc, khi cây linh chi được lấy ra, rất nhiều đệ tử đều phát ra tiếng kêu kinh hãi.