DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Cung
Chương 1158-59: Đứa trẻ tàn phế

Nói xong câu này, linh hồn của Âu Dương hoàn toàn tan vỡ, sau đó một điểm huyết sắc nhỏ dưới sự khống chế của Minh Hậu bay vào trong luân hồi, lay động trong hành lang luân hồi mênh mông, bắt đầu tùy cơ lựa chọn thế giới hắn muốn sinh ra....

Linh hồn tan vỡ, ký ức linh hồn bắt đầu từng mảnh bay ra. Lúc này Âu Dương cảm thấy mình giống như một chiếc máy chiếu phim điện ảnh, còn cuộc đời của mình là một cuốn phim nhựa, tất cả đều phảng phất được chiếu lại, vui vẻ, thống khổ, bi thảm, vui mừng. Tất cả giống như được màn ảnh này phát ra.

Âu Dương chậm rãi bước vào trong hàng lang luân hồi, mỗi bước Âu Dương bước đi, ký ức của hắn sẽ mất đi rất nhiều. Đây là một con đường vĩnh viễn không thể quay đầu lại, bắt đầu bước lên con đường này, Âu Dương chỉ có thể thành công. Thành công đó là chí cao vô thượng, thất bại đó là vĩnh viễn lạc đường trong luân hồi, luân chuyển không biết bao nhiêu năm tháng, cũng không biết mình là ai.

Bước ra một bước cuối cùng, Âu Dương hoàn toàn biến mất trong hành lang luân hồi, tất cả ký ức của hắn cũng theo đó tan biến.

Tất cả lực lượng của Âu Dương cũng quay về trong thiên địa, hắn chỉ mang theo một trái tim truy tầm chí cao vô thượng rời khỏi.

- Ngươi nghĩ bao lâu nữa hắn có thể trở về?

Ngụy Bỉnh Dập nhìn Minh Hậu hỏi.

- Từ xưa đến nay, chưa từng có người lựa chọn con đường cực đoan này, cho nên theo ý ta, khả năng thành công của hắn có thể không đến một phần nghìn.

Trong mắt Minh Hậu mang theo vẻ lo nghĩ, chưa từng có người nào đi qua con đường tự trảm này, có thể thành công hay không kỳ thực bản thân Minh Hậu cũng không biết.

Nhưng Minh Hậu tin tưởng, không có gì là tuyệt lộ, bất luận lúc nào cũng có khả năng tìm ra lối thoát, chỉ là không biết Âu Dương có thể tìm ra lối thoát đó hay không.

- Thiên Vương sắp tới rồi, các ngươi cũng mau tránh đi!

Minh Hậu nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập, nàng minh bạch vì sao Âu Dương cấp thiết muốn bước vào luân hồi, bởi vì Âu Dương biết rất rõ, hắn căn bản không phải đối thủ của Thiên Vương. So với cục diện đối mặt chắc chắn sẽ chết, chi bằng đánh cược một trận kinh thiên cuối cùng, đổi mạng.

- Trốn... Chạy đi đâu?

Trên mặt Bạch Tinh cũng mang theo vẻ bất đắc dĩ, dù sao, nếu như Thiên Vương thật sự là chí cao vô thượng, vậy căn bản không có khả năng trốn thoát.

- Cho dù hắn sống lại cũng sẽ không là chí cao vô thượng, bởi vì Âu Dương chính là tâm ma của hắn

Trên mặt Minh Hậu mang theo tiếu ý nói:

- Trước khi hắn ngủ say đã từng thất bại bởi Âu Dương, nói cách khác cả đời hắn chỉ thua một lần này, hắn là một người chưa bao giờ chịu thua. Từ phương diện nào đó mà nói Âu Dương tựa hồ chính là tâm ma của hắn, nếu như không thể chém giết Âu Dương, như vậy hắn chính là ma, chỉ khi nào Âu Dương chết đi, như vậy hắn sẽ chân chính hoàn thành hóa đạo cuối cùng.

- Thì ra là như vậy.

Bạch Tinh gật đầu, nếu Thiên Vương là chí cao vô thượng, nắm trong tay thiên địa, như vậy bọn họ kiên quyết không có một tia khả năng đào tẩu, nhưng cho dù Thiên Vương cách chí cao vô thượng chỉ còn một bước, bọn họ vẫn sẽ có khả năng chạy trốn.

- Được rồi, không nói nữa, xem xem Âu Dương dấn thân vào thế giới nào....

Minh Hậu vốn dùng linh thức của mình theo sát Âu Dương, nhưng khi nàng một lần nữa tìm kiếm lại phát hiện linh hồn của Âu Dương đã biến mất, ngay cả linh thức của nàng cũng không thể tìm được tồn tại của Âu Dương, chuyện này thực sự có chút quái dị.

- Mất rồi?

Minh Hậu phiền muộn, đây là lần đầu tiên nàng đi theo linh hồn của một người trong hành lang luân hồi nhưng lại không cách nào phát hiện người đó đi đâu....

Lôi điện bi ca vẫn tiếp tục, toàn bộ tiên giới đã đại loạn, mọi người vốn tưởng đại thời đại qua đi, tất cả đều kết thúc, nhưng sau đại thời đại lại xuất hiện lôi điện bi ca khủng khiếp như vậy, rốt cuộc là ai đã ngã xuống?

- Là Âu Dương! Âu Dương đã ngã xuống!

Trên thánh sơn, Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu nhìn Thứ Kiêu Cung đã biến thành trạng thái vô chủ, trên mặt hai người đều có một vẻ không thể tin tưởng.

Lúc này Thứ Kiêu Cung đã biến thành một khối đá chân chính, Thứ Kiêu Cung đã không hề tản mát ra bất cứ quang huy gì, nó phảng phất như bị vứt bỏ, lẳng lặng đứng ở đỉnh núi, nhưng bất cứ người nào cũng có thể phát hiện, Thứ Kiêu Cung đã không còn uy năng trước kia.

Thứ Kiêu Cung đã không thể thủ hộ toàn bộ thánh sơn như lúc đầu, khi Âu Dương triệt để từ bỏ tất cả, nó cũng chân chính biến thành vật vô chủ, thậm chí Thứ Kiêu Cung còn không phải là thánh binh.

Thứ Kiêu Cung sở dĩ được xưng là thánh binh, cũng không phải vì bản thân Thứ Kiêu Cung là thánh binh, mà bởi vì khi Thứ Kiêu Cung ở cùng Âu Dương, nó mới có lực lượng của thánh binh. Một khi Âu Dương thực sự tan vỡ, như vậy vật vô chủ Thứ Kiêu Cung sẽ biến thành một cây phàm binh.

- Mặc dù không biết chủ nhân của ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng truyền thuyết nói thánh binh và chủ nhân sinh tử gắn bó, nếu như chủ nhân triệt để chết đi, như vậy thánh binh cũng sẽ phân băng tan rã, nhưng ngươi vẫn tồn tại, điều này có phải nói Âu Dương còn một tia sinh cơ tồn tại?

Bạch Hủ Minh cầm Thứ Kiêu Cung đã biến thành chiến cung bình thường lên.

Thứ Kiêu Cung cũng không có bất cứ phản kháng gì, cũng không có bất cứ biểu thị gì, nhìn dáng dấp hiện tại của Thứ Kiêu Cung, sợ rằng vỗ nhẹ một cái cũng biến nó thành đá vụn. Nhưng lúc này ai dám đi vỗ Thứ Kiêu Cung chứ?

- Sư huynh, ngươi kỳ thực đã đoán được có phải không?

Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh. Dù sao Âu Dương cũng là đệ tử của sư huynh Bạch Hủ Minh. Nếu như nói có người hiểu Âu Dương, sư huynh Bạch Hủ Minh tất nhiên là một người trong số đó. Mấy ngày này mặc dù Bạch Hủ Minh nói là muốn đi vân du tứ phương, nhưng hôm nay lại đột nhiên tới đây. Khi tới đây bầu trời bỗng nhiên tấu lên lôi điện bi ca, tiếp theo Thứ Kiêu Cung biến thành vật vô chủ, tất cả chuyện này phảng phất như muốn nói gì đó.

- Ta không biết, nhưng ta có cảm giác, ta theo cảm giác này mà đến, không ngờ cuối cùng lại có kết quả như vậy.

- Sư phụ, để Thứ Kiêu Cung cho ta đi!

Bỗng nhiên, một thanh âm xuất hiện phía sau Bạch Hủ Minh.

Người có thể gọi Bạch Hủ Minh là sư phụ, sợ rằng ngoại trừ Âu Dương chỉ còn lại Vệ Thi.

Trước đây Vệ Thi vẫn gọi Bạch Hủ Minh là tiền bối, sau đó bởi vì phiền phức, Bạch Hủ Minh thẳng thắn kêu Vệ Thi gọi mình là sư phụ giống như Âu Dương, dù sao đều là người một nhà, gọi như vậy cũng không có gì quá phận.

Bạch Hủ Minh xoay người nhìn Vệ Thi, sau đó lại nhìn Thứ Kiêu Cung trong tay hỏi:

- Khi nào hắn trở về?

- Không biết!

Vệ Thi hơi cúi đầu, sau đó đi tới trước người Bạch Hủ Minh, tiếp nhận cây chiến cung tràn ngập màu sắc truyền kỳ trong tay Bạch Hủ Minh. Mặc dù cây chiến cung này đã biến thành tảng đá, nhưng vẫn không thể che giấu quang huy của chiến cung.

- Ngay cả ngươi cũng không biết sao? Vậy ngươi nói cho ta biết, hắn còn có thể trở về không?

Bạch Hủ Minh nhìn Vệ Thi. Âu Dương biến mất nhiều lần như vậy, duy độc có lần này khiến Bạch Hủ Minh có cảm giác sợ rằng cả đời này sẽ không còn gặp tên đệ tử này của mình nữa.

- Có! Nhất định hắn sẽ trở về! Hắn là Thần Tiễn, hắn là Thần Tiễn bất bại, hắn sẽ trở về, hắn nhất định sẽ trở về.

Vệ Thi rất kiên định nói, nhưng loại kiên định này gần như là tín niệm của nàng, chứ không phải cảm giác của nàng... thành tất cả hứa hẹn!

Trong một ngôi nhà vô cùng rộng lớn, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con thanh thúy cắt ngang tiếng sấm chớp vang lên bên ngoài, khi tiếng khóc vừa vang lên, sấm sét ầm ầm trên không trung bỗng nhiên dừng lại.

Một lão nhân toàn thân khoác trường bào nhìn đứa trẻ non nớt trước mặt, trên mặt hắn mang theo vẻ vui sướng nhàn nhạt. Bên cạnh lão nhân là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cũng là vẻ mặt chờ đợi nhìn đứa trẻ, xem dáng vẻ hắn hiển nhiên rất muôn ôm lấy đứa bé này.

- Cha! Cho con ôm một cái!

Người trung niên nhân kéo kéo lão nhân, dáng vẻ thật sự có vài phần cảm giác không chờ đợi được.

Lão nhân cũng không giao đứa trẻ cho người trung niên, mà nhìn hài tử hơi nhíu mày, trên mặt hắn mang theo vài tia không dám tin tưởng, sau đó phảng phất vô cùng thất vọng giao đứa trẻ cho người trung niên nói:

- Hài tử này trời sinh tàn tật, không riêng thân thể tàn tật, ngay cả tu luyện...

- Cái gì!

Nghe nói như thế, trên mặt người trung niên xuất hiện vẻ không dám tin tưởng. Hắn đương nhiên biết thực lực của phụ thân. Trong Chân Linh Giới nhị phương ý chí của phụ thân tuyệt đối có thể được xem là cường giả quyết định. Cho nên lời phụ thân nói khẳng định không sai.

- Làm sao có thể...

Người trung niên nhìn đứa trẻ trong tay, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ thất vọng. Rất hiển nhiên hắn cũng thấy được, hai tay của đứa trẻ này có chút vặn vẹo, hơn nữa cũng có chút không tương xứng với thân thể, thông qua điểm này có thể minh bạch hai tay của đứa trẻ này, cho dù lớn lên chỉ sợ cũng sẽ tàn phế.

Cái này còn chưa hết, thân thể của đứa trẻ còn cực kỳ suy yếu, lục phủ ngũ tạng của nó phảng phất như bị thương, phát triển không hoàn chỉnh. Không! Không chỉ như vậy, hai chân của đứa trẻ này cũng có vấn đề.

Như vậy xem ra, đây căn bản là một đứa trẻ trời sinh ốm yếu, lại thêm tàn phế! Nhìn thấy màn này, người trung niên thậm chí có một cảm giác từ trên trời ngã xuống, nhi tử của Âu Minh Tín hắn lại là một đứa trẻ tàn phế bẩm thân.

- Phụ thân, mặc dù thân thể đứa trẻ này có bệnh tật, nhưng cũng không nhất định nói nó không thể tu luyện! Nếu nó có thể tu luyện, tương lai tu thành, công pháp của Âu gia chúng ta thoát thai đổi cốt một chút vấn đề cũng không sao.

Âu Minh Tín nhìn phụ thân Âu Ý Quyền biện luận nói.

- Không, ngươi sai rồi, linh hồn của đứa trẻ này cũng không hoàn chỉnh.

Trong mắt Âu Ý Quyền hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đứa trẻ trời sinh không trọn vẹn như vậy. Với tu vi của Âu Ý Quyền hắn, cho dù ngươi là một phế vật, đẩy ngươi lên Thánh Thể cũng không phải không có khả năng, nhưng duy độc có linh hồn không hoàn chỉnh là không có cách nào.

Bất luận tu luyện công pháp gì ngươi cũng cần linh hồn hoàn chỉnh mới có thể tu luyện, nhưng linh hồn ở trạng thái không trọn vẹn làm sao tu luyện? Nói cách khác trời sinh ngươi đã là một người không hoàn chỉnh.

Không sai, đứa trẻ không may mắn này chính là Âu Dương chuyển thế. Linh hồn không trọn vẹn xác thực là Âu Dương mang đến, nhưng trên thực tế cũng không phải linh hồn thật sự không trọn vẹn, chỉ có điều bởi vì Âu Dương mặc dù tán công hoàn tất, nhưng vẫn mang theo một phần tín niệm của cường giả, tín niệm này đến từ phương pháp thánh chiến, khiến hắn không thể tu luyện bất cứ công pháp nào khác ngoài phương pháp thánh chiến.

Thân thể không trọn vẹn chỉ có thể nói bản thân Âu Dương không may, cũng may Âu Dương được sinh ra trong một đại gia tộc, cho dù tàn phế sợ rằng tương lai cũng có thể sống yên ổn một đời....

- Vẫn xin phụ thân ban tên cho đứa trẻ này!

Âu Minh Tín nhìn phụ thân của mình, kỳ thực dựa theo tình huống bình thường, chỉ có đứa trẻ tương đối có thiên phú mới có thể được phụ thân ban tên, nhưng lúc này hắn vẫn mở miệng yêu cầu.

- Hài tử này thân thể tàn tật, linh hồn không trọn vẹn, hơn nữa trời sinh cũng thiếu khuyết dương khí!

Âu Ý Quyền suy nghĩ một hồi nói:

- Đặt cho hắn một cái tên đại khí một chút, có lẽ cái tên này có thể giúp hắn xông xáo, khiến tương lai hắn có thể biến cái không thể thành có thể như người đó! Gọi là Âu Dương đi!

Trong mắt Âu Ý Quyền chớp động quang huy.

- Âu Dương.

Âu Minh Tín nghe thấy cái tên này, hắn đương nhiên biết cái tên này đại biểu cho cái gì. Nó đại diện cho một pho tượng thần linh bất bại, là người sáng tạo ra kỳ tích, là Thần Tiễn trước đây.

Âu Minh Tín còn nhớ, trước kia Thần Tiễn cũng bị người ta mắng là phế vật, được đánh giá là cả đời này cũng không có khả năng trở thành tu luyện giả, nhưng Thần Tiễn quyết không chịu thua, từng bước tiến lên đỉnh phong. Hiện giờ con của hắn còn thảm hơn Thần Tiễn lúc trước, đồng dạng cũng là cái tên này, chỉ sợ ít nhiều cũng chịu một số kỳ vọng của người đi trước.

- Được rồi, bất luận sau này hắn là phế nhân cũng được, là cường giả cũng được, hắn vẫn là hài tử của Âu gia chúng ta, chúng ta vẫn có thể nuôi hắn cả đời ...

Âu Ý Quyền nói xong, liếc mắt nhìn nhi tử có tiền đồ nhất của mình nói:

- Có cơ hội hãy sinh thêm một đứa con nữa đi.

Sau đó xoay người rời khỏi.

Âu Minh Tín ôm tiểu Âu Dương trong tay, trên mặt hắn lộ vẻ khổ sắc. Mình là nhân vật mũi nhọn nhất của Âu gia đời này. Đến bây giờ mình mói tu luyện ba ngàn năm cũng đã bước vào cấp ý chí, loại thiên phú này đã định trước tương lai mình có cơ hội trùng kích mọc cánh phi tiên, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng mình lại có một nhi tử như vậy.

Nhìn hài tử còn đang ngủ say trong tay, Âu Minh Tín vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau đó mỉm cười nói:

- Hài tử, con đường tương lai của con đã định trước sẽ vô cùng nhấp nhô, nhưng bất luận con là tốt hay xấu, con vẫn là hài tử của ta...

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã mười năm vội vã trôi qua. Mười năm qua cũng vô cùng bình ổn, Thiên Vương không xuất hiện như mọi người tưởng tượng. Toàn bộ tiên giới ngoại trừ thỉnh thoảng nghị luận chuyện lôi điện bi ca đột nhiên xuất hiện mười năm trước, hầu như đã khôi phục dáng dấp năm đó, vô số tông phái tranh nhau phát sáng trên đại địa.

Trong một tiểu viện hẻo lánh ở Chân Linh Giới, một đứa trẻ nhìn qua chỉ bảy tám tuổi đang được mấy người hầu tắm rửa. Đó chính là Tiểu Âu Dương được sinh ra mười năm trước, nhưng mười năm trôi qua, thân thể Âu Dương vẫn không có chút chuyển biến, ngược lại còn kém hơn trước rất nhiều. Nếu như không phải Âu gia xác thực bất phàm, sợ rằng Tiểu Âu Dương sớm đã thành thiên cổ.

Tiểu Âu Dương xác thực giống như Âu Ý Quyền phán đoán trước kia, trời sinh không thể tu luyện bất cứ công pháp gì, hơn nữa tứ chi đều là trạng thái nửa tàn phế, kinh mạch cơ thể trời sinh triệt để thác loạn, khiến hắn không chỉ không thể tu luyện, cho dù muốn làm một người bình thường cũng có chút khó khăn.

Tiểu Âu Dương gầy yếu hơn một đứa trẻ mười tuổi bình thường rất nhiều, cho nên hiện giờ hắn nhìn qua vừa đen lại vừa nhỏ. Trong một gia tộc quang huy, một đứa trẻ như vậy sớm đã bị người ta lãng quên, ngoại trừ vào lúc họp mặt hàng năm là hắn có thể nhìn thấy những đứa trẻ cùng trang lứa với mình, Âu Dương hầu như chỉ có thể ở trong tiểu viện không thấy ánh sáng mặt trời này.

Đọc truyện chữ Full