Quỷ Ảnh Độn thân pháp đã thi triển đến cực hạn, đồng thời cũng vận dụng lý giải không gian đến cực hạn.
Nếu như đối mặt với người bình thường, Lôi Động hoàn toàn có biện pháp dễ dàng thoát khỏi đối thủ. Nhưng mà đằng sau, tuy rằng đường ngang ngõ tắt đột phá đến Chí Tôn, nhưng dù sao cũng là một nhân vật cấp Chí Tôn a.
Thần niệm cuồng bạo mà tràn ngập tàn ác, như thứ phụ cốt một mực đã tập trung vào Lôi Động. Mặc kệ hắn trốn như thế nào, tên gia hỏa đằng sau tựu là có chết cũng đuổi không tha.
Cũng may Lôi Động không phải hạng cường giả cấp Á Thánh tầm thường, hấp thu Minh Thần ít nhất cũng trên triệu năm, cảm ngộ về không gian pháp tắc, khiến cho Lôi Động hiện tại thuần dùng không gian cảm ngộ mà nói, so với lúc Long Ngạo Thiên tiến giai Chí Tôn còn mạnh hơn rất nhiều.
Mà không gian Quỷ Ảnh Độn của Lôi Động trong hư không, càng như cá gặp nước, phảng phất giống như tự nhiên. Tốc độ không ngừng tăng nhanh.
Nhưng Thanh Long Hoàng Long Ngạo Thiên kia, hiển nhiên cũng không phải loại tầm thường gì. Xa xa hóa thành một đầu Cự Long màu xanh, khí tức uy nghiêm mà hào hùng, ngay cả không gian cũng muốn nhường đường cho hắn.
- Lôi Động, tại sao lại là ngươi?
Trong thời gian rất ngắn, gặp phải rất nhiều biến cố, Cơ Sương Sương ngay cả muốn chết cũng không được, kinh ngạc kêu lên:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi, không phải là bị lưu đày đến Man Hoang sao?
- Man Hoang mặc dù xa, nhưng cũng không có khả năng vĩnh viễn không về được a? Chẳng lẽ ngươi thấy ta cứu hai mẹ con các ngươi, lại cảm thấy ta làm hỏng mất chuyện tốt của ngươi? Nếu thật là như vậy, ta liền ném hai ngươi cho đầu dâm long kia.
Lôi Động tức giận, dùng thần niệm chấn động đáp trả. Cũng may, dựa vào thực lực hắn bây giờ, nhất tâm nhị dụng quả thực dễ như trở bàn tay.
- Ngươi dám!
Cơ Sương Sương kinh sợ hét lên.
- Ta có cái gì không dám hay sao?
Lôi Động cũng hung dữ nói:
- Ta cùng tức phụ ở bên ngoài đi dạo, đang yên đang lành ngươi lại cướp nàng, đưa đến Chu Tước Thần Điện, còn muốn cho cái đồ bỏ Vạn Linh Chi Mẫu kia đoạt hài nhi của ta. Cơ Sương Sương, ta hận ngươi tới tận tủy, đừng tưởng rằng dễ nói chuyện là thánh nhân!
Tuy rằng đang cùng nàng trao đổi, nhưng Lôi Động vẫn không ngừng gia tốc. Tiếc là, tốc độ Long Ngạo Thiên cũng rất nhanh, khó có thể thoát khỏi hắn.
Ngay thời điểm Cơ Sương Sương còn muốn nói gì. Cơ Tử Yên liền ngắt lời nàng, vội vàng nói với Lôi Động:
- Lôi Động, ngươi đừng nên so đo, nàng ta vẫn còn là một hài tử không hiểu chuyện.
- Cái gì, hài tử?
Lôi Động nhếch miệng nói:
- Nhân loại chúng ta, hơn mười tuổi đã tự lập rồi. Hài tử nhà ngươi đã hơn năm vạn tuổi a?
- Nói thế nào cũng được. Lôi Động, đa tạ ngươi đã cứu chúng ta.
Cơ Tử Yên trong lòng còn sợ hãi nói:
- Long Ngạo Thiên kia quả thực quá ghê tởm. Chúng ta vừa rồi muốn chết cũng không xong, một khi hắn thật sự thành công, hậu quả tựu không thể lường được.
- Hừ, ta cứu các ngươi chẳng qua là muốn biết tung tích thê nhi của ta.
Lôi Động hừ lạnh một tiếng nói:
- Cơ Tử Yên, nếu như các ngươi thật sự cảm kích, phiền ngươi cho ta biết tung tích thê tử của ta.
Mặc dù nói như thế, nhưng Lôi Động cứu các nàng, ngược lại cũng không hoàn toàn là như vậy. Đời này của Lôi Động, hai người khiến hắn cảm kích nhất, cũng chính là hai vị sư tôn mà trong nội tâm hắn tự nhận. Một người tất nhiên là Vạn Quỷ Lão Tổ, đối với Lôi Động có ảnh hưởng sâu đậm, tuy nói Vạn Quỷ Lão Tổ không có thực lực. Nhưng ảnh hưởng trong phong cách đối nhân xử thế của hắn đối với Lôi Động, từ lâu đã xem hắn là cha ruột.
Đối với Lôi Động mà nói, Vạn Quỷ Lão Tổ vừa là sư vừa là phụ, trong suy nghĩ của hắn có địa vị không ai có thể thay thế được. Còn một người, tất nhiên là Ma Đế rồi. Ma Đế chỉ cho Lôi Động truyền thừa, mà chưa bao giờ chính thức gây ảnh hưởng gì đến Lôi Động cả.
Hiển nhiên, Ma Đế không muốn nhân cách hắn thành thục, mang đến ảnh hưởng quá nhiều cho đệ tử cách đời của mình, mà là hi vọng hắn là chính mình. Điểm ấy cũng đã khiến Lôi Động vừa cảm kích vừa bội phục. Nếu không, Ma Đế chỉ cần trong truyền thừa, hơi gian lận, liền có khả nằng ảnh hưởng đến thế giới quan, triết học quan của Lôi Động rồi.
Khi đó, Lôi Động khẳng định là không thể làm gì được. Mà chính loại vô tư truyền thừa này của Ma Đế lại khiến cho Lôi Động đối với hắn cực kỳ khâm phục, tận đáy lòng đã cho rằng hắn là sư tôn của mình.
Cũng là bởi vậy, Lôi Động đến Chu Tước Thần Điện, mục đích là muốn cứu thê tử trở về, nhưng kết quả lại là trong tay cường giả cấp Chí Tôn, cứu được thê nhi của sư tôn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Với cá tính của Lôi Động, đương nhiên là có ân tất báo, có cừu phải đền. Hắn tuyệt đối không thể trơ mắt ếch ra nhìn sư tôn mà mình kính trọng, sau khi chết, thê nhi lại bị cừu nhân lăng nhục, khi dễ.
Dù là Lôi Động hiện giờ hận các nàng, hận đến muốn chết.
- Thực xin lỗi, Lôi Động, thê tử của ngươi đã bị đưa đến Vạn Linh cung rồi.
Cơ Tử Yên áy náy nói:
- Hiện giờ, Vạn Linh Chi Mẫu đang bế tử quan, ngay cả ta cũng không có biện pháp tiến vào Vạn Linh cung cứu người được. Lôi Động, ngươi ngàn vạn đừng xúc động, mà đi tìm chết. Vạn Linh Chi Mẫu coi như là thương thế chưa lành, cũng không phải người ngươi có thể dối phó.
- Cơ Tử Yên.
Lôi Động ngữ điệu bình tĩnh nói:
- Đa tạ tin tức của ngươi, nể mặt sư tôn, sự tình trước kia ta tha cho các ngươi một mạng. Nếu có lần sau, đừng trách Lôi Động ta lòng dạ độc ác, thủ hạ vô tình!
- Lôi Động, không biết ngươi vì cái gì lại tu luyện nhanh như vậy. Nhưng Vạn Linh cung thật không phải là nơi ngươi có thể xông vào!
Cơ Sương Sương cũng có chút lo lắng nói:
- Chuyện này bởi vì ta mà nên, ta đi nghĩ biện pháp cứu thê tử của ngươi trở về, cho dù có phải trả tánh mạng, ta cũng không tiếc.
Lôi Động lạnh lùng lườm nàng, cười lạnh nói:
- Nếu như không thể cứu thê tử của ta ra, ngươi có chết thì làm được gì? Câm miệng a, bất luận là theo góc độ của trượng phu hay góc độ phụ thân. Lôi Động ta đều không vì lý do có nguy hiểm mà không đi cứu các nàng. Ta cứu các ngươi, cũng không phải vì ta muốn nhận được cảm kích cùng tình bạn của các ngươi. Ta là vì sư tôn của ta. Nếu như hắn không chết, nhìn thấy thê nhi của hắn bị nguy hiểm, vũ nhục, thì dù là địch nhân so với hắn mạnh hơn gấp vạn lần, hắn sẽ không chút do dự ra tay. Nhưng, hắn hiện giờ đã đi về cõi tiên. Cho nên, Lôi Động ta thay sư thực hiện trách nhiệm mà thôi. Cho dù ta đối với các ngươi, hận không thể đem bọn ngươi nghiền nát thành tro.
Cơ Tử Yên ngây ngẩn cả người, thì thào lẩm bẩm:
- Nếu như hắn không chết, thật sự sẽ tới cứu chúng ta sao? Hắn vô tình vô nghĩa như vậy, không chịu nghe khuyến cáo của ta.
- Cơ Tử Yên, nếu sư tôn của ta thật là người vô tình vô nghĩa, như thế nào lại khiến ngươi nhớ thương hắn lâu như vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Ma Đầu
Chương 1181: Hư không đào mệnh (thượng)
Chương 1181: Hư không đào mệnh (thượng)