Lão giả vừa nói, tay hóa thành trảo bắt lấy đầu Trương Thiết. Bỗng nhiên xuất hiện hai hòn đá từ hai phương hướng khác nhau ném tới, lão giả lập tức ngưng kết chân khí hộ thể nhất thời khiến hai hòn đá bị chấn nát.
Đá là do Trương Nhạc Nhạc và Trương Đại Ngưu ném, Trương Thiết chính là đường thúc của hai người, cả hai tiểu hài tử đều không muốn chứng kiến đường thúc bị người ta làm hại, chỉ biết vội vàng quơ lấy một hòn đá dùng cánh tay nhỏ bé của mình ném tới hy vọng có thể cứu được đường thúc.
- Hai tiểu oa nhi các ngươi tốt nhất hãy biết ngoan ngoãn một chút đi!
Thanh niên nhân đứng một bên ánh mắt nhìn về phía Trương Nhạc Nhạc mang theo vài phần ham muốn dục vọng tham lam.
- Không được thương tổn tới nhị thúc ta!
Trương Nhạc Nhạc lại nhặt một hòn đá lên ném ra ngoài.
Thanh niên cũng không khống chế được dục vọng trong lòng, lắc mình một cái đã đến bên người Trương Nhạc Nhạc, nắm tay nâng cằm Trương Nhạc Nhạc, cười tà nói:
- Tiểu oa nhi lớn lên thực tốt lắm đây!
- Buông ra!
Trương Nhạc Nhạc cả giận nói, há mồm muốn cắn.
Thanh niên chợt lạnh sắc mặt, đang muốn đánh ngất Trương Nhạc NHạc thì bỗng nhiên một đạo tử mang phóng tới. Ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, khửu tay thanh nhiên nhân đã bị bắn thủng, máu thịt thành một đống bầy nhầy.
- A, là ai?
Thanh niên quát to một tiếng, mồ hôi phát lạnh toàn thân.
Không đợi gã thanh niên kêu lên lần nữa, một bàn tay thật lớn từ trên trời đang giáng xuống, mạnh mẽ xách gã thanh niên lên không trung rồi đánh cho cả thân hình hắn thành một đống vụn nát như phân bón.
Lão giả, trung niên nam tử và thiếu nữ xinh đẹp rốt cuộc đã thấy rõ người xuất thủ, chính là gãthanh niên mặc tử bào vẫn đứng bất động kia.
Nhìn gã thanh niên trong nháy mắt bị giết, sắc mặt lão giả cực kỳ khó coi, gã thanh niên kia chính là quan môn đệ tử mà sư phụ hắn thu nhận từ ba năm trước, thiên phú cực cao, chuẩn bị trọng điểm bồi dưỡng, ngày sau làm người nối nghiệp. Lần này đi ra cùng là muốn lịch lãm một chút, do lão giả lãnh đội dẫn đầu, không nghĩ tới vừa xuất môn đã bị người ta giết chết, với tội danh này trong lòng lão giả cũng biết lúc trở về sẽ bị sư phụ trách phạt, lập tức giận dữ không thôi, nếu không phải còn chưa dò xét ra tu vi lai lịch gã thanh niên mặc tử bào kia thì lão đã sớm xuất thủ rồi.
Lão giả lạnh lùng nói:
- Các hạ là người phương nào?
Lâm Khiếu Đường không thèm liếc mắt tới lão giả kia, chỉ quan tâm tới an nguy của mấy tiểu tử Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu, một khi có võ giả nào lại gần thân bọn họ lập tức sẽ bị một cỗ lực lượng vô hình nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Thiếu nữ xinh đẹp nhất thời có chút căm tức nói:
- Tiểu tử, sư huynh ta nói với ngươi, không có nghe thấy sao?
Ba!
Thiếu nữ đang tức giận nói, trên mặt liền bị ăn một cái tát thật mạnh, về phần bị như thế nào thì không thấy rõ, nhất thời trên mặt hiện ra vết năm ngón tay đỏ hồng.
Triển Thanh Nhu lạnh lùng nhìn thiếu nữ kia nói:
- Tiểu bối vô tri, nếu còn tiếp tục ăn nói lỗ mãng ta liền lấy mạng ngươi!
Lúc này lão giả đã hoàn toàn tỉnh ngộ, vì sao vô luận hắn thăm dò thế nào cũng không thể dò xét ra tu vi hai người thanh niên trước mặt này, hiển nhiên tu vi bọn họ vượt xa trên chính mình, ít nhất cũng có trình độ đại sư giai, tu vi bực này đã không còn là người bọn hắn có thể trêu chọc.
Lão giả cưỡng chế lửa giận trong lòng, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Không biết tiền bối xuất thân từ môn phái nào? Lão nhi chính là nội môn đệ tử của Dương Môn!
Thông thường người tự giới thiệu đều là những đệ tử đại môn phái, trong so đấu không ăn thua được sẽ sử dụng biện pháp này khiến cho đối phương sợ hãi.
Dương Môn xác thực không phải là một môn phái nhỏ, trừ năm đại môn phái và hai siêu cấp đại môn phái ra, Dương Môn coi như môn phái được xếp trước trong nhóm hai mươi.
Ánh mắt Lâm Khiếu Đường lạnh lùng, thấp giọng nói:
- Không muốn chết lập tức cút đi!
Lão giả, trung niên nam tử và thiếu nữ xinh đẹp lúc này vô cùng nhục nhã, Dương Môn tại khu vực này tuyệt đối là lão đại, có như trưởng lão một vài đại môn phái đi ngang qua nơi nay cũng phải đích thân đăng môn bái phỏng sư tổ một chút.
Bất quá hảo hán không ăn mệt trước mắt, tu vi người này trên cả ba người, hơn nữa tu vi nữ tử bên cạnh kia cũng không kém, so đấu chỉ sợ không được.
Nghĩ vậy, lão giả liền đánh mắt cho hai người bên cạnh, ý bảo lập tức ly khai, thuận tiện muốn bắt đi Trương Thiết, quan môn đệ tử của sư phụ mặc dù bị chết nhưng ít nhất cũng tính hoàn thành nhiệm vụ, trở lại còn may có đường ăn nói, về phần tính chuyện báo thù cũng không tới phiên chính mình lo tới.
Cánh tay lão giả còn chưa vươn ra, một cỗ lực lượng vô hình đã mạnh mẽ kéo tới, nhất thời thân thể già nua bị đánh bay ngược lại va mạnh vào vách núi phía xa. Lão giả bị phun ra một bụm máu lớn, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Thiếu nữ xinh đẹp và trung niên nam tử vừa thấy tình hình có điểm bất thường, đành bỏ không quản đến Trương Thiết, xoay người nâng lão giả kia phi độn đi.
Chúng võ giả vừa thấy tiên nhân bên mình bị đánh chạy đâu còn tâm tư tiếp tục đối phó với thôn dân, lập tức giải tán bỏ chạy. Ngày hôm nay có thể nói hoàn toàn khác biệt so với hôm quan, tưởng như chó nhà có tang, không một chút suy nghĩ quay lại trả thù.
Chúng thôn dân lại như chim sợ cành cong, lúc này cũng không có ùa lên đuổi theo như hôm qua, mà thần sắc mỗi người thống khổ, gần trăm thôn dân bị chết tại chỗ, đối với một sơn thôn mà nói đây đã là một trường hạo kiếp.
Trong sự bi thống, chúng thôn dân cũng sợ hãi nhìn Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, lúc này bọn họ mới biết hai người thanh niên này hoàn toàn khác xa so với hình ảnh thư sinh chốn sơn ngoại trong suy nghĩ bọn họ, hai người này căn bản chính là tiên nhân theo như lời đồn.
Trong lúc nhất thời chúng thôn dân bỗng nhiên hiểu rõ, ngày hôm qua bọn họ tự nhiên được tiên nhân trợ giúp mới có thể trở nên lợi hại như vậy, nhưng vì sao hôm nay tiên nhân lại không tương trợ bọn họ đây?
Phàm nhân có lý giải của phàm nhân, rất nhanh chúng thôn dân liền liên tưởng tới sự thay đổi trong thôn trang ngày hôm qua, tự đại, tự mãn, tự phụ tất cả lỗi lầm, hành vi của bọn họ đã chọc giận tới tiên nhân, làm tức giận tới thần linh, nghiêm phạt cũng theo đó tìm đến, đây chính là quả báo.
Một gã thân dân quỳ rạp người xuống đất, có một người dẫn đầu tự có những người đi theo hưởng ứng, tiếp đến chúng thôn dân đều đồng loạt quỳ rạp trên mặt đất, đồng thanh kêu:
- Tạ ơn thượng tiên!
- Đại ca ca, ngươi là tiên nhân?
Trương Nhạc Nhạc dùng đôi mắt ngây thơ trong sáng nhìn Lâm Khiếu Đường hỏi.
Lâm Khiếu Đường không thừa nhận cũng không phủ nhận, tuổi tác Trương Nhạc Nhạc mặc dù không lớn nhưng rất thông tuệ, đáp án tự nhiên không cần nói rõ đã sớm thành sáng tỏ, Trương Nhạc Nhạc lập tứ quỳ xuống đất cầu khẩn nói:
- Tiên nhân ca ca, van cầu ngươi cứu cha ta đi, hắn đã bị chặt đứt tay, sau này sao có thể làm ăn mưu sinh?
Lâm Khiếu Đường liếc mắt nhìn Trương Thổ nằm trong vũng máu cách đó không xa, tay điểm một cái liền cách không thu cánh tay cụt của Trương Thiết, sau đó dùng một vài tử sắc quang điểm khép nối lại với vết thương trên người Trương Thiết, chỉ chốc lát máu trên miệng vết thương đã cầm lại, mắt thường có thể trông thấy tốc độ khép lại.
Hình ảnh này trong mắt chúng thôn dân quả thực không thể tưởng tượng nối, xa xa đã vượt quá nhận thức của bọn họ. Tại trong mắt bọn họ loại lực lượng như này quả thực không thể kháng cự.
Cảm giác thân thiết của chúng thôn dân đối với thanh niên mặc tử bào và nữ tử áo xanh không còn sót lại chút nào, lúc này chỉ còn lưu lại nỗi sợ hãi thật sâu đậm cùng với lòng sùng kính.
Đôi mắt của Trương Nhạc Nhạc, Trương Đại Ngưu và Vương Nhị Cẩu lại mở to hết cỡ, trong tâm trí ngây thơ bọn họ đều đã khắc một đạo ấn ký sâu đậm, không nghĩ tới tiên nhân bọn họ vẫn tranh luận lại ở ngay bên người chính mình, mỗi ngày kể cho mình nghe cố sự, điều này so với hình dáng tiên nhân trong trí tưởng tượng của họ khác nhau một trời một vực.
- Cảm tạ tiên nhân đại ca ca!
Trương Nhạc Nhạc lau khóe mắt ướt cảm kích nói, rồi lập tức chạy lại bên người phụ thân.
Đối với tàn cục của sơn thôn, Lâm Khiếu Đường không hề hỏi đến, xoay người đi lên núi, Triển Thanh Nhuu đi theo phía sau không rõ hỏi:
- Lâm đại ca, chúng ta phải rời khỏi sao?
- Mấy ngày nữa hãy đi!
Lâm Khiếu Đường trầm ngâm vừa đi vừa suy nghĩ nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Triển Thanh Nhu có chút kỳ quái hỏi:
- Lâm đại ca, vừa rồi vì sao ngươi lại thả cho mấy người kia chạy đi?
Lâm Khiếu Đường không cho là đúng nói:
- Giết bọn họ xong nhưng còn có thể có tu luyện giả khác trở lại đây, trên người gã Trương Thiết kia nhất định có cất giấu một bí mặt hay bảo bối nào đó, ta không muốn đám hài tử kia bị thương tổn, còn những người khác thì ta mặc kệ.
Một đêm này, sơn thôn chìm đắm trong bi thống vô hạn, ngoại trừ tiếng khóc than ngoài ra không còn gì khác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu như thường lệ xuất hiện trên bờ suối, ngóng mắt hướng về phía thôn trang, hầu như mỗi một hộ gia đình đều mang tang sự, toàn bộ thôn trang chìm trong màu trắng tang thương, các loại tiền giấy cho người xấu số bay lượn khắp trời.
Đúng lúc này phương xa có mấy đạo quang mang lao đến, dẫn đầu chính là một lão đầu, tu vi đại sư giai, hơn nữa còn đạt tới trung kỳ đỉnh phong.
Vừa đến bầu trời sơn thôn, lão giả không thèm nói hai lời lập tức phóng ra lửa lớn giáng xuống. Lửa này một khi bắn trúng, toàn bộ thôn trang trong nháy mắt sẽ biến thành biển lửa, không tới một canh giờ thì toàn bộ thôn trang sẽ bị thiêu trụi không còn lưu lại một chút nào.
Bất quá lửa còn chưa đánh xuống đã bị một đoàn tử hỏa từ phía dưới hất lên, thôn phệ toàn bộ.
Lão giả thất kinh, ngưng thần nhìn lại, thấy bên bờ suối cạnh sơn lầm xuất hiện một gã thanh niên mặc tử bào và một vị nữa tử áo xanh.
Lão giả cẩn thận thăm dò nhưng vẫn không nhìn ra tu vi hai người nông sâu thế nào, trong lòng lần thứ hai cả kinh, không khỏi hướng thiếu nữ xinh đẹp bên người hỏi:
- Ngày hôm qua có phải hai người kia giết quan môn đệ tử của ta?
Thiếu nữ xinh đẹp khẳng định nói:
- Đúng vậy nghĩa phụ, chính là gã thanh niên mặc tử bào trong hai người này.
Lão giả tuy biết tu vi chính mình không bằng đối phương nhưng không hề lộ ra khiếp ý, phòng ngừa vạn nhất trước đó đã chuyên môn chuẩn bị một kiện pháp bảo có tên "Hồi thiên tam xoa kiếm".
Pháp bảo này có uy lực vô cùng, càng có thể chiến thắng đối thủ cách một giai cảnh giới. Tay lão giả vừa động đã thấy ném Hồi thiên tam xoa kiếm thắng hướng Lâm Khiếu Đường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 544: Vô vi chi cảnh (4)
Chương 544: Vô vi chi cảnh (4)