Tiếp tục qua hai ngày, Lâm Khiếu Đường đều ngồi bên dòng suối hào hứng kể chuyện xưa cho đám tiểu hài tử, lúc đầu Triển Thanh Nhu cũng không chú ý nội dung.
Thế nhưng sau khi để tâm lắng nghe, Triển Thanh Nhu cũng lâm vào say mê, nàng phát hiện có rất nhiều cố sự xa lạ, dường như là từ một thế giới khác.
Bởi vậy Triển Thanh Nhu nhanh chóng trở thành một thính giả trung thành.
Đám tiêu hài tử không hề lộn xộn, đối với chúng mà nói được nghe cố sự là một chuyện phi thường may mắn. Vài ngày qua, những người lớn trong thôn thấy hai vị thanh niên và đám tiểu hài vui đùa ngoan ngoãn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Rất nhiều người thấy hai vị đạo sĩ, đạo cô này tựa hồ cho tới nay còn chưa ăn gì, bởi vậy đã có người bắt đầu đưa tới một ít gạo và bánh mì qua.
Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu cũng không cự tuyệt, đều vui vẻ nhận lấy.
Một ngày, Lâm Khiếu Đường theo thường lệ vẫn lui tới ngồi trên tảng đá bên bờ suối giảng cố sự cho đám tiểu hài tử, bỗng nhiên phía thôn trang có một bóng người vội vã chạy tới.
Người đến là một hán tử trung niên, Vương Nhị Cẩu thấy người này tới lập tức đứng lên nói:
- Cha, ngươi tới làm gì? Cũng muốn nghe cố sự sao?
Nguyên lai trung niên hán tử này chính là Vương Căn phụ thân của Vương Nhị Cẩu. Nghe nhi tử nói vậy, Vương Căn lập tức trừng mắt, Vương Nhị Cẩu sợ hãi ngồi chồm hổm xuống, không dám nói câu nào.
Vương Căn thở hổn hển nhìn Lâm Khiếu Đường nói:
- Tiên sinh, van cầu ngươi cứu đầu lợn đẻ già nhà chúng ta, nó sắp chết mất, nhà của ta toàn bộ phải dựa vào đầu lợn đẻ này làm kế sinh nhai.
Nói xong Vương Căn quỳ xụp xuống đất, Lâm Khiếu Đường không tiện sử dụng nguyên lực, vội vã đứng dậy nâng Vương Căn lên, nói:
- Đi, đi xem thế nào!
Vương Căn vừa nghe vậy, miệng liên tục:
- Cảm tạ tiên sinh, cảm tạ tiên sinh!
Sau đó Lâm Khiếu Đường theo Vương Căn, đám tiểu hài tử lại đi theo Lâm Khiếu Đường, cả đoàn người từ ngoài thôn tiến vào một hộ gia đình bình thường.
Chưa đến nơi liền nghe được bên trong vườn truyền tới từng đợt tiếng lợn kêu gào. Đi vào vừa nhìn, thấy một con lợn dài chừng nửa trượng nằm trên mặt đất liên tục kêu rên, bao tử căng phồng như khí cầu sắp vỡ.
Thấy rõ cảnh này, Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh đối mặt mặt nhìn nhau, đối với phàm nhân mà nói giải quyết việc này chính là một nan đề, nhưng trong mắt bọn họ, việc này so uống nước còn đơn giản hơn.
Hai người nhìn nhau vừa cười, hiển nhiên đối với việc hai vị tu luyện giả địa vương giai vội vã chạy tới gia đình một phàm nhân giúp đỡ lợn đẻ cảm thấy rất buồn cười.
Trong vườn sớm đã vây tụ rất nhiều người, tất cả đều là nông dân và thợ săn bắn trong thôn, có cả Trương Hổ là phụ thân của Trương Đại Ngưu, cả phụ mẫu của Trương Nhạc Nhạc là Trương Thổ, Vương Tú, còn có rất nhiều phụ mẫu của đám tiểu hài cũng có mặt.
Tất cả mọi người đều rất khẩn trương nhìn lợn mẹ, thần sắc mỗi người đều rất khẩn trương, chừng như đang theo dõi chính lợn đẻ nhà mình vậy.
Trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp sử dụng pháp thuật tự nhiên không quá ổn thỏa, Lâm Khiếu Đường cũng không muốn dọa sợ bọn họ, cũng không muốn bởi vậy lại khiến mỗi quan hệ với mọi người bị thay đổi.
Hơn mười ngày qua, tâm tình Lâm Khiếu Đường vô cùng thư sướng, cảm giác một ý cảnh nào đó đang chậm rãi hình thành trong nội tâm chính mình, lúc này hắn lại càng không muốn phá hư ý cảnh đang hình thành đó, bởi vậy cần phải sử dụng một phương pháp sao cho phù hợp với những thôn dân trước mặt này.
Mọi người thấy vị tiên sinh hay kể cố sự cho bọn trẻ bên dòng suối tới, đều lộ ra vẻ hi vọng, đồng loạt tránh đường.
Vương Căn lo lắng nói:
- Tiên sinh, ngươi xem còn cứu được không? Chuyện này đã có ba bốn canh giờ rồi, trước đây lợn mẹ nhà chúng ta chỉ cần hai canh giờ đã thấy đẻ xong một đàn lợn con rồi!
- Vương đại ca, đừng vội, để tiên sinh nhìn kỹ tình huống một chút rồi nói!
Vương Tú đứng một bên nhắc nhở.
Lâm Khiếu Đường nhìn một hồi nói:
- Mang nhiều nước nóng đến cho ta, chuẩn bị thêm một ít vải bông, thêm cả một ít mỡ dầu!
Vừa nghe nói vậy, Vương Căn lập tức chạy vào trong nhà, rất nhanh đã thấy trở lại, trong tay cầm theo những thứ Lâm Khiếu Đường yêu cầu.
Dụng cụ vừa đủ, Lâm Khiếu Đường lập tức chú tâm vào công tác. Chúng thôn dân quan tâm theo dõi, đứng một bên là Triển Thanh Nhu cũng thú vị theo dõi toàn bộ quá trình.
Ước chừng qua thời gian một nén hương, tiếng lợn con non nớt vang lên, sau đó lại một tiếng, một tiếng, chỉ chốc lát đã có chín con lợn con ra đời.
Chúng thôn dân nhất thời mừng rỡ hoan hô, Vương Căn càng phấn khởi mời Lâm Khiếu Đường lên nhà, thiên ân vạn tạ, bất quá lúc này Lâm Khiếu Đường chỉ thản nhiên cười, sau đó dẫn Triển Thanh Nhu lên núi.
Về sau mỗi ngày đều có thôn dân tìm đến Lâm Khiếu Đường nhờ giải quyết giúp bọn họ một số vấn đề khó khắn, Lâm Khiếu Đường đều vui vẻ nhận lời, có lúc Triển Thanh Nhu cũng ra tay cùng giúp.
Trong mắt thôn dân, hai vị thanh niên này nhất định là thư sinh đại thành thị, tri thức uyên bác khác xa những người u mê như bọn họ.
Cho dù ai cũng không hề liên tưởng hai vị thanh niên nhân này với tiên nhân, tuy rằng chúng thôn dân đối với tiên nhân cũng không hề xa lạ.
Trên thực tế, sơn thôn này là một sơn thôn khá lớn, tổng cộng có tới bảy mươi hộ gia đình, nhân khẩu đạt tới hơn bốn trăm người.
Vùng phụ cận có một vài môn phái giang hồ, cứ cách hai ba năm lại tới nơi này thu người, chúng thôn dân cũng rất thích ý gửi hài tử nhà mình cho họ, bởi vì một khi gia nhập vào đó, không chỉ ngày sau cơm ăn áo mặc thoải mái, hơn nữa còn có thể trở thành tiên nhân.
Có người nói phiến sơn thôn này hơn năm trăm năm trước đã sản sinh một vị tiên nhân, chỉ là vị tiên nhân này về sau không còn thấy tin tức nữa.
Được sự giúp đỡ của Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu, toàn bộ sơn thôn có sự tiến bộ rất nhanh, chỉ qua mấy ngày đã nhận thấy rõ sự khác biệt.
Bất quá mỗi ngày Lâm Khiếu Đường và Triển Thanh Nhu chỉ hạ sơn sau giờ ngọ, hơn phân nửa thời gian đều ở trong vòng động phủ điều tức, tùy thời đều có thể ly khai.
Một ngày này, Lâm Khiếu Đường đang kể cố sự cho đám tiểu hài tử, bỗng nhiên một người thanh niên toàn thân đầy máu huyết từ trong sơn lâm bên kia loạng choạng chạy ra, thần sắc cực kỳ bối rối, một đường chạy thẳng hướng thôn trang.
Đám tiểu hài tử cũng chú ý tới người thanh niên này, bỗng nhiên Vương Nhị Cẩu đứng dậy nói:
- Trương Đại Ngưu, kia không phải thúc thúc Trương Thiết ngươi sao!
Trương Đại Ngưu nhìn kỹ, nhất thời cả kinh nói:
- Đúng là thúc thúc ta!
Vương Nhị Cẩu kỳ quái nói:
- Thúc thúc ngươi không phải tại rất nhiều năm trước gia nhập môn phái gì sao?
Trương Đại Ngưu cũng rất kỳ quái, lập tức chạy hướng về nhà.
Từ lúc người này xuất hiện ngoài trăm dặm, Lâm Khiếu Đường đã nhận ra, bất quá đối với tu luyện giả vẫn còn bị vây trong phàm tục cũng không khiến hắn coi trọng, trên thực tế phía sau người này còn không ít truy binh, cũng đang hướng phía bên này chạy đến.
Ngay sau lúc huyết nhân kia nhập thôn không lâu, đã thấy chúng thôn dân trong tay cầm xẻng, búa, côn bảng các loại vọt ra.
Trong sơn lâm cũng có không ít người truy tìm đến, những người này vừa nhìn so với thôn dân mạnh mẽ hơn rất nhiều, mỗi người đều mặc võ phục phi thường tinh xảo, cầm trong tay một cây đại đao.
Song phương bắt đầu giao tranh phía chân núi. Đứng trước đám thôn dân là huyết nhân kia, còn có cả Trương Hổ phụ thân của Trương Đại Ngưu.
Đám võ sĩ đuổi tới mỗi người hung thần ác sát, dẫn đầu là một gã đại hán mặt đỏ, nhìn thấy thôn dân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau lập tức phất tay nói:
- Các huynh đệ, ở đây cư nhiên còn có một kho lúa lớn như vậy, chúng ta tiện thể đoạt lấy, nam toàn bộ giết sạch, nữ hưởng thụ xong giết tiếp.
Đám võ sĩ này chính là một đám đạo tặc, hơn nữa không phải dạng đạo tặc bình thường.
Thôn dân vừa nghe vậy lập tức nổi giận, không chút úy kị xông lên đánh tới.
- Lâm đại ca, chúng thôn dân không thể là đối thủ của đám võ sĩ kia, chúng ta hãy giúp bọn họ đi!
Triển Thanh Nhu nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lâm Khiếu Đường lúc này cũng do dự, bởi vì chỉ có hoàn toàn cảm thụ tất cả nhân vị, từ vui buồn đắng cay hay sinh sinh tử tử hắn mới có thể cảm ngộ được bước quan khẩu trọng yếu cuối cùng. Có thể quan sát chúng thôn dân và đám đạo tặc giao tranh cũng là một cơ hội như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 541: Vô vi chi cảnh (1)
Chương 541: Vô vi chi cảnh (1)