Tạ ơn mẫu thân!
Trữ Tân vui sướng nói.
Trong mắt của nàng thì trên đời này không có chuyện nào mà mẫu thân và phụ thân của nàng không làm được. Khi nàng còn rất nhỏ đã là như vậy, chỉ cần là thứ gì nàng thích, phụ thân mẫu thân của nàng đều nghĩ biện pháp thu về tay, hơn nữa nhiều năm trôi qua như vậy vẫn chưa từng thất bại qua.
- Hài tử ngốc, đối với mẫu thân còn cảm tạ cái gì!
Vân Du Tiên Tử trìu mến nói.
- Mẫu thân, thế nhưng nữ nhi vẫn còn có chút lo lắng. Vạn nhất người nọ sống chết không muốn thì làm sao bây giờ?
Trong lòng Trữ Tân vẫn có điểm không kiên định, vừa nghĩ tới nhãn thần cười mà không cười của người thanh niên mặc tử bào kia lại cảm thấy không tự tin.
- Ta và phụ thân ngươi ắt có biện pháp!
Vân Du Tiên Tử lại tự tin mười phần nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mẫu nữ hai người sau một lúc trò chuyện ngắn ngủi, tốc độ lần thứ hai tăng lên, chỉ một thời gian phần tư nén nhang liền đã bay qua mấy trăm dặm đường.
Nhưng mà ngay khi mục tiêu càng ngày càng gần, trên mặt Vân Du Tiên Tử vẫn tràn đầy vẻ tự tin bỗng xuất hiện một tia lo lắng, còn có kinh ngạc lẫn khó hiểu.
Lại qua thời gian một chén trà nhỏ, mẫu nữ hai người rốt cuộc đến ngọn núi vô danh kia, thế nhưng sự tình diễn ra tại nơi này khiến mẫu nữ hai người không khỏi thất kinh.
Chỉ thấy thanh niên mặc tử bào kia một người độc chiến năm vị đại tu sư địa vương giai hậu kỳ năm phái, chỉ một kích đã đánh Linh Dược Lão Tổ trọng thương, dưới du đấu của bốn gã đại tu sư khác vẫn không bị hạ phong.
Nhìn người thầm ngưỡng mộ uy vũ tiêu sái, trong lòng Trữ Tân tự nhiên hài lòng không ngớt.
Thế nhưng biểu tình Vân Du Tiên Tử lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng, đương nhiên càng có phần kinh ngạc khó tin tưởng, đích thực nàng không thể tin tưởng tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
Vân Du Tiên Tử vẫn cho rằng thanh niên mặc tử bào nhiều nhất chỉ là một gã địa vương giai sơ kỳ cũng như đại đa số nhân tài tuấn kiệt trẻ tại Chu Võ Quốc có được chút thiên phú và kỳ ngộ, thế nhưng sau một hồi đối thoại với Thiên Dương Tử mới phát hiện, nguyên lai chính mình đã quá sai lầm, người này chí ít cũng là một đại tu sư địa vương giai hậu kỳ.
Còn trẻ tuổi như vậy đã là một đại tu sư, thực khiến người ta kinh thán, người như vậy chỉ sợ trước nay chưa hề có, mà ngay cả sau này cũng khó có người làm được điều tương tự.
Thế nhưng lúc này tận mắt thấy, chỉ bằng một người độc chiến năm đại tu sư bất bại, thậm chí mơ hồ còn chiếm phần thượng phong nhất định.
Lâm đế tu luyện giả?
Trong lòng Vân Du Tiên Tử toát ra một danh tự, bởi tu luyện giả được xưng tụng như vậy đồng nghĩa với việc người đó là tồn tại chí cao của một giới.
Thế nhưng khiến Vân Du Tiên Tử kỳ quái chính là, khí nguyên trên người thanh niên kia thủy chung bảo trì tại địa vương giai trung kỳ, hơn nữa hoàn toàn không bảo lưu, chính tỏ đây đã là cực hạn của hắn, có điều khách nhau chính là tuy khí nguyên chỉ ở mức trung kỳ nhưng lại không lồ kinh người, tính về lượng không chút thua kém so với đại tu sư, nhưng bản chất vẫn chỉ là địa vương giai trung kỳ mà thôi.
Vân Du Tiên Tử tự hỏi, cho dù chính mình đối mặt với năm đại tu sư cũng không có nắm chặc chiến thắng, nhiều lắm chỉ có lực đối kháng một thời gian, bảo toàn được bản thân an toàn ko chiến tử mà thôi.
Xa xa trong hư không nơi diễn ra kịch chiến, Lâm Khiếu Đường tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng mẫu nữ Vân Du Tiên Tử, bởi tất cả tâm tư của hắn đều tập trung trong vòng chiến đấu.
Sắc mặt năm đại tu sư nghiêm trọng, tinh thần tập trung cao độ, nếu hơi chút lơ là rất có khả năng lật thuyền trong mương.
Mỗi lần Lâm Khiếu Đường xuất thủ cơ hồ đều khiến cho Thường Bạch Sơn sản sinh một tia sợ hãi, trải qua mấy trăm chiêu, lòng tin của hắn đã bị mai một không còn, thậm chí còn mơ hồ cảm giác đối phương vẫn lưu thủ.
Bất quá lúc này Lâm Khiếu Đường cũng không tốt hơn là bao, hắn gần như đã tiêu hao cạn kiệt khí lực, khí nguyên dù cường đại cỡ nào chung quy vẫn có một hạn định, dưới tình huống cận chiến cùng hai võ tu địa vương giai hậu kì, lại thêm điều khiển vài món pháp bảo đối kháng lại ba đại tu sư khác.
Điều này giống như cửa đập nước phải mở rộng hết mực để chịu tải vượt gấp mấy lần mức thiết kế nó có thể chịu được.
Sắc mặt Lâm Khiếu Đường vô cảm nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, thầm nghĩ phải nhanh kiết thúc chiến đấu một chút, bằng không tiếp tục giằng co sợ rằng chính mình càng lúc càng bất lợi.
Thường Bạch Sơn kỳ thực cũng muốn nhanh kết thúc một chút, thấy đối phương nháy mắt phân thần, hắn liền nắm cơ hội, một tay mạnh mẽ vươn ra, khí nguyên toàn thân như bùng phát tràn tới.
- Phá sơn quyền!
Thường Bạch Sơn hét lớn một tiếng, một đầu cự quyền tùy theo đánh ra, đầu quyền còn chưa tới nhưng quyền phong ngưng tụ cũng đủ khiến các loại pháp bảo bình thương bị đập thành những mảnh vụn.
Lâm Khiếu Đường kinh hãi, chân khí hộ thể toàn thân vận tới mức cao nhất, cự kiếm trong nháy mắt cũng được xuất ra.
Phanh!
Một tiếng nổ kịch liệt bùng phát, chỉ thấy một đạo tử ảnh chợt lóe, một đạo tử mang như lưu tinh bắn xuống dưới.
Ầm!
Lại một tiếng chấn thanh thật lớn, toàn bộ thiên địa xung quanh rung lên nhè nhẹ, trong nháy mắt bụi đất phủ kín một vùng.
Thường Bạch Sơn vừa mới đánh một kích chính diện bắn trúng thanh niên mặc tử bào khiến cho ba đại tu sư khác hiện lên thần sắc vui mừng, đưa mắt nhìn xuống bóng tử ảnh dưới đất.
Đứng cách đó rất xa, trên mặt Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang nở nụ cười lãnh khốc, hai người này hiểu rõ đối với một quyền vừa rồi của Thường Bạc Sơn có sức công phá như nào, dường như có thể đập vỡ cả một ngọn núi lớn, thân thể con người sao có thể chịu đựng nổi, một kích vừa rồi nhất định khiến gã thanh niên mặc tử bào kia phải trọng thương.
Xa xa, thần sắc chúng nữ tu Thanh Phong Môn hờ hững, lúc này các nàng đã mất đi năng lực phán đoán, hoàn toàn chìm vào trong tranh đấu. Lúc trước đối với thanh niên mặc tử bào coi thường, châm chọc còn cả khiêu khích, hiện tại lại biến thành tôn kính, một người có thể độc chiến năm đại tu sư địa vương giai hậu kỳ, trong mắt các nàng cũng giống như như những vị thần nhân tồn tại.
Đám nữ tu này nghiễm nhiên đã quên đi mục đính bản thân mình truy đuổi tới nơi này. Trên thực tế, giờ khắc này các nàng cũng không còn can đảm cướp bất luận một thứ gì trên tay thanh niên mặc tử bào kia nữa, bởi vì các nàng biết, nếu làm như vậy so với muốn tìm chết không khác là bao.
Trữ Tân thấy một màn như vậy, toàn thân cũng khẽ run lên, trong lòng dấy lên sự bồn chồn lo lắng, rất sợ thanh niên mặc tử bào kia phải bị trọng thương, không khỏi cả kinh nói:
- Mẫu thân, xin người xuất thủ cứu người nọ đi!
Biểu tình Vân Du Tiên Tử không có nhiều biến hóa, so với lúc trước lãnh tĩnh hơn không ít, nhìn bụi bay tán loạn đầy trời vẫn không để lộ chút tâm tình, chỉ là trong đôi mắt hiện lên thần thái ngưng trọng nồng đậm.
Trông thấy vẻ lo lắng của nữ nhi, Vân Du Tiên Tử khẽ thở dài nói:
- Thần thông người này không cần mẫu thân phải đi cứu!
- Thế nhưng nữ nhi nhìn hắn có chút không chống đỡ được. Dù sao cũng là năm vị đại tu sư a!
Trữ Tân vội la lên.
Vân Du Tiên Tử kiên nhẫn giải thích nói:
- Tân Nhi, nôn nóng là điều tối kỵ của người tu luyện, ngươi hãy nhìn kỹ, mấy thứ pháp bảo trên không trung kia vẫn kích đấu như cũ, tự nhiên khí nguyên của người nọ không hề suy yếu.
Trữ Tân ngưng thần tìm kiếm, sầu lo trong lòng lập tức biến mất, bất giác phát hiện chính mình thất thố, trên mặt nhất thời hiện ửng hồng.
Bụi đất bay loạn trong chốc lát đã bị một cỗ khí nguyên thổi bay đi, chỉ thấy trên mặt đất bị khoét thành một hố to đường kính chừng hơn ba mươi trượng, sâu tới hơn mười trượng, sức phá hủy thực kinh người.
Tại điểm sâu nhất của hố, thanh niên mặc tử bào đứng tại chính giữa, trên người đầy bụi ngửa đầu nhìn lên Thường Bạch Sợ trên bầu trời, nét mặt vẫn như cũ không chút biểu tình, phảng phất như người vừa bị đánh xuống đất không phải là hắn vậy.
Mạc Côn và gã thanh niên họ Giang lúc này nhìn thanh niên mặc tử bào như nhìn quái vật, người này không chỉ có rất nhiều pháp bảo lợi hại, hơn nữa còn là một võ tu, thân thể dĩ nhiên vô cùng cường hãn.
Thường Bạch Sơn rùng mình, đối thủ của mình không ngờ lại khí phách như vậy.
Vèo…
Tử ảnh trong nháy mắt di động liền thấy xuất hiện trên hư không.
Hầu như trong nhất thời, ba người Thái Tương Chân Nhân, Khô Minh Thượng Nhân và Kim Sa Hòa Thường cùng nhau đồng thời xuất thủ.
Pháp bảo cao cấp của ba đại tu sư bị ngăn chặn, bất quá bọn họ cũng không phải là chỉ có một kiện pháp bảo, nhưng những loại pháp bảo khác có lực công kích tương đối yếu hơn một chút.
Trên một trăm lưỡi đao như phi hoa biến thành trận hình vọt tới, hơn mười thanh Khô Minh Kiếm lũ lượt kéo đến đồng thời một con Phật Tịch Điểu thể thành thục bay tới rất nhanh.
Thường Bạch Sơn tự nhiên không bỏ qua cơ hội, nắm tay lần nữa tích đầy lực lượng công kích ra ngoài, quyền phong hóa thành một con mãnh thú xoay tròn, tựa như một kiện pháp bảo lại có phần như linh thú phóng ra ngoài.
Con ngươi Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ co rút, tất cả các loai pháp bảo bản thân có thể sử dụng đều đã được xuất ra, lúc này cũng không thể thu hồi.
Lâm Khiếu Đường cũng không suy nghĩ nhiều, sâu trong nguyên thức, ý niệm thoáng động, một loạt tiếng kêu thanh thúy vang lên liên tiếp, đám tiểu vật này đúng là đã lâu không được sử dụng rồi.
Tại lúc đồng thời cường công, hàn quang trong mắt bốn đại tu sư chợt lóe, trên mặt hiện ra nét tiếu ý âm hiểm, lúc này đây bên trong công kính còn ẩn chứa ám kình và ám khí, muốn chống đỡ đó tuyệt đối không có khả năng.
Coi như đệ nhất nhân Chu Võ là Vũ Thái Đấu có đích thân tới, bốn người cũng tự tin một chiêu này có thể đánh hạ.
Ngay khi cường công bốn phía chuẩn bị bắn trúng mục tiêu, bỗng nhiên tay áo thanh niên mặc tử bào thình lình xuất hiện một vầng kim quang, hơn nữa cực kỳ dày đặc.
Bất quá trong thời gian chớp mắt, một đám tiểu trùng màu vàng đột nhiên bao vây kín thanh niên mặc tử bào, tựa như một tầng không gian hoàn toàn khác.
Thái hoa phi một khi chạm vào đám tiểu trùng này lập tức biến mất không thấy, Thái Tương Chân Nhân hoàn toàn không hiểu vì sao pháp bảo của chính mình lại có thể biến mất.
Thể tích Khô Minh Kiếm lớn hơn nhiều, nhưng cũng giống như vậy, một khi gặp phải tiểu trùng màu vàng này dường như bị không gian thôn phệ, biến mất không thấy dấu vết.
Khô Minh Thượng Nhân rốt cuộc thấy rõ pháp bảo chính mình vì sao lại biến mất, cư nhiên là bị lũ tiểu trùng màu vàng kia ăn mất.
Chỉ có phật tịch điểu là có thể du đấu với đám tiểu trùng màu vàng kia.
Linh Dược Lão Tổ vẫn huyền phù tại cách đó hơn trăm trượng lập tức trương to hai mắt, kinh khủng hô lên:
- Viễn cổ dị thú, Tham Thị Thú!
Một tiếng nhắc nhở này lập tức khiến bốn gã đại tu sư còn lại như nhớ tới điều gì, nhất thời trên mặt mỗi người đều hiện ra một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Hung danh của Tham Thị Thú trong các loại sách cổ đều có ghi chép, loại yêu thú này sống theo quần cư, có thể thông phệ mọi thứ, là một loại yêu thú cực kỳ nguy hiểm.
Xa xa, chúng nữ tu Thanh Phong Môn càng hiện rõ nét sợ hãi trên khuôn mặt khi nhìn ngàn vạn con tiểu trùng màu vàng.
Trong thanh âm nữ tử mặc bạch y còn mang theo nét run run nói:
- Sư tỷ, có thật là Tham Thị Thú?
Hoàng Thiến cau mày nói:
- Từng nghe sư phụ nói, trong đại điển tịch của Thanh Phong Môn chúng ta cũng có ghi chép và hình vẽ mô tả, thoạt nhìn có điểm giống, thế nhưng màu sắc lại có chút khác biệt, hẳn là toàn thân tử kim mới đúng, cũng không phải màu hoàng kim như vậy.
- Có thể chưa thành thục hay không?
Một vị nữ tu khác tựa hồ biết chút ít liền hỏi ngược lại.
Hoàng Thiến cau mày nói:
- Không có khả năng, trên đại điển tịch của môn phái chúng ta ghi lại chính là loại thành thục, có chăng những đám này chỉ là ấu thể mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 537: Danh dương Chu Võ (4)
Chương 537: Danh dương Chu Võ (4)