DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đấu Y
Chương 100: Kết trận đích hư nhãn

Hơn một vạn ba nghìn khối nguyên thạch được đặt vào vị trí khởi động kết trận trong nháy mắt lập tức phóng ra quang mang chói mắt, gốc cây thoạt nhìn như đã chết rất lâu ở trung tâm kết trận giống như chết đói điên cuồng hấp thu nguyên lực.

Gốc cây khô giòn nứt nẻ, dưới sự cung cấp nguyên lực của nguyên thạch dần dần trở nên bừng bừng sinh cơ, trên thân cây, cành cây liên tiếp mọc ra rất nhiều chồi non…

Các nhánh khác của kết trận cũng lấy gốc cây làm trung tâm dần dần khởi động, thậm chí nhìn thấy rõ một số đằng điều dây leo hơi hơi nhúc nhích.

Hai tay của Lâm Thiên Chính run rẩy, nhìn thấy màn thần kỳ như vậy, hắn biết rõ điều đó có ý nghĩa như thế nào, loại kết trận như thế này chỉ sợ là đại viện của hoàng cung cũng vô pháp bố trí.

Hoạt động của Linh mộc kết trận cũng không cần người khu động điều khiển, chỉ cần Lâm phủ bị công kích, kết trận sẽ tự khởi động bảo vệ toàn bộ phủ viện.

Những việc cần làm chỉ là bổ xung nguyên thạch liên tục cho kết trận, căn cứ vào từng vị trí để đặt nguyên thạch vào là được.

Những âm thanh và rung động từ bên ngoài truyền vào, theo những biến hoá của trung tâp kết trận mà không ngừng yên tĩnh lại, công kích dù là rất mạnh trong nháy mắt cũng như trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.

Ba nghìn người bao vây xung quanh Lâm phủ, hưng phấn nhìn Cuồng Sư đạo nhân liên tục phát ra những đợt công kích cực kỳ tráng lệ.

Có thể nhìn thấy cao thủ đẳng cấp như thế này thi triển thân thông, điều này tuyệt đối không thể thường xuyên nhìn thấy.

Đỉnh cấp đạo sư trong mắt những người bình thường, chính là những tồn tại cao cấp như thần nhân, phi thiên độn địa, hô mưa gọi gió không gì không làm được.

Trong tay Cuồng Sư đạo nhân có một vật tạo hình đầu ngân sư có sừng, từ cái sừng nhảy ra ba con ngân sư huyễn ảnh, hung mãnh cắn xé những dây leo đằng điều của kết trận, những dây leo đằng điều dưới sự cắn xé điên cuồng của ba huyễn ảnh ngân sư không ngừng mất đi.

Một pháp bảo khác của Cuồng Sư đạo nhân cũng hình cuồng sư có sừng không ngừng phát ra những đạo âm ba mạnh mẽ cuồng bạo oanh kích vào kết trận.

Trong mắt của Vưong Lạc và La Oa không ngừng phát ra những tia sáng tham lam, những cừu hận trước kia trong lúc này bị vứt hết ra khỏi đầu, trong suy nghĩ của bọn họ chỉ có những bảo bối và tiền tài của Lâm gia sừng sững không ngã suốt mấy trăm năm.

Trong mắt của bọn họ kết trận bao phủ Lâm gia tất nhiên là lợi hại, nhưng chắc chắn không chịu nổi oanh kích liên tục của Cuồng Sư đạo nhân, bị phá chỉ là vấn đề thời gian.

Hơn ba nghìn người của liên minh tám môn phái đã bao vây chứng kiến hơn một canh giờ sớm đã không áp chế được dã tâm cướp đoạt, cả đám rục rịch nôn nóng bất an.

Một khi kết trận bị phá, những người này hiển nhiên trong nháy mắt sẽ trở thành con sóng lớn vô tình, đem Lâm phủ thôn phệ sạch sẽ không để lại chút gì.

"Vương tộc trưởng, ước định giữa chúng ta ngươi sẽ không quên đấy chứ?" La Oa bỗng nhiên có chút không yên tâm hỏi lại, nếu như trước đây hắn tuỵêt đối sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện nay Cuồng Sư đạo nhân mơ hồ trở thành chỗ dựa vững chắc cho Vương gia, nếu như thực sự là như vậy, La Oa phải nhìn thẳng vào Vương Lạc, bắt buộc phải đem tiểu tộc trưởng địa phương này nâng tầm vào vị trí bình toạ đối với hắn.

Vương Lạc ha hả cười nói: "Vương mỗ sao có thể quên, La các lão cứ yên tâm, tộc nhân của ta tuyệt đối không ngáng đường tài lộ của các huynh đệ Phiêu Tiên Các, một lúc nữa các người tiên lên trước, chúng ta theo sau."

Nghe xong những lời đó, La Oa an lòng không ít, thờ dài nói: "Vậy thì La mỗ không khách khí rồi, lúc trước Phiêu Tiên Các tổn thất thảm trọng, nếu như không có chút thu hoạch thì bang phải của ta không thể tiếp tục duy trì a."

Đúng lúc này, Cuồng Sư đạo nhân đang công kích vui vẻ, bỗng nhiên nhướng mày, phát giác ra điều gì đó không thích hợp, trước đó đã đánh vỡ ra một lỗ hổng nho nhỏ, không biết từ khi nào lại khép lại như cũ.

Những dây leo đằng điều trước mặt dường như trở nên đầy sức sống, không giống như những vật vô tri trước đó hình thành những cái lưới, hiện tại mơ hồ thấy chúng lại nhúc nhích.

Rống…, một con sư tử huyễn ảnh đột nhiên rống to thảm thiết, bị một đằng điều to lớn quấn lấy nhấc bổng lên, trong nháy mắt bị lực lượng quấn ép cực lớn ép phá huỷ.

Trong lòng cả kinh, Cuồng Sư đoạ nhân ném ra một thanh phi kiếm, thanh kiếm bay lên, lấy tốc độ mắt thường không thể theo dõi cấp tốc chặt đứt những đằng điều đang không ngừng sinh trưởng.

Thế nhưng tốc độ sinh trưởng vượt xa so với tốc độ chặt đứt của thanh phi kiếm.

"Chuyện gì xảy ra?" Vương Lạc nhướng mày khẽ hỏi.

"A…"

Không đợi Vương Lạc dứt lời, bên cạnh liền truyền tới tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, một tên đệ tử của liên minh tám phái bị đám đằng điều dưới chân đột nhiên quấn lấy lập tức bị một cây thực nhân hoa cắn đứt hai chân.

Ngay sau đó liên tục phát ra những tiếng kêu thảm thiết, không lâu sau khuôn viên rộng lớn vốn có hơn ba nghìn người khí thể hùng dũng đứng bàn luận phảng phất như tiến vào địa ngục tula, không ngừng có thực vật từ bốn phướng tám hướng công kích.

Dưới nền đất, bầu trời, tường phòng ốc, lỗ hổng không gian, hầu như không chỗ nào không có.

Không ít người mạnh mẽ phản kháng, thế nhưng loại yêu hoa yêu thụ này coi như là nửa yêu tinh, ngủ say từ rất lâu, đối với thịt người ơ hồ là thèm khát không thể khống chế, vừa ngửi thấy mùi thịt là điên cuồng xông tới cắn xé, thôn phệ.

Người có tu vi dưới vệ cấp căn bản không phải đối thủ, cho dù có tu vi vệ cấp cũng chỉ có thể dưới tình huống đơn đả đọc đấu miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng, coi như là cao thủ nhất lưu sĩ cấp cũng chỉ đối phó được với hai ba cây là tối đa, nếu nhiều hơn hiển nhiên chịu không nổi.

Có người bắt đầu chạy trốn, nhưng lúc này không biết từ khi nào, một cái lưới cực lớn đã hình thành bao vây xung quanh, đem tất cả bọn họ nhốt vào trong cái lồng to lớn, căn bản không thể chạy được.

Chỉ trong thời gian một nén hương, hơn một nghìn người đã trở thành bổ phẩm cho linh mộc kết trận, người bị thôn phệ ngay cả xương cốt cũng không để lại được.

Hai nghìn người còn lại chật vật tụ tập vào một chỗ, hợp sức bày ra trận hình, lấy sức nhiều người đối địch, miễn cường chống đỡ công kích của yêu hoa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người trở thành vật hy sinh.

Vương Lạc và La Oa lúc này vẫn không tỉnh ngộ ra, dẫn theo tất cả những cao thủ hàng đầu đi phá nát những yêu hoa này, đối với miếng thịt tưởng như đã giành được tới tay, cứ như thế mất đi, hiển nhiên bọn họ có chút không tiếp thu được.

Mà đầu lĩnh của bảy đại môn phái còn lại cũng kêu khổ không ngớt, sớm biết phải đụng tới loại kết trận quái dị như thế này thì sẽ không tới, thế nhưng trên đới không có loại thuốc có thể chữa được hối hận.

Trên khuôn mặt chữ điền của Cuồng Sư đạo nhân chảy ra rất nhiều mồ hôi, hiển nhiên lúc này đã nhận ra loại kết trận mà mình công kích hơn nửa ngày không hề bình thường, nhìn đoàn người đang dần dần tan dã phía dưới, Cuồng Sư đạo nhân cảm thấy có chút vướng tay vướng chân, do dự trong chốc lát, từ trong ngực lấy ra một pho tượng kim sư nho nhỏ.

"Không nghĩ tới, bần đạo bị ép phải dùng đến tuyệt kĩ này!" Nhìn đám đằng điều phía dưới không ngừng sống lại, Cuồng Sư đạo nhân không cam lòng lẩm bẩm.

"Đi!" Cuồn Sư đạo nhân hét to một tiếng, đem pho tượng kim sư ném mạnh ra ngoài.

Pho tượng kim sư được phóng ra lập tức lấy tốc độ mắt thường có thể thấy rõ dần dần biến lớn, đến khi hạ xuống lưới đằng điều thì đã hiện rõ một con kim sư to lớn cao hơn một trượng, dài ba trượng.

Một con kim sư uy vũ thành hình, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, chân trước giơ lên, điên cuồng phát động công kích dã man đối với đám đằng điều bên dưới.

Rất nhiều đằng điều tiến tới quấn chặt lấy kim sư, muốn siết huỷ kim sư, thế nhưng một thân thể thuần kim chúc, kim sư căn bản không sợ đằng điều quấn chặt, không thèm để ý, vẫn tiếp tục tiến hành công kích vào kết trận bên dưới.

Lâm phủ mới yên ổn trong một thời gian ngắn lại đột nhiên chấn động rung lên, giường như bản thân linh mộc giãy giụa gào thét.

Khi nhìn rõ vị trí kim sư tập trung công kích, Lâm Thiên Chính đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên cả kinh nói: "Nguy rồi, nơi đó chính là mặt ngoài của hư nhãn."

Mặc dù mọi người chưa hiểu chuyện gì nhưng mơ hồ có cảm giác không ổn!

Cuồng Sư đạo nhân quả nhiên lợi hại, Lâm Khiếu Đường âm thầm cảm thán, với thực lực của bản thân hiện tại căn bản không cùng một đẳng cấp, chợt nghe Lâm Thiên Chính thất kinh nói, dù đang tập trung quan sát động tĩnh của Cuồng Sư đạo nhân Lâm Khiếu Đường không khỏi nhướng mày: "Hư nhãn!"

Lâm Thiên Chính giải thích: "Không sai, nơi đó chính là bộ phận yếu nhất của kết trận, một khi công phá được chỗ đó, mặc dù không ảnh hưởng nhiều đối với hoạt động của kết trận, thế nhưng có thể lợi dụng để tiến vào trong kết trận."

"Cái gì!" Lâm Khiếu Đường cả kinh, nếu như con kim sư đó xông được vào trong này, sợ rằng Lâm phủ không ai có thể chống đỡ được, cái ngoạn ý này quả thực quá cường hãn.

Những người khác sao có thể không nhìn ra sự lợi hại của Kim sư, đừng nói là tiến vào trong, cho dù là ở bên ngoài kết trận như hiện tại thì sự uy nghiêm của vua mãnh thú đã làm cho nhiều người nhũn chân ra, thậm chí mỗi lần kim sư gầm lên, âm ba của nó cũng làm cho nhiều người có tu vi thấp khó chịu không thôi, nếu như không có kết trận này cản bớt một phần uy lực, những người này chỉ sợ là đương trường ngất đi.

Đọc truyện chữ Full