DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 72: Hãm nhập tuyệt cảnh (Rơi vào cảnh không lối thoát)

Đột nhiên, thiếu niên áo trắng hai môi mút lấy nhau, rồi phát ra tiếng rít chói tai hệt như một con chim ưng, sau đó thân hình như chim bay thẳng ra phía trước, chỉ trong chớp mắt đã gia tăng tốc độ đến mức cực hạn, chưa đến hai trượng người đã hóa thành ánh sáng, biến đổi thành một con chim ánh sáng màu xanh lam bắn thẳng đến đứa trẻ tóc bạc.

Chăm chú nhìn hành động của thiếu niên áo trắng, đứa trẻ tóc bạc hơi cười lạnh, hai tay chuyển đổi pháp ấn, khống chế Nghịch Thiên pháp giới nhanh chóng thu nhỏ lại, hơn nữa trên bề mặt hào quang chuyển đổi đang từ xanh thành xanh lục, từ xanh lục thành đen, chớp mắt đã hình thành một pháp giới đen sẫm hệt như một vầng mây đen muốn nuốt lấy thiếu niên áo trắng.

Công kích hai bên đồng thời triển khai lập tức phát sinh đụng chạm.

Lúc này, chỉ thấy pháp giới đen sẫm chấn động kịch liệt, bóng sáng xanh lam hình chim bay đang dần dần khai mở được pháp giới màu đen sẫm, không bao lâu đã nhiễm xanh lam cả khu vực, xuất hiện dấu hiệu bị nứt vỡ.

Cảnh tượng này kéo dài giây lát, trong đó pháp giới đen sẫm bề mặt nhanh chóng hội tụ một lượng lớn chân nguyên màu đen, mạnh mẽ trấn áp bóng sáng màu xanh lam, khiến khí thế của nó nhanh chóng giảm yếu đi, chuyển sang giai đoạn giằng co.

Cứ như vậy, thiếu niên áo trắng đó hồi trống thứ nhất hăng hái vô cùng, lại thêm hồi nữa thì suy yếu đi, còn hồi thứ ba đến sẽ kiệt sức, cuối cùng hắn không thể đột phá được Nghịch Thiên pháp giới bị hất lùi về cùng với trọng thương.

Đứa trẻ tóc bạc vẻ mặt trắng bệch, trận chiến này tuy chiến thắng nhưng cũng trở thành lưỡng bại câu thương, nhưng tình hình hắn có vẻ tốt hơn một chút.

Giữa chiến trường, pháp giới đen sẫm nhạt màu đi, chớp mắt đã khôi phục lại màu xanh, để lộ thiếu niên áo trắng bị trọng thương nằm dài trên đất.

Thôi Linh Cô nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt ánh sáng lấp lánh, nàng vừa muốn ra tay đoạt người, lại lo sợ lai lịch của đứa bé tóc bạc, trong nhất thời lâm vào bàng hoàng.

Cuồng Đao hơi nhếch mày rậm, giống như diễn tả điều gì đó, nhưng ánh mắt lại quét về phía bà lão xấu xí và ông lão hói đầu, rồi đột nhiên nhẫn nại lại.

Ngọc Kiếm thư sinh bật cười điềm nhiên, hắn cứ luôn suy nghĩ những người này bắt thiếu niên áo trắng thật ra là để làm gì?

U Vô Thường bật cười lạnh ha hả, vừa lưu ý đến động thái của những người đang quan sát, vừa chăm chú để ý tình hình của đứa bé tóc bạc.

Khi phát giác khuôn mặt đứa bé tóc bạc tái đi, trong lòng đột nhiên lóe lên ý nghĩ, lợi dụng lúc mọi người do dự chần chừ, bóng đen ngòm lóe lên xông đến, chớp mắt đã xuất hiện ngay sát Nghịch Thiên pháp giới, cánh tay phải trên không chém xuống, một làn đao sáng màu xanh lục âm thầm xuất hiện, không ngờ dễ dàng phá vỡ Nghịch Thiên pháp giới.

Lúc này, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, tiếp theo đó U Vô Thường sống động tiến vào thẳng đến nơi thiếu niên áo trắng.

Đứa bé tóc bạc giận dữ gào lên, thân thể gầy nhỏ theo thế chim bay đánh thẳng về phía U Vô Thường như đao chém.

Một tiếng đao vang nhẹ, ánh lạnh bành trướng, một loạt làn đao kết thành một chuỗi đao dài cả trượng, trong lúc chém xuống còn vang lên tiếng rít kinh hồn khiến người ta cảm giác lộn xộn đáng sợ.

Thôi Linh Cô thấy vậy, cũng không suy nghĩ thêm nhiều, thân thể bắn lên giữa không trung, chuông đồng đeo ngang eo tự động bay ra, chớp mắt đã hình thành một cái chuông to lớn cả trượng, hai tay nhanh chóng đánh vào trong chuông đồng.

Lúc này, chỉ nghe tiếng sấm gầm giận dữ, âm thanh của chuông đó phát ra hệt như thiên lôi đánh xuống, cùng với từng luồng sóng sáng, đi đến đâu thì vạn vật vỡ nát, lập tức hất bắn đứa bé tóc bạc, U Vô Thường, Cuồng Đao, Ngọc Kiếm thư sinh, chỉ duy có bà lão xấu xí và ông lão hói đầu miễn cưỡng duy trì được tình huống.

Bốn bề, hoa tuyết tung bay, băng lạnh nứt ra cả tấc, cuồng phong cuồn cuộn như muốn hủy diệt, không những thời gian không gian vặn vẹo, còn hình thành một cột gió hình rồng xoay quanh bên ngoài cơ thể Thôi Linh Cô.

Trên mặt đất, thiếu niên áo trắng kêu thảm điên cuồng, thân thể vốn trọng thương khi bị sóng âm hủy diệt này bao trùm, cả người hai mắt lồi ra, bảy lỗ đều rỉ máu, đang dần dần chết đi.

Bước lùi lại, U Vô Thường hận thù lên tiếng:

- Nữ nhân đáng ghét, không ngờ đến như vậy.

Cuồng Đao mỉa mai nói:

- Ngươi nếu không phục, thế thì hãy thử qua Thôi Mệnh chung của nàng đi, xem mùi vị như thế nào.

U Vô Thường hừ giọng nói:

- Châm chọc ta, ngươi cũng không thấy là không thể được sao.

Cuồng Đao cười lạnh đáp:

- Ta vốn không trông mong đạt được, ai để ý đến chuyện như ngươi vậy.

Ngọc Kiếm thư sinh xen vào:

- Một người sống, hai vị tranh tới tranh lui để dùng làm gì đây?

U Vô Thường cười ha hả đáp:

- Muốn biết chăng, ngươi đi hỏi xem bà lão ma và ông trọc kia đi, xem thử bọn họ có cho ngươi biết hay không.

Ngọc Kiếm thư sinh ngầm mắng một tiếng, miệng lại nói:

- Hai người này ta đều không biết, hay là hỏi hai vị chắc tốt hơn.

Cuồng Đao hờ hững đáp:

- Có một số việc không biết càng tốt hơn, miễn cưỡng sẽ gặp tai ương.

Ngọc Kiếm thư sinh vừa nghe, biết bọn họ sẽ không nói, cũng không nói nhiều nữa, ánh mắt quay lại nhìn Thôi Linh Cô.

Chỉ thấy nàng lúc này vừa tiếp tục gõ chuông đồng, vừa lợi dụng chuông đồng để hút lấy thiếu niên áo trắng trên mặt đất.

Đứa bé tóc bạc thấy vậy, gằn giọng nói:

- Thôi Linh Cô, lão phu sẽ không tha cho ngươi!

Hận thù sâu sắc, cũng là cừu địch, nhưng có thể thấy đứa bé tóc bạc để ý đến chuyện này.

Nghe vậy, Thôi Linh Cô căn bản không để ý đến hắn, chỉ mong sớm bắt lấy thiếu niên áo trắng, sau đó thoát khỏi vòng vây mọi người ở đây, nhanh chóng rời đi.

Nhưng thế sự hoàn toàn không như ý người, Thôi Linh Cô dùng bá khí cực mạnh, đánh lui phần lớn những người tranh cướp, lại không hề hất lùi được lão bà ma và ông già trọc kia.

Lúc này, lão bà ma chê thấy thiếu niên áo trắng sắp bị Thôi Linh Cô hút lấy vào trong chuông đồng, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trượng hình như rắn trong tay điểm xuống mặt đất, phát xuất một luồng sức mạnh không cách gì chế ngự được, khiến cho mặt đất rung rinh, băng tuyết tung bay, một đường hở từ Đông sang Tây kéo dài đến chỗ vị trí của thiếu niên áo trắng.

Trên mặt đất, một luồng kình khí đột ngột hệt như tên bén rít lên liền bắn thẳng vào khoảng giữa chuông đồng và thiếu niên áo trắng, lập tức cắt đứt mối liên hệ hai bên, khiến cho thiếu niên áo trắng thuận thế rơi xuống.

Thôi Linh Cô hơi bất ngờ, lập tức phát xuất lực hút lần hai, dự tính đoạt lại thiếu niên áo trắng. Đồng thời, để đề phòng lão bà ma chế và ông lão trọc đầu gây rối, nàng dùng tiếng chuông đồng nàng gõ có tính chống đối tập trung phần lớn âm ba đến đối phó hai người.

Lão bà xấu xí cười lạnh âm hiểm, trong cặp mắt chim ưng bắn ra một luồng sát cơ, thanh trượng trong tay múa lên, vài trăm bóng trượng hội tụ hợp nhất, hình thành một cột sáng rực rỡ bắn thẳng đến chuông đồng.

Lúc này, âm ba hủy diệt và cột sáng gặp nhau, hai bên tương hỗ hòa tan nhau, chống đối lẫn nhau.

Khi cột sáng đánh trúng chuông đồng, đường kính của nó đã nhỏ đi chỉ còn hai phần ba.

Như vậy, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, bề mặt chuông đồng hào quang tứ tán, âm thanh rung động đáng sợ không chỉ khiến thân thể Thôi Linh Cô run lên, mở miệng phun ra một bụm máu tươi, đồng thời còn khiến lão bà xấu xí và ông lão trọc đầu cũng đồng thời lùi lại, khuôn mặt lộ ra nét sợ hãi.

Cục diện lưỡng bại câu thương khiến đứa bé tóc bạc nhìn thấy một tia hy vọng.

Hắn không muốn nghĩ nhiều nữa, thân thể bắn thẳng đến thiếu niên áo trắng, bắt đầu triển khai vòng chiến cướp đoạt.

Cuồng Đao vẻ mặt im lặng, U Vô Thường cười lạnh quan sát, hai người ai cũng không muốn ra tay, rõ ràng đều không muốn trêu chọc phiền toái.

Ngọc Kiếm thư sinh ngầm nói kỳ quái, những quái nhân thực lực đáng sợ vì sao hơn nữa mình không nhận ra, cuối cùng bọn họ từ đâu đến đây?

Với thế lực của Trừ Ma liên minh, vì sao chưa từng thu được tin tức có liên quan đến sáu người bọn họ?

Trên mặt đất, thiếu niên áo trắng trọng thương vẻ mặt thê lương, đôi tròng mắt màu xanh lam lại đầy cừu hận và oán niệm.

Hắn im lặng nhìn lên trời, trong lòng bất cam la lên:

- Vì sao lại muốn đuổi tận giết tuyệt? Đây chính là định mệnh chúng ta không cách gì thay đổi chăng? Nếu là như vậy, ta hận ngươi, ông trời! Ta sẽ không khuất phục, ngươi xem đi!

Ý nghĩ tin tưởng kiên định, thiếu niên không cam lòng.

Thời khắc này, ý nghĩ thà chết vinh danh trong chiến đấu, cũng không muốn sống nhục nhã bắt đầu hừng hực dâng lên trong lòng của thiếu niên áo trắng.

Không khí bắt đầu biến chuyển, một luồng khí tức bền gan vững chí chảy trong không gian, chớp mắt đã ngập tràn vài chục trượng khiến mọi người ở đó đều cảm nhận được.

Đồng thời, toàn thân thiếu niên áo trắng lóe lên ánh xanh lam, một luồng chân nguyên từ yếu thành mạnh khiến hắn nhanh chóng đứng lên được.

Lúc này, đứa bé tóc bạc đang bay thẳng tới hắn.

Thôi Linh Cô đã tỉnh táo trở lại, lão bà xấu và ông lão trọc đang đồng thời tiến đến, một vòng bốn chiến hữu cướp đoạt lại lần nữa xuất hiện.

Giận dữ nhìn bốn người quanh mình, thiếu niên áo trắng hận thù nói:

- Đến đây, hôm nay nếu ta không chết, ngày sau chắc chắn sẽ giết chết hết các ngươi!

Lời thề lạnh lùng tàn ác, hai mắt cừu hận hệt như một cặp đao đâm sâu vào trong lòng của bốn người.

Đứa bé tóc bạc quát to:

- Tiểu tử, hôm nay ngươi chết không được, nhưng muốn còn sống bỏ đi cũng không thể nào.

Thiếu niên áo trắng mắng hắn:

- Như vậy, ta thà chết trận cũng tuyệt đối không để các ngươi được tốt lành.

Lão bà xấu xí cười lạnh ha hả nói:

- Tiểu tử, với bộ dáng ngươi như vậy, hãy nghe lời một chút để tránh bị nỗi khổ da thịt.

Thiếu niên áo trắng lạnh lùng nói:

- Không giết ta, các ngươi sau này sẽ hối hận!

Ông lão trọc giọng kỳ quái nói:

- Tiểu tử, trước khi ngươi chưa hấp thu được luồng sức mạnh đó, ngươi bất quá chỉ là một đứa trẻ con, căn bản không có cái gì để uy hiếp.

Thiếu niên áo trắng ánh mắt hơi lay động, hỏi lại:

- Đây chính là nguyên nhân các ngươi truy sát ta cả ngàn dặm?...

Ông lão trọc đáp:

- Không phải là truy sát, mà là truy đuổi.

Thấy bốn người tranh luận không ngừng, Thôi Linh Cô ánh mắt đảo chuyển, thân thể đột nhiên nhoáng lên, chỉ trong sát na đã phân thành một trăm hai mươi tám bóng hình đồng thời phát động tiến công đứa trẻ tóc bạc, lão bà ma quỷ, ông lão trọc.

Đồng thời, trong một trăm hai mươi tám bóng hình, còn có mười sáu bóng hình phốc thẳng đến phía thiếu niên áo trắng.

Tập kích đột ngột hoàn toàn không khiên người nào bất ngờ.

Đứa trẻ tóc bạc, lão bà xấu xí, ông lão trọc đã sớm có dự phòng, ai nấy đều ứng chiến sẵn sàng.

Thiếu niên áo trắng vẻ mặt giận dữ, hai tay múa loạn lên, bóng chưởng màu xanh lam mang theo lòng oán hận của hắn, cùng với thực lực còn sót lại va chạm vào thế công của Thôi Linh Cô trước người.

Thực lực hai người cách biệt rất lớn, thiếu niên áo trắng lập tức bị bắn tung đi, miệng tuôn máu tươi không ngừng.

Thôi Linh Cô hình bóng thu lại, bỏ hết ba người tranh đoạt, lóe lên đã đến bên cạnh thiếu niên áo trắng, lập tức chụp lấy bờ vai của hắn.

Thôi Linh Cô xoay người muốn bỏ đi. Nhưng đúng lúc đó, đứa trẻ tóc bạc, lão bà ma quỷ và ông lão trọc đã đến kịp, ba người đồng thời tiến công, chủy thủ ánh lạnh chói mắt, cây trượng hình rắn uốn lượn xoay quanh, trường thương tám trượng bá khí kinh người từ ba phía đồng thời ập đến.

Vẻ mặt trầm xuống, Thôi Linh Cô tay trái múa chuông đồng, tiếng chuông chói tai mà yếu ớt hệt như vô số mũi châm sắc bén dùng phương thức không nơi nào không có ngập tràn trong vài trượng, tạo nên thương thế cực lớn cho người cướp đoạt.

Đứa trẻ tóc bạc vẻ mặt biến hẳn, cố gắng chống lại cơn đau xông đến Thôi Linh Cô, kết quả càng đến gần, thân thể chịu công kích càng đáng sợ, cuối cùng hắn điên cuồng rống lên, toàn thân thất khiếu tuôn máu văng ầm đi ra xa.

Đọc truyện chữ Full