DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Hậu Truyện
Chương 64: Di lưu hậu hoạn (Để lại hậu hoạn)

Lát sau, Thiên Tàm liền xông thẳng lên cao, để lộ ra toàn bộ thân hình, khiến Lâm Phàm nhìn thấy biến hẳn sắc mặt còn Linh Hoa rú lên sợ hãi không ngừng.

Ngay sau đó, Lang Vương và Hùng Liệt cũng phi thân lên, cả hai đồng thời gào thét giận dữ phóng thẳng tới tấn công Thiên Tàm.

Linh Hoa thấy vậy kinh hãi la lên:

- Sư huynh, chúng ta có cần phải xuất thủ không?

Lâm Phàm nhìn theo thân hình vụng về của Thiên Tàm, lắc đầu nói:

- Con quỷ này tuy to lớn nhưng dường như không linh hoạt lắm, không cần chúng ta phải ra …

Chữ tay còn chưa ra khỏi miệng, Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, mở to con mắt kinh hãi nhìn tình hình trước mặt.

Thời khắc đó, chỉ thấy Thiên Tàm dài vài trăm trượng tự động thu nhỏ, chớp mắt đã biến thành một con tằm chừng ba trượng, hệt như một con rắn thông minh, né tránh công kích của Lang Vương và Hùng Liệt.

Đồng thời, Thiên Tàm thu nhỏ lại toàn thân mờ hiện ánh xanh lục, mỗi lần lóe lên liền bắn ra hàng ngàn tơ tằm nhỏ bé phản kích lại Lang Vương và Hùng Liệt.

Theo những gì Lâm Phàm và Linh Hoa thấy được, Lang Vương và Hùng Liệt đều vô cùng e ngại tơ tằm màu xanh lục của Thiên Tàm phát ra, mỗi khi tơ tằm nhiều phóng đến, cả hai đều hết sức né tránh không dám chống thẳng.

Đồng thời, để đối phó hữu hiệu Thiên Tàm, Lang Vương và Hùng Liệt không ngờ đã bỏ đi ân oán trước kia, cả hai liên tay tấn công.

Lúc này, Lang Vương gào thét giận dữ một tiếng, thân thể mạnh mẽ lắc lên biến mất, chớp mắt đã xuất hiện trên đầu của Thiên Tàm, cặp vuốt đột nhiên run lên, lập tức biến thành màu đỏ như máu khiến người ta có cảm giác máu huyết kinh hoàng.

Chăm chú nhìn Thiên Tàm, Lang Vương trong mắt toát ra vẻ âm độc, cặp trảo đỏ như máu hơi hơi nhoáng lên liền phát ra ba trăm hai mươi bốn trảo ánh sáng, tất cả đan xen với nhau, theo sự điều khiển của hắn liền mang theo ngọn lửa cực nóng bao phủ toàn bộ khu vực của Thiên Tàm.

Cũng đúng lúc này, Hùng Liệt cũng phát động một kích cực mạnh.

Chỉ thấy hắn nhanh chóng bay đến phía dưới Thiên Tàm, song chưởng đầy đặn đẩy thẳng lên trời mang theo khí hàn băng đã có tu vi vài trăm năm, cùng với sức mạnh tinh hoa của nhân sâm ngàn năm, ý đồ muốn ngưng đọng Thiên Tàm giữa không trung.

Đối mặt với công kích nặng nề kiêm hai tính băng và hỏa của Lang Vương và Hùng Liệt, Thiên Tàm tỏ ra có hơi co mình lại.

Dù sao nó mới xuất hiện ở nhân gian, thực lực tuy mạnh mẽ nhưng về phương diện kinh nghiệm tác chiến còn xa mới sánh được với Lang Vương và Hùng Liệt, vì thế trong lòng không khỏi nóng nảy.

Ngoài ra, ngọn lửa công kích của Lang Vương cũng là nguyên nhân chính bởi vì trời sinh Thiên Tàm có chút sợ hãi với lửa đỏ.

Cứ như vậy, dưới áp lực nặng nề hai phía, nó lại biến hóa lần nữa, thân thể dài nhỏ cuộn lại thành một vùng, sau khi lóe lên ánh xanh lục, không ngờ đột nhiên biến thành một người đàn ông trung niên tuổi hơn ba mươi, chính là Diêu Vân trước đây đã bị Thiên Tàm nuốt mất.

Sau khi biến hình, người đàn ông trung niên hai mắt khép hờ, một luồng dị lực tinh thâm đáng sợ chớp mắt đã bắn trúng Lang Vương và Hùng Liệt, hất lùi hai người lại.

Đồng thời, thân thể linh hoạt như quỷ mị, chớp mắt đã né tránh được công kích của lửa đỏ và băng lạnh, xuất hiện trên đầu của Lâm Phàm và Linh Hoa.

Ngạo nghễ nhìn quanh, người đàn ông trung niên toàn thân ngập tràn bá khí bức nhân, hai mắt đen thui thỉnh thoảng lấp lánh ánh xanh lục âm trầm, đang lạnh lùng tàn khốc nhìn Lang Vương, Hùng Liệt, Lâm Phàm, Linh Hoa và Tân Nguyệt.

- Ngươi thật ra là ai?

Quát nhẹ một tiếng, Tân Nguyệt đang kinh ngạc tỉnh lại, nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Phàm và Linh Hoa.

Người đàn ông trung niên liếc Tân Nguyệt, cười hơi tà dị đáp:

- Trước đây ngươi đã khai mở kết giới của huyệt động tầng thứ tám, nhờ thế ta mới có thể thấy được ánh mặt trời, đoạn ân tình này trong tương lai nhất định sẽ hoàn trả cho ngươi. Còn ta là ai, ngươi thích thì gọi ta là Thiên Tàm, không thích thì cứ gọi là Diêu Vân, dù sao cũng chỉ là xưng hô mà thôi.

Nói rồi bật cười tà mị, cả người chớp mắt đã biến mất tung tích.

Tân Nguyệt vội vàng la lên:

- Thiên Tàm, ngươi đứng lại …

Âm thanh lo lắng không hề lưu giữ được bóng người đi xa, Thiên Tàm cứ thế đi đến đều thần bí.

Ai cũng không đoán được, thật ra hắn có thực lực đến bao nhiêu, sẽ mang đến kết quả như thế nào cho nhân gian đây?

Thấy Tân Nguyệt vẻ mặt thất vọng, Lâm Phàm hỏi:

- Sư tỷ, Thiên Lân đâu, hắn vì sao không ở cùng với tỷ?

Tân Nguyệt nghe vậy thất kinh, đột nhiên tỉnh lại đáp:

- Không hay rồi, hắn bị đè dưới ngọn núi băng.

Linh Hoa hét lớn:

- Cái gì, Thiên Lân bị đè bên dưới rồi? Chúng ta nhanh đi cứu hắn, không thể để hắn bị chuyện gì!

Lòng quá lo lắng ưu sầu trở thành khóc lóc, Linh Hoa vừa khốc vừa đánh tới ngọn núi băng đã sụp đổ.

Lâm Phàm và Tân Nguyệt mặt cũng đầy lo lắng, bất chấp những chuyện khác, nóng nảy bay thẳng về phía Thiên Lân bị đè.

Trên mặt đất, Lang Vương và Hùng Liệt cùng bị thương không nhẹ, cả hai điều tức một chút liền bay lên, hận thù nhìn nhau.

Lang Vương vẻ mặt đầy hận thù, gằn giọng nói:

- Hùng Liệt, bổn vương từ trước tới nay luôn luôn từ bi, nhượng bộ với ngươi. Không ngờ bây giờ ngươi lại hại ta đến mức cốc bị hủy, sói chạy hết, món nợ này ta làm sao có thể bỏ qua cho ngươi.

Hùng Liệt hừ lạnh đáp:

- Ngươi không cần đem tất cả mọi thứ đổ lên đầu của ta, chuyện hôm nay truy đến cùng thì ngươi chỉ có thể tự oán trách mình. Nếu ngươi không tham lấy bảo vật trong Cửu Trọng Thiên, một lòng muốn mở kết giới ở tầng huyệt động thứ tám, thì làm sao có thể thả được Thiên Tàm, náo nhiệt đến kết quả như vậy?

Lang Vương quát lớn:

- Câm miệng, mọi thứ này đều bởi vì ngươi mà ra. Nơi này vốn dĩ yên lặng hòa bình, bị ngươi phá vỡ đi sự yên ổn, giằng co đến vài trăm năm, hại cho bổn vương phải đến bước hiện nay, ngươi còn dám trốn tránh trách nhiệm nữa chăng?

Hùng Liệt rống lên:

- Ta không hề né tránh trách nhiệm, nếu ngươi không phục cứ đến đây, dù sao chúng ta cũng không quan tâm nhiều đến món nợ này.

Lang Vương cả giận nói:

- Đến thì đến, hôm nay thế nào bổn vương cũng phải thanh toán cho rõ ràng món nợ này với ngươi.

Hùng Liệt bật cười lạnh lùng, châm chọc:

- Được, lúc nào ta cũng sẵn sàng bồi tiếp. Nhưng Thanh Lang trong lòng ngươi, sợ bây giờ không tốt chút nào rồi.

Lang Vương nghe vậy sửng người, sau đó giận dữ mắng:

- Hùng Liệt, món nợ này chúng ta trước hết hãy ghi lại đã, sớm muộn cũng có một ngày ta sẽ tìm ngươi đòi lại, hừ!

Dứt lời liền bay đi, Lang Vương bay thẳng về phía ngọn núi bị sụp đổ kia.

Hùng Liệt bật cười lạnh lùng, xoay người đến bên năm con gấu Bắc Cực, dẫn bọn chúng nghênh ngang bỏ đi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Gió, thổi lên vù vù cùng với khí tiêu diệt ngập tràn vùng phụ cận của Thiên Dực phong.

Giữa không trung, Từ Tĩnh giận dữ trừng trừng nhìn Thanh Trúc cư sĩ, khuôn mặt anh tuấn đầy khí lạnh.

Thân là người phụ trách hành động lần này, Từ Tĩnh không thể né tránh trách nhiệm trước cái chết của Nạp Tây Mộc.

Bây giờ kẻ thủ ác ở nơi này, làm sao báo cừu cho sư đệ chính là việc quan trọng nhất của kẻ làm sư huynh là hắn.

Trên đỉnh đầu, trường kiếm xoay tròn, kiếm khí như mưa, tầng tầng làn kiếm đỏ hồng từ trên tuần hoàn lưu động xuống dưới, không những tạo nên tác dụng bảo vệ, mà còn tỏ lộ được cơn giận trong lòng của Từ Tĩnh.

Thanh Trúc cư sĩ ở trong trận bật cười không thôi.

Với kinh nghiệm và tu vi lâu năm, hắn đã sớm thấy được Từ Tĩnh chỉ là một đứa trẻ mới lớn. Đối mặt với dạng địch nhân như vậy, hắn tự tin dễ dàng đấu ngang tay, vì thế không hề lo lắng chút nào.

Bên ngoài, Cuồng Đao và U Vô Thường ra vẻ xem náo nhiệt, Tuyết Xuân và Huyền Vũ mặt đầy lo lắng.

Thời gian cứ âm thầm trôi qua. Khi Từ Tĩnh giận dữ không thể nhịn được, gã bắt đầu công kích.

Lúc này, chỉ thấy Từ Tĩnh quát to một tiếng, tay phải bắt kiếm quyết, trường kiếm trên đỉnh đầu theo sự khống chế của gã rít lên bay đi cùng với chân khí Liệt Dương đỏ rực bắn thẳng về phía Thanh Trúc cư sĩ.

Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ múa cánh tay phải lên, ngọn trúc xanh bên ngoài thân thể di động nhanh chóng, đang hội tụ thành một tấm thuẫn bằng ngọn trúc xanh trước mặt để đón lấy một chiêu tấn công của Từ Tĩnh.

Vừa mới giao chiến, hai người chỉ dùng tấn công dò xét. Khi làn kiếm đỏ rực va chạm vào tấm thuẫn trúc xanh, phát ra một loạt hoa lửa, còn truyền ra vài âm thanh như sắt thép va nhau.

Một chiêu thành công, Từ Tĩnh đã có hiểu biết sơ bộ về tu vi của Thanh Trúc cư sĩ, lập tức tay phải thu lại trường kiếm, thân thể vút lên không trung.

Khi bay cao đến mức năm trượng, trường kiếm trong tay Từ Tĩnh múa lên, một trăm bảy mươi sáu kiếm chấn động không gian rít lên bay ra, tạo nên tiếng kiếm rít kinh hồn, hệt như sét chín tầng trời đánh xuống thẳng vào đầu của Thanh Trúc cư sĩ.

Bật cười khinh miệt, Thanh Trúc cư sĩ mỉa mai nói:

- Tiểu tử, trò trẻ con này ngươi sớm thu lại đi thôi, đừng ở đây tự mất mặt nữa.

Nói rồi tay phải đẩy lên, làn sáng xanh đột nhiên xuất hiện, một đám mây màu xanh ngưng kết thành vách sáng đỡ thẳng lấy một chiêu của Từ Tĩnh.

Lập tức, hai luồng sức mạnh giao nhau khiến ánh sáng chói mắt, cuồng phong nổi lên, tiếng sấm sét điếc tai khiến người ta chấn động.

Một kiếm này của Từ Tĩnh đánh trúng, phản lực truyền lại cánh tay phải thật lớn khiến trong lòng gã hiểu rõ, Thanh Trúc cư sĩ không hề yếu hơn thực lực của gã.

Vì thế, kiếm thức của Từ Tĩnh biến chuyển, cả người đầu xuống dưới chân lên trên, hai tay cầm kiếm di động rất nhanh, dùng thế xoay tròn hạ xuống để phát động chiêu tấn công thứ ba.

Lần này, Từ Tĩnh thi triển đến chín phần thực lực, thân thể chuyển động hệt như con quay hạ xuống, giữa không trung hình thành một cơn gió xoáy, phối hợp với cột kiếm đỏ rực trong tay đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Thanh Trúc cư sĩ.

Cảm nhật được một chiêu mạnh mẽ, Thanh Trúc cư sĩ lập tức không dám khinh thường, thân thể di chuyển giữa không trung, dùng phương xoay tròn ngược hướng để hội tụ làn sáng trúc xanh bên ngoài cơ thể, hình thành một cột sáng màu xanh biếc để đón lấy bóng kiếm đỏ rực của Từ Tĩnh.

Ba lần giao chiến, thực lực tăng lên. Phối hợp chuyển động tốc độ cao sinh ra lực ly tâm, giữa Từ Tĩnh và Thanh Trúc cư sĩ trước hết làn kiếm và bóng trúc giao nhau, tiếp sau đó là sấm sét rung trời, hoa lửa tung tóe.

Một quầng sáng khuếch tán chớp mắt đã tan tác, cùng với tiếng rên và tiếng kêu thảm truyền vào tai của những người đang đứng nhìn.

Một chiêu này, Từ Tĩnh từ trên hạ xuống chiếm được ưu thế, lại phối hợp với thực lực bản thân không yếu, dùng sự chênh lệch nhỏ bé mãnh mẽ áp chế được phản kích của Thanh Trúc cư sĩ, đánh hắn rơi vào trong đất.

Đương nhiên, Từ Tĩnh củng bị phản lực gây thương tích không nhẹ.

Nhưng gã không hề để ý đến, nhanh chóng ổn định thân thể, hừ lạnh một tiếng liền triển khai lượt tấn công thứ tư.

Lúc này, Thanh Trúc cư sĩ mới vừa đứng vững, còn chưa kịp lấy hơi thì làn kiếm tràn ngập trời đất liền đến như mưa to gió lớn, muốn tiêu diệt hắn không cho kịp trở tay.

Gầm lên giận dữ, Thanh Trúc cư sĩ thân thể nhanh chóng giãn ra, tay phải nắm trúc xanh múa lên, bóng trúc dày đặc như kiếm bắn ra, trong lúc vội vàng đỡ lấy một chiêu công kích của Từ Tĩnh.

Lúc này, phản kích của Thanh Trúc cư sĩ nhanh chóng tan vỡ, hắn lợi dụng một khe hở chật vật lùi lại, cả người bay lên không, tạm thời né được tập kích.

Từ Tĩnh thấy vậy, thế công không ngừng, miệng châm chọc:

- Mùi vị thế nào? Rất sung sướng phải không.

Thanh Trúc cư sĩ hận thù đáp:

- Tiểu tử, đừng vội đắc ý, vừa rồi lão phu coi nhẹ ngươi thôi. Bây giờ để lão phu cho ngươi biết được, thế nào mới là bản lĩnh thật sự!

Đọc truyện chữ Full