DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 518: Dòng nước xoáy

Thấy Lý lão gia tử thất thần, Tần Nhan liền khẩn trương. Nếu ông ấy không đồng ý thì làm sao bây giờ? Cô ta đã dùng thần thức kiểm tra và biết bức tranh đó không còn treo ở chỗ cũ. Nên cô ta muốn hỏi bức tranh đó đang ở đâu.

- À, không có vấn đề gì, cháu đi theo ta.

Lý Ly dẫn theo Tần Nhan tới phòng đọc sách.

Bởi vì đã dùng thần thức nhìn qua một lần, nên khi vào thư phòng Tần Nhan chỉ tùy ý nhìn. Cô ta thở dài một tiếng rồi mới nói:

- Rất nhiều năm trước cháu và ông nội đã tới nơi này. Không ngờ đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy.

- Ài, ông nội của cháu là người tốt, nhưng ông ta ra đi quá sớm…

Lý Ly cũng thở dài.

Trong lòng của Tần Nhan có chút thương cảm. Dù năm đó Tần gia bắt buộc cô và Lý Danh Sinh và kết hôn, ông nội cũng không chủ động đi lên ngăn cản, đã khiến Tần Nhan rất không thoải mái. Nhưng Tần Nhan vẫn rất tôn kính ông nội của mình. Trước kia cô không hiểu chuyện, không biết đã làm bao nhiêu việc khiến ông nội phải hao tâm tổn trí. Nhưng hiện tại, khi cô hiểu chuyện rồi thì ông nội lại mất. “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngửng, con nuôi lớn mà thân không tại”, có lẽ hợp với tâm tính của cô bây giờ.

Tần Nhan áp chế sự đau lòng, lần nữa nói:

- Lý gia gia, cháu nhớ năm đó khi cháu đi vào căn phòng này, cháu có nhìn thấy một bức tranh rất kỳ quái treo trên tường. Không biết bây giờ nó đâu rồi?

Lý Ly khẽ giật mình, với sự lõi đời của ông ta, lập tức biết mục đích tới đây lần này của Tần Nhan là có liên quan tới bức tranh. Ông ta liền hỏi:

- Tiểu Nhan, cháu tới đây vì bức tranh à?

Tần Nhan vừa nghe là biết Lý Ly đã đoán ra một chút, cũng không có ý giấu diếm, mà gật đầu:

- Vâng, một người bạn của cháu muốn có bức tranh đó. Không biết hiện tại bức tranh đó đang ở đâu? Đương nhiên, cháu sẽ trả đủ tiền, không khiến Lý gia gia khó xử.

- Tiểu Nhan, bức tranh đó vốn không đáng bao nhiều tiên. Chỉ là một bức tranh mà ta nhặt được mà thôi. Nếu ta vẫn còn giữ nó, thì tặng luôn cho cháu cũng được, nói gì tiền bạc. Nhưng ta cho người khác bức tranh đó rồi.

Trong lòng Lý Ly bỗng dâng lên một cảm giác kỳ quái. Ông ta nhớ tới chuyện của Lâm Vân.

Tần Nhan hơi thất vọng, nhưng lập tức hỏi:

- Lý gia gia có thể nói cho cháu biết gia gia đã tặng bức tranh đó cho ai không?

Thấy Tần Nhan có vẻ rất coi trọng bức tranh, tuy Lý Ly hơi tò mò, nhưng ông ta là một người từng trải, đương nhiên biết việc gì có thể hỏi, việc gì không thể hỏi.

- Tám năm trước, một bằng hữu người Mi tới nhà ta chơi. Y nhìn thấy bức tranh đó, liền rất thích rồi muốn mua với giá cao. Bởi vì người bằng hữu đó là một đối tác làm ăn, cho nên ta dứt khoát cho y. Y tên là Hughes, chính là tổng giám đốc của công ty Kỳ Điện, chi nhánh Hoa Quốc.

Nghe Lý Ly nói vậy, Tần Nhan thầm nghĩ, đã có danh tiếng thì cũng dễ tìm.

Nghĩ tới đây, Tần Nhan lần nữa hỏi:

- Không biết Lý gia gia nhặt được bức tranh đó ở đâu?

Lý Ly thở dài nói:

- Đó là chuyện của vài chục năm trước. Năm đó ở một đạo quan thuộc núi Mi Sơn, ta có nhặt được một cái hộp gỗ. Bên trong chính là bức tranh và một viên đá Bạch Hà. Về sau ta đưa viên đá Bạch Hà cùng hộp gỗ cho Lâm Vân. Còn bức tranh thì do ta thích với khung cảnh biển rộng mênh mông của nó, nên liền treo ở trong phòng đọc sách.

Tần Nhan im lặng không nói. Lại có quan hệ với Lâm Vân. Cô đương nhiên biết đá Bạch Hà chính là linh thạch. Thì ra từ lúc đó Lâm Vân đã bắt đầu thu thập linh thạch. Nghĩ tới lúc ấy, một viên linh thạch đã được hắn coi như trân bảo rồi, phỏng chừng lúc ấy hắn còn chưa rời khỏi Địa Cầu. Nhưng qua lời Lý gia gia kể, ông ta chắc chưa nói chuyện bức tranh cho Lâm Vân.

Đã hỏi xong thì Tần Nhan cũng không ở lại lâu. Liền lấy một cái lọ ngọc đưa cho Lý Ly, nói:

- Lý gia gia, cháu có một viên đan dược dưỡng thân do sư phụ của cháu để lại, gia gia giữ lấy mà dùng.



Tần Nhan rời đi đại viện Lý gia, rồi lập tức tới tập đoàn Kỳ Điện tìm kiếm Hughes. Nhưng cô lại lấy được tin tức là mấy năm trước Hughes đã từ chức. Vì thế Tần Nhan mất đi manh mối.

Không có dấu vết gì để tìm kiếm Hughes, Tần Nhan chỉ đành phải dựa theo trí nhớ, đi tới khu vực biển Ả rập để tìm kiếm. Cũng may, hiện tại thần thức của cô ta đã kéo dài được một trăm km, cộng thêm Tị Thủy Châu mà Lâm Vân cho, có lẽ sẽ tìm ra được tấm bia đá đó.

Tần Nhan lơ lửng trên bầu trời của đảo Madagasca, theo như bức tranh lúc trước, thì nó nằm ở nơi gần khu vực này.

Đeo Tị Thủy Châu vào cổ, Tần Nhan liền nhảy xuống biển.

Khí tiến vảo biển, Tần Nhan mới hiểu được rằng Tị Thủy Châu đúng là bảo bối khó có được. Có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm. Đeo nó trên người, mười mét xung quanh không có một giọt nước nào bám vào. Giống như hai cục nam châm trái chiều đẩy nhau vậy. Tần Nhan cứ thể rẽ nước đi xuống.

Quả nhiên là thứ tốt. Tần Nhan âm thầm may mắn là Lâm Vân đã cho cô mượn Tị Thủy Châu. Bằng không cho dù cô có tu vị Kết Đan đi chăng nữa, xuống đáy biển sâu như vậy, còn dùng thần thức dò xét xung quanh, thì là một việc cực kỳ tốn sức. Huống hồ ở trong nước biển, thần thức phát huy không được nhiều lắm. Phạm vi còn chưa được một nửa.

Khu vực biển này rất rộng, Tần Nhan đã dùng thần thức cộng thêm Tị Thủy Châu rồi mà cũng rất vất vả tìm kiếm. Huống hồ cô chỉ dưa vào trí nhớ. Thỉnh thoảng có vài con cá mập đi qua người, mặc dù không gây hại gì cho Tần Nhan, nhưng vẫn ảnh hưởng một chút tới việc tìm kiếm của cô.

Năm ngày sau, Tần Nhan đã mệt mỏi đến kiệt sức, nhưng vẫn chỉ kiểm tra được một phạm vi không lớn. Thậm chí cô ta muốn gọi Lâm Vân đi tìm cùng, nhưng cô ta lại lo lắng một khi Lâm Vân tìm được, sẽ bác bỏ công lao của cô ta, rồi từ chối mang cô ta rời khỏi Địa Cầu.

….

Lâm Vân không nghĩ nhiều như vấy. Lúc thần thức của hắn nhìn thấy Tần Nhan đang tìm kiếm trong đáy biển, hắn liền mặc kệ cô ta. Dù không biết vì sao cô ta tới đó tìm, nhưng chắc có nguyên nhân trong đó.

Hiện tại hắn đang luyện hóa Giới Đỉnh tới thời điểm mấu chốt. Cốc Tử Vong của núi Côn Luân đã bị hắn dùng trận pháp che dấu hoàn toàn lại. Hắn không muốn lúc mình đang luyện hóa Giới Đỉnh thì có người quấy rầy.

Càng luyện hóa Giới Đỉnh, Lâm Vân càng hiểu rõ cấu tạo của kết giới kia. Hiện tại hắn đã biết, nếu lúc trước hắn cưỡng chế dùng Giới Đỉnh xuyên qua kết giới, nói không chừng kết giới sẽ bị phá hư hoàn toàn. Nói chính xác là kết giới sẽ không tồn tại. Kết giới này cho phép người bên trong có thể dùng sức mạnh để mở ra. Nhưng không cho phép người bên ngoài dùng bất cứ cách nào đi vào.

Một kết giới không còn tồn tại, đương nhiên không thể thông qua kết giới đó để tới một nơi khác. Lâm Vân còn biết, kết giới này còn là một truyền tống trận đặc biệt. Tuy Địa Cầu và Khôn Truân Giới chỉ cách qua một kết giới, nhưng khoảng cách giữa hai nơi xa vô cùng.

Đã biết những vấn đề này rồi, Lâm Vân đương nhiên không dám mạo hiểm. Chỉ có thể toàn lực luyện hóa Giới Đỉnh, sau đó trông cậy vào Tần Nhan tìm kiếm được tấm bia đá.

Nếu Tần Nhan không tìm thấy, cho dù mất một cái giá lớn, Lâm Vân cũng muốn đích thân đi tìm. Bởi vì tấm bia đá là cách duy nhất để hắn tới Khôn Truân Giới một cách nhanh nhất.

Tần Nhan đã tìm kiếm trong biển Ả rập được mười hai ngày. Tuy rất mệt mỏi, nhưng Tần Nhan không muốn buông tha. Đây là cơ hội cuối cùng của cô.

Ăn vài miếng lương khô, trong lòng Tần Nhan rất lo lắng. Ở trong đáy biển im ắng như vậy, cô ta cảm thấy rất cô đơn và hoảng hốt. Cho dù cô ta đa là tu sĩ Kết Đan, nhưng cảm giác hoảng hốt đó không thể áp chế được.

Cô ta chỉ có thể dựa vào việc nhai nuốt thức ăn để thư giãn thần kinh. Ở dưới đáy biển có quá nhiều thứ mà cô ta không thể giải thích. Hiện tại Tần Nhan đã rất cảm kích với việc Lâm Vân đưa cho cô ta Tị Thủy Châu. Nếu không có viên ngọc đó, cả nửa tháng chìm trong nước biển, chắc cô ta điên mất.

Một con tàu cực lớn nằm lặng lặng ở đáy biển. Tần Nhan nhìn con tàu đắm đã mục nát này, không biết nó chìm xuống đây từ lúc nào. Bỗng nhiên, da đầu của Tần Nhan run lên. Cô rõ ràng nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong con tàu.

Mặc dù có hiểu biêt một ít về yêu ma quỷ quái. Cô ta biết rằng khi chết, người ta sẽ phóng ra linh hồn. Nếu ở hoàn cảnh đặc biệt, thậm chí có thể tồn tại mấy nghìn năm. Nhưng điều này vẫn khiến cho Tần Nhan rất hoảng sợ. Mặc kệ đã là người Tu Chân, quỷ quái không làm gì được cô, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người con gái.

Huống chi, trước khi đi theo sư phụ Tu Chân, cô ta lớn lên trong một xã hội duy vật. Dù hiện tại quan niệm đã thay đổi rất lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn có chút hoảng hốt.

Tần Nhan muốn định rời khỏi chỗ này, nhưng cô ta biết một khi mình rời đi, có lẽ cô ta sẽ mãi mãi không tìm được tấm bia đá, và không thể rời khỏi Địa Cầu.

Tần Nhan phóng thần thức kiểm tra khắp con tàu. Ở bên trong có một vài bộ xương cốt, một vài bộ bàn ghế vứt ngổn ngang. Xem ra đây là một con tàu chở khách.

Một cái bóng màu trắng khẽ lướt qua, rất nhanh chui vào một căn phòng. Tần Nhan sững sờ, lẽ nào trong con tàu đó đúng là có ma? Cô ta đã từng nghe sư phụ nói, linh hồn của người chết ở một hoàn cảnh đặc biệt sẽ tồn tại rất lâu. Tuy nhiên cũng có những người có linh hồn cường đại. Một khi họ chết, linh hồn sẽ tu luyện và trở thành quỷ tu.

Tần Nhan đương nhiên không tin ở Địa Cầu có quỷ tu. Bởi vì ở đây, ngay cả tu sĩ bình thường đều không có, lấy đâu ra quỷ tu? Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Nhan không biết nên làm gì cho phải. Cô ta rất muốn đi vào căn phòng đó để nhìn xem, rốt cuộc cái bóng đó là cái gì. Nhưng trời sinh con gái vốn sợ ma, nên khiến cô ta do dự. Cho dù thực lực của cái bóng đó có kém xa cô ta.

Tần Nhan phóng thần thức đi vào căn phòng, nhưng lại không thấy gì cả. Chẳng lẽ nó có thể tránh né được thần thức? Đang lúc Tần Nhan do dự không biết làm sao, thì trong con tàu bỗng vang lên một chuỗi tiếng cười nghe rất rõ ràng.

Tần Nhan nghe vậy, cười lạnh một tiếng. Quỷ tu thì như thế nào? Ở một nơi như Địa Cầu, quỷ tu có thể Kết Đan được chắc? Theo như lời của sư phụ, quỷ tu muốn Kết Đan còn khó khăn hơn tu sĩ bình thường gấp trăm ngàn lần.

Nghĩ đến việc quỷ tu không thể Kết Đan, Tần Nhan liền không rụt rè nữa. Nếu như một tu sĩ Kết Đan mà bị một con tiểu quỷ hù sợ, thì chính Tần Nhan cũng cảm thấy dọa người. Mặc dù còn sợ hãi, nhưng không thể ngăn cản được quyết tâm tìm kiếm tấm bia đá của cô ta.

Hơn nữa trên người cô ta còn mặc một bộ Vũ Y do sư phụ lưu lại. Chẳng những có tác dụng trừ ta mà còn có lực phòng ngự kinh người. Tần Nhan nghĩ tới đây, liền bước lên phi kiếm rồi trực tiếp bay tới. Cô ta không phải là đi vào con tàu đó thăm dò. Mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng cô ta không muốn lãng phí thời gian với con tàu đắm này.

Tần Nhan chỉ muốn lướt qua con tàu rồi tiếp tục tìm xuống phía dưới mà thôi. Nhưng cô ta vừa bay qua con tàu đắm, thì một lực hút cực lớn hút cô ta lại. Tần Nhan lập tức biết không tốt, vội vàng lui về phía sau. Nhưng lực hút thật quá mạnh, cô ta rõ ràng không thể phản kháng được, liền bị lực hút đó hút đi.

Một cảm giác sợ hãi truyền tới. Tần Nhan không ngờ mình đã Kết Đan rồi mà còn không ngăn cản được một lực hút ở đáy biển. Đang định truyền tin cho Lâm Vân, nhưng cô ta vừa cử động thì lại bị lực hút hút đi.

Tần Nhan phóng ra một cái khiên chặn lại, nhưng vẫn không ngăn cản được lực hút. Tần Nhan kinh hãi nhìn thấy, lực hút này hút mình xuống sâu dưới đáy biến. Đảo mắt đã bị lôi đi hơn mười km. Một dòng nước xoáy khổng lồ xuất hiện trước mắt của Tần Nhan.

- Không…

Tần Nhan vận chuyển toàn bộ chân nguyên muốn rời khỏi lực hút của dòng nước xoáy. Nhưng đều chỉ phí công vô ích. Tần Nhan nhanh chóng bị quấn vào dòng nước xoáy đó.

Một cảm giác tuyệt vọng xông lên đầu Tần Nhan. Cô ta thật không ngờ mình lại chết như vậy. Cô ta cũng biết, cho dù thần thức của Lâm Vân có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng không thể phóng thần thức tới chỗ dòng nước xoáy này được.



Cốc Tử Vong, núi Côn Luân, Lâm Vân mở to mắt thở phào một tiếng. Vốn tưởng rằng một tháng, không ngờ chỉ cần nửa tháng là đã luyện hóa hoàn toàn được Giới Đỉnh. Nhưng nếu không có tấm bia đá thì Giới Đỉnh vẫn không thể sử dụng.

Không biết Tần Nhan có tiến triển gì chưa. Nghĩ tới đây, Lâm Vân lập tức phóng thần thức ra ngoài. Ủa, cô ta không ở đáy biển. Lẽ nào cô ta đã tìm ra được rồi? Hay là cô ta đã thay đổi nơi tìm kiếm?

Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra toàn Địa Cầu, nhưng lông mày của hắn lập tức nhíu lại. Tần Nhan rõ ràng không ở trên Địa Cầu. Thần thức của hắn không thể tìm được Tần Nhan.

Điều này chỉ có hai khả năng, một là Tần Nhan tìm được một truyền tống trận khác, và thông qua đó rời khỏi Địa Cầu. Khả năng thứ hai là Tần Nhan xông vào một nơi mà thần thức của Lâm Vân không thể quét tới được.

Nhưng vẫn có một khả năng là Tần Nhan đã gặp nạn, thậm chí là hài cốt không còn. Tuy nhiên, ở một nơi như Địa Cầu, làm gì còn ai có thể khiến cho một tu sĩ Kết Đan như Tần Nhan xương cốt không còn?

Nghĩ tới đây, Lâm Vân vẫn lập tức đi tới biển Ả rập. Lúc cuối cùng Tần Nhan xuất hiện là ở chỗ này. Cho nên có thể tìm ra một vài dấu vết ở đây.

Dù sao trên Địa Cầu vẫn còn rất nhiều nơi thần bí, không phải là không có nguy hiểm. Tuy tu sĩ Kết Đan có lợi hại, nhưng nếu gặp phải những nơi như vậy, tu sĩ Kết Đan cũng không tính là cái gì.

Bỗng nhiên Lâm Vân mỉm cười. Rõ ràng gặp phải bằng hữu cũ. Người này đúng thật là chịu khó.

Một con tàu hải tặc xuất hiện trong thần thức của Lâm Vân. Lâm Vân không chút nghĩ ngợi rơi xuống con tàu. Bảy tám thủy thù nhìn thấy boong thuyền bỗng nhiên xuất hiện một người lạ mặt, liền giật này mình. Nhưng bọn chúng vốn là những người thường xuyên trải qua sinh tử, phản ứng rất nhanh, liền rút súng chỉ về hướng Lâm Vân.

Đọc truyện chữ Full