DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 480

Bảy tên tu sĩ đánh nhau với Lâm Vân, càng đánh càng kinh hãi. Lâm Vân không ngừng phóng ra Tinh Mang bảo hộ, mà Phệ Hồn Thương trong tay thì chưa bao giờ đình chỉ công kích. Những người này không có cách nào lý giải vì sao chân nguyên của Lâm Vân lại hùng hậu như vậy? Hùng hậu đến mức người ta phải sợ hãi.

mắt thấy bốn tên tu sĩ Đại Thừa sắp tới gần. Lâm Vân cười tự giễu. Tịch Mịch Cốc đúng là coi trọng hắn. Rõ ràng phái nhiều cao thủ tới đây như vậy. Có thể khẳng định, nếu không phải Lâm Vân bảo mọi người rời đi kịp thời, thì hiện tại hắn đã bị vây kín rồi.

Tịch Mịch Cốc khẳng định còn chưa bố trí tốt, thì đã bị hắn phát giác và làm cho rối loạn. Lâm Vân âm thầm may mắn, đồng thời vung tay lên. Gần một trăm triệu linh thạch Thượng Phẩm bay ra khỏi giới chi, không ngừng quay xung quanh mấy người.

Các tu sĩ vây công Lâm Vân đều sững sờ. Tên Lâm Vân này muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn định dùng linh thạch đề đập bề bọn họ sao?

Hơn một trăm triệu linh thạch Thượng Phẩm càng quay càng nhanh. Rõ ràng tạo thành một quy tắc nào đó, rồi tụ lại xung quanh Lâm Vân. Giờ đây Lâm Vân dứt khoát thu Phệ Hồn Thương lại, không ngừng phóng ra vòng bão hộ, đồng thời khống chế hơn một trăm triệu linh thạch Thượng Phẩm này.

Hành động của Lâm Vân khiến bày tên tu sĩ vây công kinh ngạc không thôi. Bọn họ không hiểu Lâm Vân muốn làm cái gì. Nhưng nhiều linh thạch Thượng Phẩm như vậy, khiến bọn họ cũng không nhịn được kinh hãi với tài sản của Lâm Vân. Một tán tu như hắn lấy đâu ra nhiều linh thạch Thượng Phẩm như thế? Cho dù là một môn phái cũng không thề ngay lập tức lấy ra nhiều linh thạch như vậy.

Nhưng bọn họ đâu biết rằng tổng số linh thạch Thượng Phẩm trên người Lâm Vân đã là năm trăm triệu. Tích súc của vài môn phái đều ở trên người hắn. Người bình thường sao có thể so sánh.

Số linh thạch càng chuyền càng nhảnh, cuối cùng chỉ thấy một cái bóng nhàn nhạt mà rậm rạp. Mặc dù Lâm Vân đã cố gắng khống chế linh lực cùa linh thạch không tràn ra ngoài, nhưng linh khí xung quanh vẫn rất nồng nặc.

- Hắn muốn làm gì?

Một tu sĩ Hợp Thể khó hiểu nhìn Lâm Vân điều khiển linh thạch xoay tròn, không khỏi liên tiếng.

Hai tu sĩ Đại Thừa cau mày nhìn vô số linh thạch. Trong lòng cũng đang suy nghĩ hành động kỳ lạ của Lâm Vân.

- Không tốt, hắn muốn làm nồ số linh thạch này rồi đồng quy vu tận với chúng ta.

Một tu sĩ Đại Thừa Kỳ bỗng nghĩ ra điều gì đó, vội vàng kêu lên.

Thực ra y chỉ nói đúng một nửa. Cho dù Lâm Vân làm nồ linh thạch, nhưng hơn một trăm triệu linh thạch cùng lúc nổ chỉ đủ khiến cho bọn họ bị thương mà thôi, chứ không thề giết người được. Mục đích chính của Lâm Vân, chính là kết hợp Tinh Bạo và linh thạch lại, tạo thành một vụ nổ Tinh Bạo bằng linh thạch.

Trong lòng Lâm Vân cũng rất chờ đợi hiệu quả khi kết hợp như vậy. Tinh Bạo bằng linh thạch a. Lão tử cũng không tin với số tài sản này không đập chết mấy tên khốn kiếp các ngươi.

Mấy người nghe tu sĩ Đại Thừa nói vậy, cũng đã hiểu ra, vội vàng muốn rời đi. Nhưng đã chậm. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Uy lực của vụ nổ cơ hồ muốn làm nổ tung không gian. Phạm vi xung quanh một trăm km, tạo thành một không gian sụp đố. Từ xa nhìn lại, thật giống như một con quái thú há mồm dữ tợn vậy. Chỉ là cái mồm này không ngừng vặn vẹo.

Vụ nổ khủng bố này duy trì liên tục hơn nửa nén nhang, mới dần dần biến mất. Mà khu vực đánh nhau thì không còn một bóng người. Ngay cả bầu tròi vặn vẹo nửa ngày mới dần dần khôi phục.

Tịch Mịch Cốc phái đi mười hai tu sĩ Họp Thề điên phong, ba tu sĩ Đại Thừa vây công Lâm Vân, cộng thêm trận pháp Tinh cầu phong tỏa.

Nhưng cuối cùng thì năm người bị Lâm Vân giết, bảy người bị chết trong vụ nồ. Chỉ còn lại ba tu sĩ đã bị trọng thương.

Mười lăm cường giả phái tới, trên cơ bản đều là người của Tịch Mịch Cốc và Âu Dương Sơn Trang. Kết quả là thực lực của Tịch Mịch Cốc bị hàng một bậc, mà Âu Dương Sơn Trang thì nguyên khí đại thương.

...

Ma Cốc Tông.

Trong đại sảnh đường.

- Tông chủ, lần này Ma Cốc Tông của chúng ta không tham gia buổi triệu tập của Tịch Mịch Cốc đề đối phó với Lâm Vân. Không biết Tịch Mịch Cốc có ghi hận chúng ta hay không?

Một vị trường lão của Ma Cốc Tông lên tiếng.

Nhưng Tông Chủ còn chưa trả lời, một nữ tu bên cạnh xen ngang:

- Chúng ta làm gì mà bọn họ phải ghi hận. Không chỉ chúng ta không tham gia. Ngay cả Thần Tông và Thiên Trì Điện cũng không cử người tham gia. Tịch Mịch Cốc ghi hận được hết à? Huống hồ lần này Lâm Vân rời đi vội vàng, Tịch Mịch Cốc cũng không đủ thời gian dốc hết thực lực, cần gì mấy tông môn chúng ta can thiệp.

- Nếu như bọn họ tới hỏi, chúng ta cứ nói rằng chúng ta tới không kịp là được. Tôi nghĩ, chỉ cần Tịch Mịch Cốc không ngốc, thì bọn họ sẽ không tới hòi chúng ta chuyện này. Lần này Tịch Mịch Cốc coi như tồn thất thảm trọng. Liên tiếp chết ba tu sĩ Đại Thừa và chín tu sĩ Hợp Thể. Thực lực của bọn họ đã yếu đi rất nhiều rồi.

- Tôi thấy người của Âu Dương Sơn Trang mới là giảo hoạt. Âu Dương Sơn Trang chỉ phái ba người tham gia, mà ba người còn sống toàn là người của bọn họ. Xem ra, Thần Tông và Thiên Trì Điện cũng không muốn xen vào chuyện này. Tịch Mịch Cốc muốn chết thì đừng kéo người khác.

Nói xong, nữ tu này hừ lạnh một tiếng. Rõ ràng cô ta không có ấn tượng tốt với Tịch Mịch Cốc.

Tân chỉ Vấn gật đầu nói:

- Thải Linh nói không sai. Chỉ là tu sĩ Lâm Vân kia lợi hại ngoài mức dự liệu của chúng ta. Không ngờ bị nhiều tu sĩ vây công như vậy, hắn vẫn có thể phá được đại trận, thậm chí còn đồng quy vu tận với những người khác. Có thể tượng tưởng, nếu không có đại trận Tinh cầu phong tỏa, thì ai có thế giết được hắn? Thật là lợi hại.

- Đồng quy vu tận? Hừ, các vị có ai đã nhìn thấy thi thề của hắn chưa? Còn chưa thấy thì có khả năng hắn còn chưa chết. Một khi Lâm Vân còn sống, thì Tịch Mịch Cốc sẽ phải hứng chịu sự trả thù vô tận.

Nữ tu tên Thải Linh không cho là đúng, nói.

- Ý của phó môn chủ là Lâm Vân còn chưa chết?

Một trường lão sợ hãi than với lời dự đoán của Thải Linh.

Thải Linh trầm tư một lát nói:

- Đây mới chỉ là dự đoán mà thôi, còn không chắc chắn. Nhưng theo trực giác của tôi, hắn có lẽ không chết dễ dàng như vậy. Tôi có một cảm giác, lần này Tịch Mịch Cốc đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Cho dù Tịch Mịch Cốc đã xưng hùng xưng bá vài nghìn năm, nhưng một người có thể đơn thân độc mã tiêu diệt hai đại môn phái, làm sao có thể đơn giản như vậy?

- Lâm Vân chết thì cũng thôi. Nếu như hắn thực sự không chết, thời gian tới sẽ rất náo nhiệt đây. Việc không tìm thấy thi thề của Lâm Vân, người của Tịch Mịch Cốc chắc cũng phát hiện ra. Nói không chừng bọn họ còn có thể tổ chức thêm một cuộc họp nữa, mời chúng ta giúp đỡ tìm tung tích của Lâm Vân. Đến lúc đó, chúng ta có thể tham gia lấy lệ, nhưng việc tìm kiếm thì không cần. Lâm Vân sống hay chết, chúng ta đều không xen vào.

- Tôi đồng ý với những lời của phó môn chủ. Tuy nhiên, tên Lâm Vân đó chắc đã chết rồi. Lúc vụ nổ xảy ra, những người đứng gần đó đều bị biến mất. Tên Lâm Vân kia sao có thể thoát được? Vụ nổ lớn như vậy cơ mà. Có lẽ xương cốt của hắn cũng không còn rồi. Chỉ hơi khó hiểu, đó là vì sao Tịch Mịch Cốc lại muốn đắc tội với hắn?

Một trường lão hơi gầy đưa ra ý kiến.

- Xương cốt không còn? Hừ, có lẽ đây chính là chỗ cao minh của Lâm Vân. Còn việc vì sao Tịch Mịch Cốc muốn gây sự với Lâm Vân, thì hiện tại còn chưa có ai biết. Có lẽ hắn có thứ quý giá nào đó mà Tịch Mịch Cốc cần. Nhưng chúng ta cũng không nên vì thế mà xen vào làm gì.

Thải Linh hừ lạnh một tiếng nói.

- Tôi lại hy vọng Lâm Vân không chết. Bởi như vậy, Tịch Mịch Cốc sẽ đau đầu. Cho dù hắn diệt không hết Tịch Mịch Cốc, thì thực lực của Tịch Mịch Cốc sẽ giảm xuống một mảng lớn.

Một tu sĩ thoạt nhìn trẻ tuổi hả hê nói.

- Tân Hòa, những lời như vậy lần sau đừng nói ra, miễn cho người khác bắt được tay cầm. Cho dù Tịch Mịch Cốc đã bị tốn thất lực lượng, nhưng còn chưa ảnh hường tới căn cơ. Chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến là được rồi.

Tân chỉ Vấn nghiêm túc nói.

- Vâng, thưa môn chủ.

Tân Hòa không dám lỗ mãng nữa, vội vàng cúi người trả lời.

...

Núi Thiên Trì.

Nồi tiếng nhất ở núi Thiên Trì chính là một con suối. Nghe nói nếu uống nước của con suối này, dung mạo không những giữ mãi vẻ thanh xuân, mà còn có thể gia tăng tốc độ tu luyện. Nhưng núi Thiên Trì không dựa vào đó mà nối danh, mà nhờ có Thiên Trì Điện.

Nghe nói thực lực của Thiên Trì Điện đã vượt qua Thần Tông, không còn bài danh thứ tứ nữa, mà đã vươn lên thứ hai. Nhưng thực lực của Thiên Trì Điện rốt cuộc như thế nào, thì không ai biết được.

Người trong Thiên Trì Điện có chín phần là nữ. Kề cả đệ tử nội môn, đệ tử hạch tâm, không có một người nam nhân nào cả. Thiên Trì Điện cũng là một trong những môn phái lớn không tham gia lời triệu tập của Tịch Mịch Cốc.

Nguyên nhân thì chỉ có một, Thảnh nữ của Thiên Trì nói rằng cô ta không quen biết Lâm Vân.

Đối mặt với Thiên Trì Điện cường thế như vậy, Tịch Mịch Cốc đương nhiên là căm tức vô cùng. Bọn họ chuẩn bị thu thập Lâm Vân xong sẽ thu thập Thiên Trì Điện. Tiếc rằng người tính không bằng tròi tính, Lâm Vân còn sống hay chết vẫn chưa biết, nhưng Tịch Mịch Cốc đã bị tồn thất thảm trọng.

Huống hồ Thiên Trì Điện là một môn phái thần bí nhất trong sáu đại môn phái của Hạt Nguyên Tinh. Có người từng nói, thực lực của bọn họ không hề thua kém gì Tịch Mịch Cốc. Cho nên hiện tại Lâm Vân sống chết không rõ, Tịch Mịch Cốc lại tồn thật thảm trọng, nên không dám khiêu khích Thiên Trì Điện.

Mà Thần Tông và Ma Cốc Tông cũng chỉ phái một tu sĩ Đại Thừa đi tới hường ứng mà thôi. Thậm chí ngay cả việc liên kết bố trí trận pháp cũng không tham gia.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại lục Hạt Nguyên đều nghị luận trận chiến này. Còn Lâm Vân thì đã được thần thánh hóa thành thần tiên hạ phàm. Nhưng sau trận chiến, vẫn không có ai nhìn thấy tung tích của Lâm Vân, cũng không có người nào biết Lâm Vân đã đi đâu.

Đọc truyện chữ Full