DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 351: Dùng kế chạy trốn

Ứng Hư Tử đoán cũng không sai. Nếu Lâm Vân không bị thương, thì tốc độ của hắn tương đương với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ dốc hết lực để bay.

Nhưng chỉ vì Lâm Vân không lường trước được uy lực của kết giới nên mới bị trọng thương. Nếu không nhờ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, nói không chừng hắn đã bị ép thành mảnh vụn. Tuy bị thương ảnh hướng tới tốc độ, nhưng vẫn rất nhanh.

Vì hai lần mở kết giới, nên Ứng Hư Tử bị thương không nhẹ. Huống hồ cách lúc mở kết giới mới có năm phút. Vì đuổi theo Lâm Vân nên y không dám chữa thương. Chỉ cần chậm một chút là Lâm Vân sẽ chạy trốn kịp. Vì Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, lão tổ Côn Luân đã bất chấp tất cả. Mặc cho tốc độ hiện tại của mình chỉ còn là Nguyên Anh trung kỳ.

Lão tổ Côn Luân thấy mình bay càng ngày càng chậm, mà Lâm Vân thì vẫn giữ nguyên tốc độ như vậy. Nếu hiện tại không bay nhanh hơn, vậy thì khoảng cách về sau sẽ càng xa. Một tên tu sĩ mới chỉ Kết Đan đã tạo cho y áp lực như vậy, khiến cho lão tổ Côn Luân thật sự nổi điên.

Lâm Vân nhìn thấy lão tổ Côn Luân sắp đuổi kịp, nội tâm trầm xuống. Nếu cứ như vậy, chỉ cần mười phút sau là mình bị lão đó bắt được.

- Thẩm Mãnh, lần đại hội thứ mười ba này, ông phái mấy người đệ tử đi vậy. Lão già ông thật là may mắn, có được vài người đệ tử giỏi. Mấy đệ tử của tôi có tư chất kém quá. Ủa, có hai vị đạo hữu đang bay tới kìa.

Thanh âm kia hơi già nua, nhưng vào tai của Lâm Vân, giống như thanh âm của thần tiên vậy.

Từ xa Lâm Vân đã nhìn thấy có hai người tu sĩ đang đạp kiếm bay từ từ. Liền bay tới phía trước rồi kêu lên:

- Đạo hữu Thẩm Mãnh, xin dừng bước. Người đuổi theo đằng sau kia đã giết đệ tử mà ông yêu quý nhất. Còn ngăn cản tôi tới báo tin. Y đang đuổi giết tôi đó.

Lâm Vân nói xong liền lướt qua hai người tu sĩ rồi bay xa.

“Mình quen cậu ta à? Nhưng điều này không quan trọng, tên đằng sau kia rõ ràng giết người đệ tử mà mình yêu quý nhất. Mặc kệ thật giả, bắt y lại rồi nói sau”

Thẩm Mãnh nghĩ tới đây liền ngăn cản Ứng Hư Tử lại, muốn hỏi cho rõ ràng. Nếu y thực sự đã giết đồ đệ của mình, vậy mình sẽ rút gân lột da y, rồi giết sạch môn phái của y.

- Tránh ra.

Ứng Hư Tử đã nghe thấy lời vu oan của Lâm Vân, nhưng y không có thời gian để giải thích với Thẩm Mãnh kia. Bởi vì chỉ chậm chân một chút thôi, tên Lâm Vân gian xảo kia sẽ biến mất không thấy bóng dáng. Cho nên y không do dự vung phất trần đánh về phía Thẩm Mãnh.

Thẩm Mãnh vốn chỉ hoài nghi, nhưng thấy người này không nói gì đã động thủ, thì càng tin lời của Lâm Vân. Cũng lấy một thanh kim đao, chống lại cây phất trần của Ứng Hư Tử.

Tu vị của Thẩm Mãnh là Nguyên Anh trung kỳ, kém Ứng Hư Tử rất nhiều. Nhưng do Ứng Hư Tử bị thương, lại đuổi theo Lâm Vân hồi lâu, nên hai người đấu ngang ngửa. Ứng Hư Tử bị Thẩm Mãnh làm phiền, trong lòng càng tức giận, không ngừng vận dụng chân nguyên. Thẩm Mãnh cũng tức giận không kém, liên tục trả đòn.

Người tu sĩ đi theo Thẩm Mãnh cảm thấy không đúng, vội vàng nói:

- Lão Mãnh, ông làm việc quá hấp tấp rồi. Chuyện gì cũng phải hỏi cho ra nhẽ rồi mới động thủ chứ.

Bề ngoài thì người tu sĩ này đang nói Thẩm Mãnh, nhưng lại có ý chỉ trích Ứng Hư Tử không hỏi rõ trắng đen. Ứng Hư Tử cũng đã bình tĩnh lại. Y biết nếu không trả lời hai người này, mình sẽ không thể thoát thân để đuổi theo Lâm Vân. Huống hồ, bản lĩnh của Thẩm Mãnh không kém, người bằng hữu của y cũng có vẻ lợi hại.

Mình thu thập xong hai người này, thì Lâm Vân khéo đã mất tăm mất tích rồi. Liền ngừng tay.

- Ủa, ngài không phải là tiền bối Ứng Hư Tử của Côn Luân đó sao?

Lúc này tu sĩ kia mới nhận ra Ứng Hư Tử. Bối phận của Ứng Hư Tử trong giới Tu Chân cũng khá lớn, còn là cao thủ đứng đầu.

- À, hóa ra là Viêm Thạc của phái Tụ Hỏa.

Người tu sĩ này có khuôn mặt đỏ, đầu trọc, chính là đại sư luyện khí nổi tiếng của Khôn Truân Giới, Viêm Thạc.

- Xin chào tiền bối Ứng Hư Tử. Đây là bạn tốt của tôi, Thẩm Mãnh. Không biết những lời vừa nãy của vị đạo hữu kia có phải là thật hay không? Hay là có hiểu lầm gì trong đó?

Viêm Thạc lập tức hỏi.

Thẩm Mãnh cũng nhận ra lão tổ Côn Luân Ứng Hư Tử. Nếu nói lão tổ Côn Luân giết một đệ tử Trúc Cơ của ông ta, thì ông ta không tin lắm.

- Tuyệt đối không có việc này.

Ứng Hư Tử nén giận, mình sao có thể vô duyên vô cớ giết một người đệ tử của người khác được.

Lâm Vân thấy Thẩm Mãnh đã ngăn cản lão tổ Côn Luân, âm thầm đắc ý, nhưng vẫn liều mạng bay đi. Lâm Vân bay ba ngày ba đêm, không ngừng thay đổi phương hướng. Đến tận đây Lâm Vân biết mình đã chạy thoát khỏi lão tổ Côn Luân, nhưng bởi vì để chạy trốn, đã đắc tội tới hai tu sĩ Nguyên Anh.

Nhưng Lâm Vân chẳng quan tâm việc này. Mục đích hiện tại của hắn là nhanh chóng tu luyện tới bảy sao, thậm chí là tám sao. Sau đó lập tức trở về cắt bỏ đầu của lão cẩu Côn Luân khốn kiếp kia.

Lần này cũng không phải là không có thu hoạch. Đó là biết được thêm tác dụng của Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, có thể xuyên qua kết giới. Mặc dù kết giới kia là do lão tổ Côn Luân mở ra, nhưng không biết có thể dùng bản đồ để xuyên qua các trận pháp khác không?

Một chuỗi âm thanh đánh nhau mang theo linh lực ba động truyền đến. Lâm Vân bay thấp xuống, xem là chuyện gì.

Có ba cô gái xinh đẹp đang bao vây hai người tu sĩ nam và không ngừng tấn công. Trên không trung thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu và sự ba động của pháp lực. Hai người nam tử kia mắt thấy sắp không kiên trì nổi.

Lâm Vân kiểm tra thoáng cái. Trong năm người này, có hai tu sĩ Trúc Cơ, còn lại đều là Luyện Khí. Hai tu sĩ Trúc Cơ là một nam và một nữ, hai người này chiến đấu là kịch liệt nhất. Nhưng người nam tử có vẻ yếu hơn. Hai nữ tử còn lại vây đánh một người, nên chiếm ưu thế là phải.

Lâm Vân không muốn xen vào việc của người khác. Nhưng năm người này chắn đường của hắn, mà hắn là một tu sĩ năm sao, nên hắn không có ý đi vòng.

Năm người đang đánh nhau gay cấn thì thấy Lâm Vân đi tới, nhưng bọn họ không quan tâm mà vẫn tiếp tục đánh. Bởi vì bọn họ không thấy trên người của Lâm Vân có sự ba động của linh lực nào, nên liền không để Lâm Vân vào mắt. Lâm Vân thì trực tiếp bay qua bên người của bọn họ, không có ý dừng lại.

Năm người này thấy Lâm Vân không chút sợ hãi đi qua bọn họ, liền dừng tay lại, hơi kinh dị nhìn Lâm Vân. Trong suy nghĩ của bọn họ, những người không cố kỵ đi qua như vậy, khẳng định là một tu sĩ cao cấp, hoặc căn bản không sợ bọn họ.

Nhưng Lâm Vân không để ý tới mấy người. Hắn chỉ muốn làm việc của mình, nên trong nháy mắt đã đi xa vài chục mét.

- Mau lấy bản đồ hành tinh ra đây thì chúng tôi thả hai người. Bằng không đừng có trách phái Dao Hoa của chúng tôi không khách khí. Anh cũng biết hai người các anh không phải là đối thủ của chúng tôi. Chúng tôi không ngại giết người để đoạt bản đồ đâu.

Nữ tử có tu vị Trúc Cơ, cay nghiệt nói.

- Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa? Bản đồ hành tinh là do tôi phát hiện trước. Huống hồ ở trong đầm Hắc Thủy có không ít bảo vật quý giá hơn tấm bản đồ hành tinh này. Vì sao các cô không đuổi theo họ mà lấy, cứ phải lấy bản đồ của chúng tôi. Chẳng lẽ người của phái Dao Hoa, lại kiêu ngạo như vậy sao? Có thể tùy tiện khi dễ những tán tu chúng tôi? Các cô có biết xấu hổ là gì hay không?

Nam tu sĩ Trúc Cơ còn chưa trả lời, tu sĩ Luyện Khí đã nói trước.

Lời nói không hề cố kỵ, vạch trần bộ mặt ghê tớm của ba nữ tu sĩ kia.

- Dựa vào cái gì à? Chỉ bằng kiếm trong tay bà. Đã cho hai ngươi cơ hội rồi, mà còn không biết nắm lấy. Vậy thì đứng trách bà không khách khí.

Một nữ tu sĩ Luyện Khí Kỳ nói xong, liền muốn vung kiếm lao lên.

Lâm Vân vốn không có ý định xen vào việc của người khác. Nhưng bởi vì bản đồ hành tinh khiến hắn dừng bước. Đối với hắn, bản đồ hành tinh rất quan trọng. Lần trước hắn kiếm được bản đồ hành tinh chỉ là một khu vực nhỏ. Nếu có thể lấy được một bản đồ hành tinh hoàn chỉnh hơn, về sau muốn tìm đại lục Thiên Hồng hoặc là một hành tinh nào khác, cũng thuận tiên hơn rất nhiều.

Mặc dù còn chưa biết bản đồ hành tinh kia có đầy đủ hay không, nhưng Lâm Vân đã quyết định lấy nó. Có còn hơn là không có. Lâm Vân nghĩ tới mấy ngày trước lão tổ Côn Luân ngấp nghé Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trong tay của mình, bị mình khinh bỉ là không biết xấu hổ. Nhưng hôm nay mình lại vừa ý bản đồ trong tay của người khác, điều này có phải là không biết xấu hổ không nhỉ?

Lâm Vân sờ sờ cái mũi. Dù có xấu hổ đi chăng nữa, vẫn phải có được bản đồ kia trong tay. Mình khinh bỉ lão tổ Côn Luân, là bởi vì lão già đó chẳng những muốn Sơn Hà Đồ của mình, còn muốn chém tận giết tuyệt. Nếu chỉ đoạt tấm bản đồ thì thôi, tất cả là do bản lĩnh. Nhưng lão già đó còn muốn uy hiếp người nhà của mình. Không giết lão thì không giải mối hận trong lòng.

Chỉ là hiện tại mình đang bị lão cẩu Côn Luân kia đuổi bắt. Nếu tới cướp bản đồ thì mấy người sẽ ghi nhớ khuôn mặt của mình. Huống hồ phái Dao Hoa kia có vẻ như không phải là một môn phái bình thường. Thực lực hiện tại của mình còn chưa đủ, không nên gây thù hắn quá nhiều.

Đọc truyện chữ Full