DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 177: Hàn tranh bình

Hàn Vũ Tích từ Phụng Tân trở về Phần Giang đã được nửa năm. Tờ lịch ở đầu giường nàng cũng được khoanh tròn 130 vòng bằng bút đỏ. Nàng biết, khi mình khoanh tròn đủ 1095 vòng, là Lâm Vân sẽ quay trở lại.

Cứ buổi chiều khi hết giờ làm về nhà, thì việc đầu tiên của nàng chính là dùng bút đỏ đánh dấu vào tờ lịch, sau đó là đếm lại số dấu đỏ mà mình đã khoanh tròn.

Trong khoảng thời gian này, nàng trôi qua rất là vui vẽ. Mỗi lúc trời tối trở về có thể đọc lại thư của Lâm Vân, còn có thể nằm trên giường nghĩ lại từng ly từng tí những ký ức của mình với Lâm Vân. Tuy ký ức đó rất ít, nhưng đủ để cho nàng cảm thấy vui vẻ. Dù đã nghĩ lại trăm nghìn lần, nhưng lần nào nàng cũng có cảm giác thỏa mãn vì hạnh phúc.

Mỹ Na biết một chút về tình huống của Vũ Tích. Nên cũng cảm thấy vui vẻ thay cho chị Vũ Tích. Chỉ là Vũ Đình đã lâu không có đến đây. Tuy rất muốn hỏi chị Vũ Tích vì sao Vũ Đình không tới chơi. Nhưng lần trước nghe thấy hai người nói chuyện điện thoại trong phòng, nên Mỹ Na không dám hỏi. Hàn Vũ Tích cũng giống như quên việc Vũ Đình cầm đi giấy ly hôn của mình, không gọi điện cho Vũ Đình đòi lại nữa.

Con bé biết mình thích Lâm Vân, còn làm chuyện khiến mình không thể tha thứ như vậy. Từ bé đến giờ có chuyện gì nàng đều nhường cho Vũ Đình. Hai người chưa từng vì tranh đoạt đồ vật mà cãi nhau. Tất cả đồ tốt, Vũ Tích đều cho Vũ Đình chọn trước, còn mình thì cầm cái cuối cùng.

Nhưng lần này nàng không có cách nào tha thứ cho em gái. Bởi vì trong lòng nàng, Lâm Vân không thể thay thế. Thậm chí nàng còn đã từng nói trước mặt của Vũ Đình và Mỹ Na, rằng nếu như Lâm Vân chết đi, mình cũng sẽ đi theo anh ấy. Nhưng Vũ Đình lại vẫn làm những chuyện như vậy. Bất cứ đồ vật gì, nàng cũng thể đưa cho em gái, nhưng riêng đồ của Lâm Vân là không được. Cho dù nó chỉ là một chữ ký của Lâm Vân, nàng cũng không nhường cho người khác. Tất cả nó là của nàng.

Đối với Hàn Vũ Tích mà nói, từ nhỏ đến lớn chưa từng có được thứ đồ mà mình yêu mến, nhưng Lâm Vân lại tặng cho nàng chiếc gối dựa và "Tưởng Niệm", thậm chí cả hắn nữa, đều là những thứ yêu mến, thứ yêu mến sâu sắc mà nàng chưa từng trải nghiệm qua. Nàng hạnh phúc vì có người để yêu, hạnh phúc vì có người để nhớ. Nàng thực sự rất yêu mến những gì thuộc về Lâm Vân.

Những thứ này là do Lâm Vân, chồng của mình cho mình. Mặc dù mình nhận ra hơi muộn, nhưng nó đã trở thành một phần của cuộc sống của nàng.

Cha trong ấn tượng của nàng chỉ là một danh từ để xưng hô mà thôi. Mà mẹ của nàng, nàng chỉ được nhìn thấy trên tấm ảnh. Chỉ có tình cảm với em gái là có chút an ủi nàng. Nhưng hiện tại em gái lại làm như vậy, nếu như không có Lâm Vân, nàng không biết phải sống như thế nào. Dù sống cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

Nói về thân nhân, nàng chỉ có chồng của mình. Nếu như ngay cả người chồng này cũng bị cướp đi, nàng sẽ không còn một ai để quan tâm nữa. Ngay cả lúc trước khi chưa tới Phụng Tân, nếu Vũ Đình lấy đi giấy ly hôn, nàng cũng muốn tìm cách lấy trở về. Nhưng hiện tại nàng không cần cố gắng như vậy

Bởi vì Lâm Vân đã nói, ba năm sau anh ấy sẽ quay trở lại. Cho nên mỗi ngày Hàn Vũ Tích đều tính toán ngày Lâm Vân trở về. Chỉ cần là lời của Lâm Vân, Hàn Vũ Tích đều tin tưởng. Trước kia nàng không tin, nhưng hiện tại cho dù Lâm Vân nói gì đi nữa, nàng đều tin là sự thật. Từ lần mình dẫn anh ấy trở về nhà, anh ấy còn chưa lừa gạt mình một lần nào.

Càng khiến cho nàng bớt lo chính Thẩm Quân không còn quấy rầy nàng nữa. Mỗi lần y thấy nàng lại cúi đầu rời đi, có vẻ như rất sự nàng. Tuy không biết vì sao y sợ mình như thế, nhưng lại giúp Hàn Vũ Tích giảm rất nhiều phiền não. Thậm chí ngay cả Tần Thăng cũng không tiếp tục tới công ty. Hàn Vũ Tích càng thêm thư thái.

Nửa năm qua, nàng không còn xin thêm giờ làm việc nữa, mà cứ đúng giờ cùng với Mỹ Na trở về nhà. Chỉ đôi khi là cùng Mỹ Na đi mua đồ, thời gian còn lại là suy nghĩ về Lâm Vân.



- Chị Vũ Tích, ngày mai là cuối tuần, chúng ta đi Vĩnh Lạc mua điện thoại đi. Điện thoại này của em bây giờ lạc hậu quá rồi.

Sau khi hết giờ làm, Mỹ Na vừa đi cùng Hàn Vũ Tích xuống tầng, vừa nói.

Hàn Vũ Tích còn chưa nói gì, thì một chiếc xe Audi màu bạc đã dừng ở cửa lớn của công ty. Một phụ nữ trung niên tuổi chừng bốn mươi mở cửa xe đi ra.

- Vũ Tích, hết giờ làm rồi à?

- A, dì…

Hàn Vũ Tích sững sờ, không ngờ mẹ của Vũ Đình lại tới đây tìm nàng, đây là chuyện chưa từng xảy ra. Từ bé đến giờ nàng toàn gọi mẹ của Vũ Đình là dì. Cho dù cha của nàng có đánh nàng, nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi cách xưng hô.

- Dì, dì tìm con có việc gì không?

Hàn Vũ Tích có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ trung niên này. Trong lòng nàng rất kỳ quái, mẹ của Vũ Đình chưa bao giờ tới tìm mình, hôm nay sao lại đến?

- Vũ Tích, cha của con bảo dì tới để đón con về nhà, nói rằng có chuyện muốn thương lượng với con.

Mẹ của Vũ Đình nhỏ nhẹ nói. Nhưng Hàn Vũ Tích vẫn nhíu lông mày lại. Nàng biết bị gọi về chắc chắn không phải là chuyện gì tốt. Cho tới bây giờ, nàng đều không tự nhận mình không có gia đình. Có lẽ đợi cho Lâm Vân trở về, mình mới có một gia đình chính thức. Nhưng Lâm Vân trở về có thể ở cùng một chỗ với mình sao? Mỗi lần Hàn Vũ Tích nghĩ tới Lâm Vân thì lại là lúc nàng ngây dại.

Mẹ của Vũ Đình nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Hàn Vũ Tích, không khỏi cảm thán, khó trách nhiều người tới Hàn gia cầu hôn như vậy. Bà ta nhìn Hàn Vũ Tích còn đang sững sờ, không khỏi nhắc một câu:

- Vũ Tích, con làm sao vậy? Có nghe được lời dì nói không?

Ngữ khí rõ ràng trở nên nghiêm nghị.

Hàn Vũ Tích phục hồi tinh thần, im lặng đi tới xe Audi, đưa chìa khóa xe cho Mỹ Na rồi nói:

- Mỹ Na, em giúp chị lái xe trở về nhé.

Mỹ Na cũng có quen với mẹ của Vũ Đình. Thấy thế cầm lấy chìa khóa, nói vài câu với Hàn Vũ Tích, rồi hướng mẹ của Vũ Đình nói:

- Chào tạm biệt dì.

Rồi rời đi.

Cha của Hàn Vũ Tích không ở khu nhà của Hàn gia, mà là ở một nhà biệt thự ngõ Mai Điềm. Nếu so với tình hình hiện tại của Hàn gia, chỗ sinh sống của Hàn Tranh Bình như vậy đã là kém cỏi.

Tuy Hàn Vũ Tích là con thứ ba trong nhà, nhưng cũng có thể coi là con lớn nhất. Nàng vốn có một người anh trai và một người chị. Nhưng lúc nàng bé còn chưa hiểu chuyện, thì anh trai và chị đã rời đi cùng mẹ, không biết là nguyên nhân gì.

Lúc về nhà, Hàn Vũ Tích phát hiện trong nhà có không ít người. Thậm chí ngay cả bác cả, bác hai đều ở đây. Điều khiến cho sắc mặt của Hàn Vũ Tích trở nên tái nhợt. Đó là nàng nhìn thấy Tần Thăng cũng ở nơi này. Mà bên cạnh y ngoài em gái Tần Nhan, còn có một trung niên tuổi chừng bốn mươi.

- Vũ Tích về rồi hả, nhanh tới bên này ngồi.

Nói chuyện là bác cả của Hàn Vũ Tích, Hàn Tranh Cao.

Hàn Vũ Tích không đi tới, chỉ đứng nguyên chỗ, thân hình hơi run. Một lúc sau mới lên tiếng:

- Cha, cha gọi con có trở về có chuyện gì không?

- Vũ Tích, con tới đây ngồi trước đi, rồi hẵng nói chuyện.

Mặc dù là cha của Hàn Vũ Tích, nhưng Hàn Tranh Bình cũng cảm thấy có chút xin lỗi người con gái này. Nếu không phải do địa vị của Tần gia quá lớn, ông ta thật không muốn bắt buôc con gái tái giá.

Tuy Hàn Vũ Tích và Lâm Vân ly hôn, là Lâm Vân chủ động ký trước. Nhưng dù sao Lâm gia cũng là một thế lực lớn. Nếu không cẩn thận chọc giận bọn họ, Hàn gia sẽ trở thành tro bụi. Bất quá, nghe nói hiện tại Lâm gia đã có ý để Lâm Vân đám hỏi với Tô gia. Tuy không biết là thật hay giả, nhưng Lâm gia hợp tác với Tô gia là sự thật.

Hơn nữa, thực lực của Tần gia chỉ có hơn Lâm gia, chứ không hề kém hơn Lâm gia chút. Cộng tất cả nhân tố này lại, ông ta mới quyết định để cho con gái ly hôn và tái giá với Tần Thăng của Tần gia. Hàn Tranh Bình còn nghĩ, địa vị của ông ta ở Hàn gia không cao, nếu như Tần Thăng thành con rể của ông ta, vậy thì địa vị của ông ta ở Hàn gia cũng là nước lên thì thuyền lên.

Mặc dù có lòng muốn Hàn Vũ Đình thay thế cho Hàn Vũ Tích, nhưng tiếc rằng Tần gia chỉ nhìn trúng Hàn Vũ Tích. Rơi vào đường cùng, đành phải lừa gạt Hàn Vũ Đình lấy giấy ly hôn của Hàn Vũ Tích rồi lén ký vào đó.

Hàn Vũ Tích không trả lời phụ thân mà lập tức chạy vào phòng của Vũ Đình. Trong căn biệt thự này không có phòng của Hàn Vũ Tích. Tất cảm mọi người nhìn nhau, không biết Hàn Vũ Tích vội vàng gì mà chỉ nói một câu đã lao vào phòng.

Từ lúc Hàn Vũ Tích vào nhà, ánh mắt của Tần Thăng đều một mực nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Tích.

- Mọi người uống trà đi. Chắc Vũ Tích muốn trang điểm lại ấy mà. Con bé sẽ ra luôn thôi. Con bé là một đứa cháu ngoan, mọi người không cần phải lo lắng.

Bác cả của Hàn Vũ Tích lập tức rót trà mời mọi người.

Tần Nhan lại cảm giác chị Vũ Tích có chút không đúng, liền nói:

- Để em đi xem chị Vũ Tích.

Nói xong liền đi theo vào phòng của Vũ Đình. Tần Nhan đi tới cửa phòng, còn chưa kịp mở cửa thì cửa đã mở.

Đọc truyện chữ Full