DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Công Tử Điên Khùng
Chương 22: Cười ngây ngốc

Tuy Hàn Vũ Tích đã bị ngất, nhưng nàng vẫn có ấn tượng mơ hồ khi Lâm Vân ôm nàng lên xe, rồi đi tới bệnh viện. Nhưng kỳ quái vì sao hình như hắn lại đóng cửa lại.

Mà ấn tượng về sau càng ngày càng mơ hồ. Hình như Lâm Vân cắm đầy kim châm lên người mình, kể cả ở những chỗ mà mình cảm thấy khó xử. Tuy ở sâu trong nội tâm của nàng, nàng rất sợ hãi, nhưng chỉ có thể vô ý thức phản kháng trong đầu, còn đôi mắt thì không thể mở ra được. Cuối cùng nàng liền nhận mệnh, chỉ là không tự chủ được chảy nước mắt.

Bất quá, hình như chuyện nàng lo lắng không có phát sinh. Về sau thì cảm giác Lâm Vân kiệt sức, nhưng trạng thái tinh thần và thể xác của mình lại rất tốt.

Lâm Vân cầm điện thoại của Hàn Vũ Tích, vừa mới mở ra, đã thấy xuất hiện một đống tin nhắn, rồi lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Lâm Vân ấn nút nghe:

- Tỷ tỷ, em là Vũ Đình đây, máy của chị vì sao gọi mãi không được? Chị đang ở đâu? Chị làm em lo lắng quá.

- Chị của ngươi đang ở phòng đặc biệt, trên tầng 3 của bệnh viện Ái Thụy, ngươi nhanh tới đón nàng về đi.

Lâm Vân lắc đầu, đành phải trả lời điện thoại. Hiện tại hắn cảm thấy thực sự mệt mỏi, toàn thân đều không có khí lực, chỉ muốn về sớm tu luyện.

- Ngươi là ai, vì sao ở cùng chỗ chị của ta? Ngươi đợi một lát, ta lập tức tới.

Nói xong liền tắt điện thoại, Lâm Vân cầm điện thoại trong tay, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Hàn Vũ Tích cố gắng mở mắt, không ngờ lại dễ dàng mở ra. Nhìn y phục của mình vẫn hoàn hảo, trong nội tâm mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cả người Lâm Vân đều ướt sũng, liền nhớ tới việc vừa rồi:

- Lâm Vân, ngươi bị sao vậy? Vì sao đưa ta tới chỗ này lại không thấy bác sĩ?

- A, ta thấy thể chất của ngươi không tốt, liền dùng kim châm giúp ngươi trị liệu.

Lâm Vân trông thấy khóe mắt của Hàn Vũ Tích còn có nước mắt, chỉ hữu khí vô lực trả lời.

- A, ngươi muốn giúp ta trị liệu? Lâm Vân, ngươi muốn hại chết ta thì cứ trực tiếp…

Hàn Vũ Tích đột nhiên ngừng lời. Nhìn cả cái giường đều ướt sũng, cả người hắn cũng ướt sũng, chẳng lẽ đây đều là mồ hôi của hắn?

Đột nhiên nàng phát giác cơ thể mình rất là thoải mái. Giống như cả người ngâm vào bể nước ấm vậy. Hàn Vũ Tích nhìn vẻ mệt mỏi của Lâm Vân, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ hắn thực sự giúp ta trị liệu? Làm sao hắn biết dùng kim châm chữa bệnh?

Đang lúc do dự, thì vang lên một tiếng "Ầm", cánh cửa bị thô lỗ mở ra.

Vũ Đình và Mỹ Na mang theo vẻ giận dữ và lo lắng vọt tới:

- Tỷ tỷ, chị không sao chứ.

Bất quá, Hàn Vũ Tích còn chưa trả lời, Hàn Vũ Đình đã tát Lâm Vân một cái:

- Đồ không biết xấu hổ, ngươi đã biến chị ta thành cái dạng này, ngươi còn muốn thế nào nữa?

Bị trúng một cái tát này, Lâm Vân lập tức ngã lăn xuống đất, đầu đập vào cái kệ để thiết bị y tế, máu tươi liền không ngừng chảy ra. Hiện tại hắn đã thoát lực, ngay cả một đứa bé tám tuổi cũng có thể đánh ngã hắn, nói gì một cái tát toàn lực do tức giận của Hàn Vũ Đình.

- Vũ Đình, mau dừng tay, em…

Hàn Vũ Tích nhìn thấy Hàn Vũ Đình còn muốn đánh nữa, vội vàng gọi Hàn Vũ Đình dừng lại.

- Hừ, tỷ tỷ, chị bị hắn tra tấn vào bệnh viện rồi còn lo lắng cho hắn làm gì? Loại người này tốt nhất là đánh chết mới đúng. Hiện tại ngươi mau cút đi cho ta, chúng ta không muốn gặp lại ngươi nữa.

Hàn Vũ Đình nhìn vệt nước mắt ở khóe mắt của tỷ tỷ, liền kêu to cảnh cáo Lâm Vân đang cố gắng đứng dậy

Lâm Vân đứng lên, không nói một lời. Hắn nhìn Hàn Vũ Tích một cái, cười ngây ngốc:

- Về sau lúc làm việc nhớ dùng gối để dựa.

Liền không nhìn Hàn Vũ Đình, trực tiếp đi ra ngoài. Máu và mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng hắn.

Ngơ ngác nhìn Lâm Vân rời đi, Hàn Vũ Tích đột nhiên có chút không muốn, lại có chút khổ sở vì mất đi một cái gì đó:

- Vũ Đình, vì sao em hung dữ như vậy. Em xem, Lâm Vân còn chảy máu ở đầu kia kìa. Chả lẽ em không học được con gái nên dịu dàng một chút.

- Tỷ tỷ, chị còn nói tốt cho tên xấu xa kia làm gì? Hắn khi dễ chị nhiều năm như vậy. Hiện tại đến chỗ ở của chị và hắn đều bị người khác thu hồi. Chị trực tiếp ly hôn hắn chả phải xong chuyện sao.

Vũ Đình bị tỷ tỷ quở trách, khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất.

- Vũ Tích tỷ, khí sắc của chị có vẻ tốt hơn lúc trước thì phải? Di, khuôn mặt của chị còn trở nên bóng loáng. Còn có làn da, vì sao biến thành nõn nà rồi?

Mỹ Na giống như phát hiện ra một đại lục mới vậy, liên tục hỏi han.

- Đúng vậy a, tỷ tỷ, vì sao chị biến thành xinh đẹp hơn vậy. Lúc đầu chị vốn là đại mỹ nhân, hiện tại càng thêm có sức hút rồi. Không biết muốn mê đảo bao nhiêu đàn ông. Chị cùng cái tên điên kia nên ly hôn đi, dựa vào sắc đẹp của chị…

Vũ Đình cũng phát hiện sự bất đồng của tỷ tỷ.

-Vũ Đình…

Hàn Vũ Tích ngắt lời của cô em. Hiện tại nàng đang nghĩ tới sau lưng của Lâm Vân ướt đẫm là máu, còn có nụ cười ngây ngốc vừa nãy của hắn.

Hàn Vũ Tích có chút khổ sợ. Chẳng lẽ Lâm Vân nói hắn đang trị liệu cho mình, là sự thực? Hắn biết chữa bệnh sao? Bất quá, chỉ vài cái kim châm đã khiến mình có biến hóa lớn như vậy, y học bình thường làm sao có thể làm được.

Hàn Vũ Tích cũng phát hiện biến hóa của mình. Kỳ thực, Mỹ Na và Vũ Đình chỉ phát hiện biến hóa ở bên ngoài của nàng mà thôi. Chỉ có nàng mới hiểu cơ thể của mình rõ nhất, toàn bộ cơ thể của nàng đã tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.

Lần trước ở chợ việc làm, hắn nói cái gì hắn cũng biết, không lẽ là sự thật? Từ lần trước đón Lâm Vân từ bệnh viện trở về, Hàn Vũ Tích luôn cảm giác tính cách của hắn biến đổi không ít. Nhưng lại thật không ngờ bệnh của hắn đã hoàn toàn tốt.

Nếu như bệnh của hắn đã khỏi hắn, vậy những lời hắn nói hẳn là sự thật. Không biết những thứ khác thế nào, nhưng riêng tài xào rau và kỹ thuật dùng kim châm của hắn, chính mắt nàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ không giả.

Muốn biết có phải hắn đã thực sự khỏi bệnh hay không, cũng rất đơn giản. Không phải hắn nói hắn đang ở nhà hàng quốc tế Mỹ Châu sao? Chỉ cần mình đi tới đó là biết hắn có nói láo hay không.

Nhưng Hàn Vũ Tích lại lắc đầu. Điều này sao có thể? Nếu hắn có tiền ở nhà hàng quốc tế, thì cần gì đi xin việc làm? Cần gì phải ăn cơm miếng? Vừa nghĩ tới cơm miếng, Hàn Vũ Tích lại không hiểu. Một người đầu óc có vấn đề có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy sao? Biết mình về sau không có đồ ăn, liền rang cơm thành miếng để dự trữ? Hàn Vũ Tích rơi vào mê hoặc.

- Tỷ tỷ, chị làm sao vậy? Mà vì sao chị bị đưa vào bệnh viện? Hiện tại chị đã khỏe hơn chưa?

Hàn Vũ Đình nhìn Hàn Vũ Tích đột nhiên lâm vào trầm tư, hơn nữa khuôn mặt không ngừng biến hóa, vội vàng hỏi.

- A, là chị bị té xỉu, Lâm Vân liền đưa chị tới nơi này. Không có việc gì, hiện tại chúng ta có thể xuất viện.

Hàn Vũ Tích vừa ngồi dậy xuống giường liền phát hiện cả ngày hôm này mình không ăn cơm vậy mà toàn thân vẫn tràn ngập tinh lực. Hơn nữa, bệnh đau lưng vốn do ngồi nhiều đã không còn. Bất quá, lại phát hiện trên người có chút dính dính, liền tranh thủ thời gian đi tắm.

Thấy tỷ tỷ không có vấn đề gì, tinh thần còn rất tốt, Hàn Vũ Đình mới yên tâm. Cùng Mỹ Na đỡ Hàn Vũ Tích ra bệnh viện.

Hàn Vũ Tích mở cửa xe, chợt phát hiện ở ghế ngồi phụ có một cái túi. Là túi của Lâm Vân lúc trước mang theo.

Hàn Vũ Tích vội vàng mở cái túi, liền thấy bên trong có một cái gối dựa, hay được dùng trong văn phòng. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Ôm lấy gối dựa, trong đầu của Hàn Vũ Tích lại hiện lên nụ cười ngây ngốc của Lâm Vân lúc rời đi.

Đọc truyện chữ Full