Cưỡi thú một sừng chạy nửa ngày, thấy sắc trời càng ngày càng tốt, mà vẫn không thấy bóng dáng Tác Phỉ Á đâu, Dương Lăng càng lúc càng khẩn trương. Với thể lực của Tác Phỉ Á, tuyệt đối không thể đi xa, chẳng lẽ bị dã thú……..
-Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á !
Trong cơn lo lắng, Dương Lăng cưỡi trên thú một sừng đổi tới đổi lui trong rừng cây, vừa tìm vừa lớn tiếng gọi. Nhưng ngoại trừ tiếng gầm gừ của mãnh thú, thì không tìm được tung tích nào của Tác Phỉ Á, mà lại đưa tới vài con tiến trư.
-Mẹ nó, muốn chết !
Thấy vài con tiễn trư không biết sống chết ngăn trở đường đi, Dương Lăng giận dữ, giương tay ném ra mấy đạo vu phù "Chưởng tâm lôi" đem mấy con tiễn trư đói bụng nổ thành mảnh nhỏ.
Mặc dù dễ dàng giải quyết vài con tiễn trư ngáng đường, nhưng vì để dự phòng vạn nhất, Dương Lăng gọi ra tất cả Giác phong thú hộ vệ. Mặc dù cảm giác được up áp cường đại của thú một sừng, hầu hết ma thú đều tránh ra, nhưng ai mà biết được tiếp theo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra hay không, cẩn thận vẫn hơn.
Di, giày da hươu?
Đi qua một mảnh rừng cây tươi tốt, đột nhiên Dương Lăng phát hiện cách đó không xa có một chiếc giày da hươu, nếu không phải mặt trên có thêu một con bướm màu hồng, sợ rằng không chú ý thấy được. Vừa cầm lên ngửi, quả nhiên mang theo mùi thơm nhàn nhạt đặc trưng của Tác Phỉ Á. Ngoài ra, còn có mang theo một tia thân nhiệt yếu ớt, tựa hồ cách đó không lâu vẫn còn đi trên chân nàng.
Nha đầu ngốc này, dám chắc mới vừa đi không lâu.
Cẩn thận phân biệt dấu vết trên mặt đất, Dương Lăng cưỡi thú một sừng nhanh chóng đuổi theo hướng đông bắc. Mặc dù bầu trời đầy sao, ánh săng rất sáng, nhưng bởi vì cây cối ngăn cản, mặt đất đen nhánh. May là sau khi tiến giai tới linh vu thì thị lực Dương Lăng tăng nhanh, hơn nữa cưỡi thú một sừng, nếu không nếu thay đổi là một người bình thường, đừng nói tìm dấu vết, mà sợ rằng ngay cả đi đường đều khó khăn, trước mặt rất nhiều bụi gai đúng là nửa bước khó đi.
Theo một ít dấu chân nông hoặc sâu cùng một ít cành cây khô bị dẫm gãy, Dương Lăng một đường đuổi theo. Hắn tin tưởng, dưới các điều kiện như thế này, Tác Phỉ Á tuyệt đối đi không được xa. Quả nhiên, còn không có đi thêm được bao lâu, trong không trung có một mùi thơm như có như không, cùng mùi hương nhàn nhạt trên người Tác Phỉ Á giống nhau như đúc.
Sau khi tiến giai tới linh vu, Dương Lăng không chỉ có vu lực cùng thị lực tiến nhanh ngay cả khứu giác cũng được tăng cường. Trước kia, nhiều nhất hắn chỉ có thể phân biệt được mùi vị của rượu hồng bồ đào và bạch bồ đào, bây giờ tùy tiện cầm lấy một bình rượu bồ đào, hắn chỉ cần vừa ngửi qua là biết rượu đã được làm ra cách đây bao nhiêu năm.
Đi tiếp một đoạn ngắn, mùi thơm Tác Phỉ Á lưu lại càng ngày càng đậm, nhưng cùng lúc đó trong không khí tràn ngập một mùi máu tươi. Càng đi về phía trước, mùi máu tươi càng lúc càng dày hơn.
Chẳng lẽ, Tác Phỉ Á nàng?
Vô cùng kinh hãi, Dương Lăng ôm chặt lấy bụng thú một sừng, không để ý hết thảy lao về phía trước. Với thể lực nhu nhược của Tác Phỉ Á, nếu phải gặp được đám ma thú đang đói bụng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Ngao.
Ngay khi Dương Lăng lo lắng thì phía trước truyền đến một tiếng sói tru, nhanh chóng lao tới nhìn thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Chỉ thấy mấy trăm con phong lang đang đói bụng đang vây lấy một ngọn núi nhỏ, một bên rít gào, một bên trước sau tiếp nối xông lên.
Trên sườn núi chỉ có ba bóng người, một người cưỡi trên một con ngựa chạy chung quanh, hai người khác thì tay cầm pháp trượng nói lẩm bẩm, không ngừng phóng ra các loại ma pháp. Dưới sự hợp tác của ba người bọn họ, phong lang trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lao lên được.
-Tác Phỉ Á, Tác Phỉ Á … nhìn thân ảnh quen thuộc của Tác Phỉ Á trên sườn núi, Dương Lăng thở dài một hơi, vừa gọi vừa nhanh chóng lao tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dương Lăng một bên dồn lên, một bên chỉ huy thú một sừng cùng Giác phong thú động thủ, đồng thời các loại vu phù không tiếc tay được ném ra ngoài. Bầy sói liền bị mở một con đường máu, thuận lợi vọt lên tới chỗ Tác Phỉ Á ở trên sườn núi.
-Dương Lăng !
Nhìn Dương Lăng đột nhiên xuất hiện, Tác Phỉ Á đã sớm kiệt lực không để ý hết thảy nhảy lên thú một sừng ôm chặt lấy Dương Lăng, dính chặt vào nhau.
Ra sức đánh lui đợt tập kích của bầy sói, kỵ sĩ tay cầm thanh trường thương huyền thiết bất mãn lớn tiếng nói:
-Hừ, hai người các ngươi, cho dù có muốn âu yếm trước mặt mọi người, cũng đợi đến khi đánh lui bầy sói hãy nói.
Âu yếm trước mặt mọi người?
Nghe thần điện kỵ sĩ trách mắng như vậy, Tác Phỉ Á mắc cỡ đỏ bừng mặt, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng gọi ra ma thú đại quân. Tà nhãn chủ công, khô mộc chiến sĩ cùng Giác phong thú phụ trách phòng thủ, thú một sừng phụ trách phía sau, ma thú với số lượng khổng lồ vây chặt núi nhỏ đến một giọt nước cũng không vào.
Nhìn trên sườn núi đột nhiên xuất hiện đông đảo ma thú, trong khoảng thời gian ngắn phong lang không kịp phản ứng, không rõ chuyện gì đã xảy ra. Sau một lát, dưới tiếng tru của con sói đầu đàn mới tỉnh lại, điên cuồng lao lên, đáng tiếc đã muộn. Làn ánh sáng chói mắt qua đi.
Quang đan dày đặc như mưa của Tà nhãn bắn xuống, những con sói phía trước trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Từ sau dị biến ở trong rừng, Tà nhãn mặc dù không có tiến cấp, nhưng tốc độ bắn quang đạn đã nhanh hơn, càng ngày càng chuẩn. Ngoài ra, ma lực trong cơ thể cũng càng thêm thâm hậu, trước kia mỗi ngày chỉ có thể bắn ra hai mươi mấy lần, bây giờ có thể một hơi bắn ra gần năm muơi lần, lực công kích cũng tăng tiến.
Phong lang đáng sợ ở tốc độ nhanh như tia chớp, hàm răng sắc bén cùng với phong nhận, nhưng đối mặt Tà nhãn ở xa xa, khả năng của chúng nó căn bản là không có đất dụng võ. Ngoại trừ điên cuồng lao về phía trước, rút ngắn khoảng cách hai bên, chúng nó không còn biện pháp khác. Nhưng trước mặt ma thú đại quân của Dương Lăng, mười bước ngắn ngủi khó có thể vượt qua.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, Tà nhãn chỉ cần tấn công phong lang từ xa, các con điên cuồng lao tới gần thì do Giác phong thú cùng khô mộc chiến sĩ đối phó.
Sau khi tiến hóa ra giác dực, hơn hai ngàn con Giác phong thú giống như hổ thêm cánh, tốc độ giống như máy bay chiến đấu. Sẽ bắn ra châm độc khó lòng phòng bị, sẽ cùng lúc lao lên điên cuồng cắn xé đám phong lang.
Da phong lang rất dày, rất cứng cỏi, ma thú bình thường thì một kích khó có thể tạo thành vết thương trí mạng đối với chúng. Nhưng trước mặt Giác phong thú cùng Tà nhãn đã tiến cấp, tại chúng nó tập trung ưu thế binh lực trọng điểm công kích, da thịt dày mà phong lang vẫn ỷ trượng giống như miếng màng mỏng yếu ớt vậy.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ma Thú Lãnh Chúa
Chương 59: Bầy sói
Chương 59: Bầy sói