DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Hoàng
Chương 1700: Không người địch lại

Cả đại địa đều sáng ngời trong nháy mắt. Mà kiếm quang kia lướt qua, đánh đâu thắng đó.

Trực tiếp xuyên thủng linh trận phòng hộ, đem cửa thành trăm vạn cân chém nát.

Cả cửa thành cũng bị chém phân làm hai.

Lúc này dân ra vào cửa thành đã sớm tản đi.

Nhưng mà đường đi phía sau cửa thành, đường đi phía sau đã có mấy ngàn sĩ tốt áo giáp chỉnh tề, đang chạy tới cửa thành. Bị dư uy một kiếm này quét ngang, huyết nhục mơ hồ.

Nhưng mà linh trận phòng hộ nội thành Hoàng Kinh Thành đúng là bất phàm. Bị chém vào sau chốc lát đã ngăn cản được.

Nhưng mà không ngăn cản được bao lâu thì bị chém tan.

Kiếm quang sau đó lóe lên và bay vào trong Hoàng Kinh Thành,

Sau đó Tông Thủ trực tiếp đi vào trong Hoàng Kinh Thành. Không nhanh không chậm, nhàn nhã dạo chơi giống như không coi quân sĩ thủ thành và tu sĩ cung phụng chung quanh ra cái gì cả.

Nhưng mà lúc này toàn thành yên tĩnh, Tông Thủ một đường đi đến, cũng không ai ngăn cản hắn cả.

Thẳng tới khi đi tới trước một cung điện tao nhã, thời điểm nhìn ra xa xa. Trong tai Tông Thủ mới nghe âm thanh gót sắt.

Mấy vạn kỵ quân đang dọc theo đường chạy tới. Đi đầu là mấy võ tướng, một người trong đó đột nhiên hiện ra trong đất. Trường thương hội tụ xu thế mấy vạn kỵ quân, có vài phần phong phạm của đại tần thiết kỵ trong tần hoàng mộ. Cường thế lăng lệ ác liệt, thèo thẳng Thánh Giai, chạy nước rút mà đến.

- Địch quốc tù thủ, dám xâm phạm Hoàng Kinh Thành, Sát!

Tông Thủ không nhìn người này, trong tay áo một đạo ngâng quang lóe lên.

Lướt thẳng ngàn trượng, sau đó vượt qua hư không, mang ra một đường máu chém vào thương ảnh đầy trời, bỗng nhiên tán loạn, sau đó không tiếp tục nữa.

Tên võ tướng cầm thương thần sắc đờ đẫn té xuống đất. Mi tâm của hắn có cái động máu như ngón tay, ánh mắt hưng phấn từ từ biến mất.

Ngân quang cuối cùng cũng rơi xuống đá xanh.

Sau đó cây đao bạc cũng lọt vào đất. Hiển nhiên là Tông Thủ sử dụng lực vừa đúng, cũng không sai một ly.

Bây giờ có Tăng Huyền Trì Pháp Dực, gia trì Lục Thần Ngự Đao Quyết, cho phi đao hàm dưỡng suốt bốn ngày cũng có thể chém giết tên võ tướng này như thường.

Tên võ tướng vừa chết thì sĩ khí vạn quân dừng lại. Mà đám kỵ tướng kích động chạy lên đầu vẻ mặt kinh hãi. Có chút chần chờ, không dám tùy tiện ra tay.

Khí thế cả không gian cũng bỗng nhiên trở nên sền sệt, cơ hồ triệt để giam cầm.

Tông Thủ lúc này nhìn qua, tiện tay hất tay áo lên, hai đạo đao quang bay ra ngoài, bay thẳng tới linh tháp.

Mà trong tích tắc thì ngoài ba mươi dặm hai tên linh sư đứng trên pháp đàn của mình chỗ mi tâm xuất hiện tơ máu.

Hai mắt vô thần ngã quỵ. Ngân quang xẹt qua, đồng dạng rơi xuống tế đàn.

- Đây rốt cuộc là đao thuật gì? Thần Cảnh Linh Sư cách ba mươi dặm bị một đao tuyệt mạng?

- Đao tới thì vong? Làm sao có thể --

- Là theo như đồn đãi đây là Lục Thần Ngự Đao Thuật? Làm sao có thể có thần uy bực này?

- Hảo cường! Thực không thẹn danh tiếng Huyết Kiếm Yêu Quân!

Vô số nghị luận, từ các nơi trong Hoàng Kinh Thành vang lên. Khen chê không đồng nhất, nhưng mà hào khí nặng nề.

- Lại là phi đao này...

Trước cửa cung tay áo Tông Thủ có ánh đao màu bạc bay ra.

Đánh thẳng vào một tên kỵ tướng sau lưng, bỗng dưng một đao đâm xuyên mi tâm của hắn. Rồi sau đó kiếm quang màu tím khoan thai đi lên. Một đạo cung nỏ từ bốn phương tám hướng bắn tới, tất cả đều bắn qua một hướng.

Mấy chục vạn mũi tên che khuất bầu trời. Thời điểm cách mười trượng đã bị cưỡng ép dừng lại.

Một đạo bình chướng vô hình ngăn cản mũi tên ở bên ngoài.

Nhưng mà sau đó thì một đạo kiếm quang màu tím giống như từ thiên ngoại mang theo nhuệ khí không thể ngăn cản. Kiếm trảm lên mũi tên giống như chém vào gỗ mục, không mũi tên nào ngăn cản được.

Toàn bộ cung tiễn bắn tới lập tức biến thành bụi phấn.

Cơ hồ là cùng một thời gian, có ba kỵ tướng cưỡi ngựa lao lên, đồng nhất ra tay. Một người trung tâm đánh thẳng vào lưng của Tông Thủ. Hai người khác giáp công ở hai bên trái phải.

Mà bốn phương tám hướng có linh pháp bay tới.

Hoặc là trói buộc, hoặc là trực tiếp oanh kích.

Tông Thủ không quan tâm những pháp thuật này, trực tiếp trong tay áo ánh đao màu bạc hiện ra. Sau lưng và bên trái, đám võ tướng đều thần sắc kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì mi tâm của hai người xuất hiện lỗ máu.

Trong mắt càng khó hiểu, càng cảm thấy kỳ quái, Tông Thủ toàn bộ không quan tâm linh pháp cấm chế.

Dưới thân Tông Thủ lúc này xuất hiện hắc quang như cái động không đáy. Giống như gợn sóng khuếch tán lan tràn tứ phương.

Phạm vi ngàn trượng tất cả linh năng bị nuốt vào. Những pháp thuật này nhao nhao tan rã, có thể bị hắc quang thôn phệ toàn bộ.

- Dám can đảm ngăn trẫm thì phải chết!

Nguyên nhất kiếm cũng từ trong hồn hải Tông Thủ bay ra ngoài, bay lên bầu trời. Chỉ nhẹ nhàng đánh ra một kiếm liền chém bay đầu một tên kỵ tướng.

Cùng một thời gian, mấy trăm khẩu phi kiếm màu trắng cũng đang khuếch tán tứ phương.

Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt Kiếm Trận, chỉ trong chốc lát đã bố trí xong. Kiếm khí chém qua bốn phía.

Mấy ngàn thiết kỵ bị chém thành thịt vụn.

- Cuồng vọng!

Một tiếng quát mắng vang lên và tiếng nổ mạnh vang lên.

Cũng không biết là người phương nào ra tay, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện dấu quyền lớn.

Khí thế to lớn xa xa khóa chặt Tông Thủ. Trong nội cung tao nhã càng thò ra suốt bảy đạo ý niệm cường hoành bao phủ hắn.

Lúc này bốn phía Hoàng Kinh Thành lần nữa vang lên âm thanh xôn xao.

- Là Thánh Cảnh Tôn Giả! Mấy tháng trước không có sáu giáo hiệp thương, Thánh Cảnh chí cảnh cũng không ra tay sao?

- Vô Thượng Nguyên Ma Lý Biệt Tuyết lúc này đã trở thành quốc sư Đại Thương. Vạn năm trước công ước đã sớm trở thành danh nghĩa.

- Vốn là điều ước bất đắc dĩ, nhưng mấy nhà kia cam lòng mới lạ? Tháng trước trong tần hoàng mộ, nghe nói thì có hơn mười Thánh Giai đi vào, cũng không biết xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đến nay còn chưa đi ra ngoài.

- Nếu Thánh Giai ra tay, mặc dù Tông Thủ có năng lực cũng phải chật vật không chịu nổi.

- Được xưng Vân Giới vô địch, cũng chỉ là hư danh mà thôi. Dù sao nơi này cũng không phải Đại Càn, không cách nào vận dụng võ học vương đạo--

Chỉ thấy trong tay áo Tông Thủ phất một cái. Một đạo ngân quang hiện ra ngoài.

Phi đao này đã khác trước rồi. Càng là mau lẹ, tăng nhanh gấp mười lần. Cũng càng linh hoạt đa dạng, quỹ tích khó lường quỷ dị, nhảy lên bất định, khiến cho người ta không thể dự đoán.

Bỗng nhiên một tên Thánh giả vừa nói chuyện bị chém chết, từ trên hư không rơi xuống.

- Dám can đảm ngăn trẫm giết không tha!

Một câu nhàn nhạt vang vọng trong Hàm Yên cung, cũng không ai dám nói gì

Mà những đệ tử thế gia âm thầm rình mò, đệ tử chư tông ẩn nấp cũng tĩnh mịch im ắng.

Thánh Cảnh Tôn Giả chẳng lẽ cũng bị Tông Thủ một đao tru sát? Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Đáng tiếc có trận pháp cách trở, nhìn không ra tình hình trong nội cung, không biết vừa rồi Thánh Giai kia thế nào. Nhưng mà khí cơ của người này sau một đao kia triệt để biến mất vô tung, cũng là sự thật.

Đọc truyện chữ Full