Đây là bệnh trạng gì? Chúng đệ tử ngoài kinh hãi ra, cũng thập phần khó hiểu.
Thần sắc của Từ Huyền như có điều suy nghĩ, dùng trí nhớ hai đời của hắn, tự nhiên có thể thấy được chút ít mánh khóe.
Đợi một lát, đám người còn lại cũng nhao nhao đạp trên hồ nước linh dịch, đi đến trước linh điện.
- Đại sư huynh cùng Vũ Mặc sư tỷ, tâm thần hẳn là bị thương trầm trọng, cho nên có chút thần trí không rõ.
Từ Huyền đứng ở bên cạnh Nhạc Phong, thấp giọng nói ra.
- Chúng ta cũng thấy như vậy, nhưng trọng thương bên trên tâm thần này, lại là phiền toái nhất, có khả năng không cách nào khôi phục, hoặc là dưới đáy lòng lưu lại bóng ma vĩnh viễn, từ đó khó có thể tiến xa trên còn đường tu hành.
Hai đầu lông mày của Nhạc Phong có chút không đành lòng, chua xót nói.
Đệ tử hai phái nghe vậy, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Vân sư huynh cùng Vũ Mặc thế là chim đầu đàn của hai phái, sau khi tiến vào Bí Cảnh, tu vi nhao nhao đột phá Luyện Khí thất trọng.
Địch nhân mà ngay cả bọn hắn cũng không thể ứng phó, đám người còn lại đây, chỉ sợ không dám có bất kỳ ý niệm địch nổi trong đầu.
- Nhiếp... Nhiếp...
Dung nhan xinh đẹp của Vũ Mặc ở bên trong giãy dụa, "PHỐC!" Đột nhiên phun ra một búng máu, trong mắt hiển hiện một tia thanh minh.
- Nhiếp sư huynh, sư tỷ đang gọi ngươi.
Kiếm Tông Bạch Phan vội vàng nói.
- Vũ Mặc sư tỷ, đến cùng phát sinh chuyện gì?
Nhiếp Hàn đi đến trước người của nàng, hít sâu một hơi.
- Tiến... Đi vào!
Vũ Mặc ở bên trong cực kỳ suy yếu, duỗi ra bàn tay tuyết trắng như ngọc, chỉ đến cửa vào đại điện.
Nói xong câu đó, nàng liền hôn mê bất tỉnh.
PHỐC!
Khóe miệng Vân sư huynh tràn ra một búng máu, ánh mắt gian nan nhìn mọi người, run rẩy thò tay, chỉ tới cửa vào đại điện, ngay cả nói chuyện cũng làm không được.
- Vân sư huynh bảo chúng ta đi vào!
Tất cả các đệ tử trên Phong Vũ Tiên Môn, hai mặt nhìn nhau, đều lo ra vẻ do dự.
Đi vào?
Trong nội tâm Từ Huyền đánh giật mình một cái.
- Có đảm lược, cùng ta đi vào!
Nhiếp Hàn lệ như lôi đình, thân ảnh cao ngất anh vĩ, tay cầm pháp kiếm, phi thân bay vào bên trong cung điện tàn phá kia.
Kiếm Tông lưu lại hai người chiếu khán Vũ Mặc, những người còn lại nhao nhao theo Nhiếp Hàn tiến vào điện các tàn phá.
- Dương sư muội, Du sư muội, các ngươi lưu lại nơi đây chiếu khán Đại sư huynh. Những người còn lại, nhát gan sợ phiền phức tựu lưu lại!
Trong mắt Nhạc Phong thoáng hiện một tia quang mang, dẫn đầu mọi người xâm nhập vào trong.
Từ Huyền ở nguyên tại chỗ suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi theo.
Trong lòng của hắn thầm suy nghĩ nói:
- Đệ nhất nhân mới xuất hiện của hai phái, dù là tâm thần bị thương, thần trí không rõ, nhưng vẫn muốn đệ tử cùng môn đi vào, trong điện này đến cùng có bí mật kinh thế gì?
- Từ sư huynh!
Du Cầm cắn cắn bờ môi, đột nhiên gọi hắn:
- Ta... Ta cùng đi với ngươi.
- Như vậy sao được!
Từ Huyền biến sắc, vô ý thức lắc đầu.
- Ta có thể giúp giúp đỡ bọn ngươi.
Du Cầm ngẩng đầu, trong con ngươi trong vắt lộ ra vài phần chân thành cùng lo lắng.
- Không được, ngươi ở chỗ này bảo hộ Vân sư huynh, nếu không sau khi trở lại tông phái, sư huynh cùng ngươi đoạn tuyệt hết thảy quan hệ.
Ánh mắt Từ Huyền nghiêm nghị, trừng mắt nhìn nàng, quay người dứt khoát đi vào trong điện.
- Sư...
Nhìn qua bóng lưng hắn rời đi, đôi mắt của Du Cầm hồng nhuận phơn phớt, lông mi nhẹ rung, bên trên bàn tay trắng nõn, nắm lấy một quả linh phù, cuối cùng cúi đầu nghẹn khuất.
Vụt!
Bộ pháp của Từ Huyền phiêu dật, nhảy vào cung điện tàn phá, khí huyết chảy xuôi trong cơ thể, dần dần kiên cường hữu lực, cả người dâng lên một cổ khí tức biến ảo bất định.
Trong cung điện này không gian rất lớn, chỉ sợ chiếm diện tích vài mẫu, hành tẩu ở giữa, dưới chân là phiến đá huyền ngân cứng như cương thiết, tiên pháp kiếm quyết bình thường khó có thể thương tổn, giờ phút này lại xuất hiện đạo đạo vết rách giống như mạng nhện.
Một cổ khí tức lăng lệ ác liệt rét thấu xương, từ chỗ sâu trong đại điện truyền đến, mỗi khi tiến lên trước một bước, cổ áp lực vô hình kia cũng sẽ tăng thêm một phần.
Giống như trong tối tăm có một thanh cự kiếm trong suốt vô hình, đã chạm đến da thịt, mỗi bước ra một bước, ý nghĩa đang đi gần đến tử vong hơn.
- Chậc chậc, ngươi thực ý định dùng thân mạo hiểm? Dù ở bên trong cung điện này không có cường giả cấp bậc Ngưng Đan kỳ, chỉ riêng cổ lực lượng này, cũng tuyệt không phải bọn tiểu bối các ngươi có thể chống lại.
Tàn hồn kiếp trước trầm mặc hồi lâu, lại đột nhiên lên tiếng nói.
- Ngươi tựa hồ biết rõ ở bên trong cung điện này có cái gì?
Tâm tình của Từ Huyền cực kỳ bình tĩnh, nếu thật là hẳn phải chết, chỉ sợ tàn hồn kiếp trước sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
- Ta chỉ có thể mơ hồ nhận biết khí tức kia, nếu như không có đoán sai, ở đây hẳn là trung tâm của toàn bộ Bí Cảnh, bảo bối khẳng định không ít, ha ha...
Tàn hồn kiếp trước hơi có vẻ chờ mong nói.
Từ Huyền phi thân đuổi theo mọi người trước mắt, rất nhanh chứng kiến thân ảnh bọn người Nhạc Phong, đang dừng lại ở một bậc thang lối vào.
Bên cạnh bậc thang kia nằm một thân ảnh mập mạp, đang ôm đầu co rúc ở trên mặt đất, toàn thân phá loạn, tóc tai rối bù, như gọi tên ăn mày:
- Cứu... Cứu ta!
Đợi Từ Huyền thấy rõ thân ảnh chật vật kia, khuôn mặt lộ vẻ vẻ cổ quái:
- Vạn... Vạn Phúc Sơn?
Giờ phút này Vạn Phúc Sơn cực kỳ chật vật thê thảm, quần áo trên người rách nát, lờ mờ có thể thấy được hơn mười chỗ vết thương, hình như là bị kiếm khí đến từ bốn phương tám hướng quét làm bị thương, cũng khó trách hắn ôm đầu giống như con rùa đen co rúc ở bậc thang.
- Vạn sư huynh, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Bọn người Nhạc Phong giật mình, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của hắn.
Từ Huyền cũng rất giật mình, nhưng nguyên nhân bất đồng, trong lòng của hắn cổ quái vạn phần, Vân sư huynh cùng Vũ Mặc đều bị thương, thần trí không rõ, nhưng Vạn Phúc Sơn này tu vị không cao, tình huống lại tốt hơn rất nhiều.
Bất quá nghĩ đến tên khốn này nhát gan cẩn thận cùng hèn mọn bỉ ổi vô sỉ, Từ Huyền cũng không kinh ngạc bao nhiêu.
- Đây là Ngô sư huynh... Ông trời...ơ...i!
Trên bậc thang truyền đến tiếng kinh hô của đệ tử Kiếm Tông.
Ghé mắt xem xét, trên bậc thang kia, nằm một cỗ thi thể của đệ tử Kiếm Tông, vết kiếm trên người lộ vẻ nhìn thấy mà giật mình, máu chảy một mảnh đầm đìa, vết thương rậm rạp chằng chịt, nhìn qua mà phát lạnh.
Bị chết thật thê thảm!
Tâm thần đệ tử hai phái run lên, chỉ cảm thấy băng hàn lan tràn trong lòng, giống như bóng ma, không cách nào tiêu tan.
Từ Huyền cũng thấy da đầu run lên, vội vàng vận chuyển Tĩnh tự quyết, tâm thần như mặt nước phẳng lặng, nhưng mà nhìn chằm chằm vào thi thể kia mấy lần, cân nhắc nói:
- Những vết kiếm này không phải rất sâu, nhưng đồng tử co rút lại, trước khi chết còn lộ ra sợ hãi, là chết vì ngoại thương, hay là tâm thần bị thương.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Hà Phong Bạo
Chương 137: Mật điện giữa hồ (2)
Chương 137: Mật điện giữa hồ (2)