- Hả?
Thần sắc Vạn Phúc Sơn khẽ đổi, ánh mắt lạnh như băng và hờ hững như có thể vứt bỏ tất cả mọi tình cảm trên gương mặt Từ Huyền lúc này khiến cho hắn có chút lạnh người.
- Vạn Phúc Sơn, ngươi lại dám khi dễ nữ nhân của ta!
Từ Huyền chắp tay đứng ngạo nghễ nới đó, thần sắc lạnh lùng lớn tiếng quát!
Trong trạng thái tinh thần thanh tĩnh tuyệt đối khiến cho Từ Huyền rất nhanh nhập vai vào trong kế hoạch đã vạch ra với Dương Tiểu Thiến hôm qua, ngữ khí chất vấn của hắn vô cùng hùng hổ doạ người.
Thanh âm của hắn như nhiếp hồn ẩn ẩn truyền tới tai Vạn Phúc Sơn đối diện.
- Cái gì? Nàng ta là nữ nhân của ngươi?
Trong ánh mắt của Vạn Phúc Sơn thoáng xẹt qua một tia kinh hoàng.
Đúng như Từ Huyền liệu định, dưới tình huống như thế này, Vạn Phúc Sơn tueyẹt đối không dám manh động ra tay mà sẽ chột dạ.
- Dương sư muội cùng với ta chính là thanh mai trúc mã từ trong cùng một thôn lớn lên, hai người bọn ta luôn tương thân tương ái, chẳng lẽ nàng không nói cho ngươi biết?
Từ Huyền lại lần nữa lên giọng chất vấn, dùng lý áp người.
Mặc dù do trạng thái thanh tĩnh của bí quyết chữ TĨNH làm cho cho Từ Huyền không có thanh thế khiếp người nhưng lại có được cảm xúc phẫn nộ khi "tình nhân" của mình bị khi nhục.
- Hừ, ta không tin, tiểu tử cóc ghẻ như ngươi mà cũng đòi ăn thịt thiên nga?
Vạn Phúc Sơn cười lạnh đầy vẻ khinh thường nói, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ bản thân hắn rất dễ dàng hạ gục tên tiểu tử này!
- Vạn sư huynh, nếu hiện tại ngươi không nhanh rời đi thì ta sẽ lập tức tri hô để cho tất cả đệ tử trong tông môn biết được hành vi trơ trẽn của ngươi lúc này!
Từ Huyền đề cao thanh âm, cả thân hình kéo căng ra phòng khi Vạn Phúc Sơn ra tay thì hắn ít nhất cũng có thể cam đoan không lập tức bị chế trụ để có cơ hội tri hô.
Mà lúc này, ở xa xa đã có không ít ngoại môn đệ tử đang chú ý tới động tĩnh bên này.
- Ngươi...
Vạn Phúc Sơn nghiến răng nghiến lợi chỉ tay vào mặt Từ Huyền, một thân thịt mỡ của hắn run lên bần bật, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.
- Từ đại ca!
Đúng lúc này, từ trong tiểu lâu truyền ra một thanh êm mềm mại êm tai, Dương Tiểu Thiến với gương mặt đầy nước mắt phá cửa sổ lao ra, rơi xuống bên cạnh Từ Huyền.
- Hu hu hu.... hắn khi dễ muội!
Dương Tiểu Thiến toàn thân xiêm y mất trật tự bổ nhào vào lòng Từ Huyền khóc rấm rức, bộ dáng thập phần động lòng người.
- Vạn sư huynh, nàng chính là nữ nhân của ta, ngươi còn hoài nghi hay không hả?
Từ Huyền ôm chặt thân thể mềm mại nhu nhuyễn thơm ngát của Dương Tiểu Thiến vào lòng nhưng hiện tại hắn đang ở trong trạng thái chữ TĨNH nên sắc mặt vẫn hờ hững không hề có chút cảm xúc nào.
Cho tới bây giờ mặc dù có chút sai lệch nhưng vẫn nằm trong phạm vi của kế hoạch, mà Dương Tiểu Thiến cũng quá cơ trí đi... diễn kịch cũng quá chân thật a!
Chỉ là Từ Huyền không để ý thấy thiếu nữ động lòng người mà hắn đang ôm chặt trong lòng hai gò má hiện giờ cũng ửng hồng, tâm hồn như chú nai con chạy loạn cào cào...
- Hảo! Hảo! Hảo! Từ sư đệ, xem như ngươi lợi hại!
Vạn Phúc Sơn cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng xuống, đưa mắt nhìn đám đệ tử ngoại môn ở xa xa đang nghị luận, phun ra một câu rồi nhấc chân rời đi.
Mặc dù hắn ở ngoại môn có quyền thế ngập trời nhưng cũng không dám công khai động thủ trong tình huống đuối lý như thế này. Huống chi Vạn Phúc Sơn hắn ở trong tông môn cũng không được tính là đại nhân vật gì, hắn cũng chỉ có thể làm mưa làm gió được một chút ở ngoại môn mà thôi. Nếu sự việc này mà rơi vào tai cac vị sư trưởng nội môn thì hậu quả hắn không gánh nổi!
Trước khi quay người rời đi, Vạn Phúc Sơn hung hăng trừng mắt nhìn hai người một cái, trong ánh mắt hắn mang theo sát cơ nồng đậm, dù hiện tại đang là ban đêm cũng không thể che giấu được hàn ý trong đó.
- Phù!
Một luồng linh áp của Luyện Khí Tiên Sĩ gióng như một dòng sông băng áp bách lên đỉnh đầu hai người Từ Huyền và Dương Tiểu Thiến.
Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Tiểu Thiến lập tức tái nhợt, cơ hồ hít thở không thông, toàn thân lạnh ngắt. Dưới cổ linh áp này, toàn thân nàng lập tức mềm nhũn, nếu không có Từ Huyền đỡ thì có thể nàng đã té ngã trên mặt đất rồi.
Giờ khắc này nàng đã sâu sắc hiểu được sự đáng sợ của Luyện Khí Tiên Sĩ!
Mỗi một Luyện Khí Tiên Sĩ trước khi dẫn khí nhập thể thì ít nhất cũng phải đạt tới Luyện Thể thất trọng mới được. Điều kiện này so với thực lực của hai người hiện tại cao hơn ít nhất cũng hai bậc...
Đáng sợ nhất là sau khi tiến vào Luyện Khí Kỳ, Tiên Sĩ ngoài việc có thể hấp thu linh khí thiên địa bên ngoài vào cơ thể để rèn luyện còn có thể chuyển hoá nó thành pháp lực của bản thân khiến cho thực lực tăng vọt.
Vạn Phúc Sơn hiện tại là Luyện Khí nhất trọng thì tối thiểu cũng phải là Luyện Thể bát trọng hoặc cửu trọng mới có thể miễn cưỡng chống lại. Nhưng trên thế gian này người có thể luyện tới Luyện Thể bát trọng và cửu trọng đã ít càng thêm ít bởi vì chỉ cần đạt tới thất trọng là đã có thể trùng kích lên cấp độ Luyện Khí Kỳ mở ra đại môn tu hành rồi.
Dùng thực lực Luyện Thể ngũ trọng của Dương Tiểu Thiến thì trước mặt Vạn Phúc Sơn căn bản không có sức hoàn thủ, dù chỉ là một luồng linh áp như vậy cũng đủ để chế phục nàng rồi!
Chỉ có Từ Huyền đang ở trong trạng thái chữ TĨNH, tâm thần luôn duy trì trong cảnh giới băng lãnh vứt bỏ hết mọi tình cảm nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được dưới cổ linh áp này.
Ngắn ngủi mấy nhịp hô hấp trôi qua...
Vạn Phúc Sơn đứng đó giằng co với hai người Từ Huyền từ xa. Một người với thực lực Luyện Thể phàm sĩ lại có tehẻ cùng một Tiên Sĩ giằng co không rơi vào thế hạ phong, ít nhất bề ngoài là như thế. Tình cảnh này rơi vào mắt đám ngoại môn đệ tử ở xa xa khiến họ không khỏi kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, không gian bốn phía rơi vào trạng thái tĩnh lặng đáng sợ!
- Làm sao có thể? Dùng thân thể Luyện Thể phàm sĩ của tiểu tử này thì sao có thể có được ý chí cường đại như vậy, có thể chống cự được áp bách của Luyện Khí Tiên Sĩ như ta lâu như vậy?
Trong nội tâm Vạn Phúc Sơn lúc này vạn phần khiếp sợ, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng mãnh liệt. Nguồn truyện:
Ngược lại, Dương Tiểu Thiến đang nằm trong lòng Từ Huyền lai dùng đôi mắt trong veo của mình vụng trộm liếc nhìn gương mặt không được tính là anh tuấn của Từ Huyền nhưng lại có một loại cương nghị chấn động lòng người khiến cho nàng không kiềm lòng được muốn nhìn tiếp lần thứ hai...
Thân ảnh cao ngất kia sừng sững đứng tại chỗ cao hơn Vạn Phúc Sơn cả cái đầu giống như một ngọn núi cao vững chải không thể rung chuyển khiến người người ngưỡng vọng...
Vạn Phúc Sơn cũng có một loại ảo giác là mọi cử động của bản thân đều bị ánh mắt băng lãnh của đối phương giám sát và điều khiển, dù hắn dám có bất kỳ hành động kỳ dị nào cũng sẽ dẫn tới công kích lăng lệ ác liệt của đối phương...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Hà Phong Bạo
Chương 63: Tiên sĩ giằng co (2)
Chương 63: Tiên sĩ giằng co (2)