"Ngao…"
Tiếng tru của Lang vương lại vang lên. Đông đảo sói hoang lập tức lao về phía Đằng Thanh Sơn, hiển nhiên không cho hắn tiếp cận uy hiếp Lang vương.
- Tất cả đều tránh ra cho ta!
Sát cơ trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên, trường thương vũ động như ngàn vạn mũi tên bắn ra.
"Xuýt!" "Phập!"
Từng con sói hoang bị đâm thủng người. Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng, dường như đã trở về như lúc còn một mình đuổi giết ở tổ chức Red, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng trước khi ba vị tộc nhân chết: "Chỉ trách ta muốn ẩn giấu thực lực, chưa đến lúc bị dồn tới đường cùng thì không muốn bị bại lộ, vậy mà chỉ trong chốc lát đám Liên bá đã chết rồi!"
Ảnh hưởng của kiếp trước đối với Đằng Thanh Sơn quá lớn.
Hành tẩu bí mật, ẩn giấu thực lực là thói quen của Đằng Thanh Sơn, nhưng lúc này hắn đã hối hận.
- Chết hết đi!
Thanh trường thương như du long vũ động, bao bọc cả người hắn bên trong. Đằng Thanh Sơn tay cầm trường thương dường như biến thành một con nhím khổng lồ, từng con sói hoang liều lĩnh vồ về phía hắn tất cả đều bị giết chết hoặc đánh bay. Trường thương trong tay tựa như có sinh mệnh vậy.
Thương pháp – Hỗn Nguyên Nhất Khí!
Bước đầu tiên Đằng Thanh Sơn luyện thương chính là hao phí tất cả thời gian và tinh lực diễn hóa "Hoành quyền" thành thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí" có tính phong ngự này. Bước thứ hai mới nghiên cứu ra thương pháp "Như Ảnh Tùy Hình" có tính công kích.
"Xuy!" "Xuy!" "Xuy!"
Đằng Thanh Sơn không ngừng tiến về trước, đám sói hoang điên cuồng vồ lấy căn bản ngăn không nổi bước tiến của hắn.
Một đường tiến bước, chỉ để lại xác sói đầy đất.
………..
"Thương pháp của Thanh Sơn!" Đôi mắt Đằng Vĩnh Lôi nhất thời lóe sáng.
- Mọi người cố gắng chống đỡ thêm một lát nữa!
Đằng Vĩnh Lôi hét lớn, nhưng đám sói hoang điên cuồng lại không hề có một chút chùn tay sờn lòng. Ngay lúc Đằng Thanh Hổ đâm chết một con sói hoang, hai con khác từ hai bên liền vồ lấy hắn, hiển nhiên bọn chúng đã phát hiện ra Đằng Thanh Hổ có uy hiếp rất lớn.
Đằng Thanh Hổ biến sắc. Hắn chỉ miễn cưỡng dùng trường thương đánh bay một con sói hoang bên phải, con còn lại hắn không kịp ngăn trở.
- Thanh Hổ!
Đằng Vĩnh Lôi biến sắc, vội vàng áp sát Đằng Thanh Hổ, trường thương vươn ra rồi đâm tới, lập tức đánh bay con sói hoang kia. Nhưng dù thương thuật Đằng Vĩnh Lôi cao tới đâu thì vẫn kém rất nhiều so với Thanh Sơn, dưới tình huống bị bầy sói công kích mà giúp đỡ người khác, chẳng khác nào đại biểu cho việc tự mình rơi vào nguy hiểm.
"Hống…" Ba con sói hoang vồ lấy Đằng Vĩnh Lôi.
- Cút!
Một cước của Đằng Vĩnh Lôi đá bay một con, trường thương lập tức rút về phòng thủ, nhưng vẫn chậm một bước.
Cán trường thương đánh bay con sói hoang bên phải, nhưng con bên trái thì lại cắn thẳng vào tay trái của hắn."Rắc!" một tiếng, tay trái của Đằng Vĩnh Lôi lập tức đứt đoạn, máu tươi bắn tung tóe, bắn lên cả mặt Đằng Thanh Hổ ở bên cạnh.
Đằng Thanh Hổ ngẩn ra, kêu lên thảm thiết:
- Thúc!
- Mọi người khoác tay thành vòng tròn chống đỡ!
Đằng Vĩnh Lôi bị cụt một tay, nhưng vẫn dựa vào tay phải cầm thương duy nhất đâm chết con sói hoang đã cắn đứt tay trái hắn, đồng thời phát lệnh. Cơn đau khiến cho trán hắn đầy mồ hôi, nhưng vẫn phòng thủ vững chắc vị trí của mình như trước. Tất cả tộc nhân trong Đằng gia trang đều bi phẫn giết địch.
- Thương pháp của Thanh sơn rất cao, chắc chắn có thể giết chết Lang vương, mọi người hãy kiên trì.
Đằng Vĩnh Lôi hô lớn.
Tất cả tộc nhân đều cắn răng kiên trì, nhưng bất kể là bọn họ hay Đằng Vĩnh Lôi, tận đáy lòng đều có chút lo lắng. Thanh Sơn thực sự có thể giết chết Lang vương hay sao?
"Ngao…" Từ xa truyền đến tiếng sói tru phẫn nộ.
Nhất thời thế công của đám sói hoang vốn đang điên cuồng bỗng nhiên chậm lại, sau đó tất cả đều quay đầu chạy về phía Lang Vương.
"Là Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Lôi có chút lo lắng.
- Thúc, người xử lý vết thương trước đi!
Đằng Thanh Hổ gấp gáp đến nỗi sắp khóc.
Đằng Vĩnh Lôi lập tức xé một tấm vãi, băng bó cánh tay bị cụt, phòng ngừa máu chảy quá nhiều.
………
Trên một tảng đá lớn, một con cự lang toàn thân trắng muốt, cao chừng hai thước đang nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn. Chỉ nói về thể tích, con cự lang trắng muốt này đã vượt qua cả mãnh hổ. Bên cạnh nó còn có bốn con sói đầu đàn tầm vóc lớn hơn một bậc so với những con sói hoang khác, bốn con sói đầu đàn này đang bảo vệ Lang Vương.
Cách đó không xa, Đằng Thanh Sơn đang không ngừng tiến về phía trước, sói hoang vây công dày đặc đều bị đánh bay.
"Ngao…" Lang vương lại một lần nữa tru lên.
Chỉ thấy bốn con sói đầu đàn đột nhiên nhảy lên, nhanh chóng áp sát Đằng Thanh Sơn.
- Hừ! Súc sinh!
Sát cơ trong mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đến thấu xương, trường thương trong tay không chút lưu tình. Chỉ thấy bốn con sói đầu đàn vô cùng xảo quyệt, lượn lời trong bầy sói chốc chốc lại vồ lấy Thanh Sơn, vuốt sắc chụp vào vũ khí để áp chế Thanh Sơn.
- Chết hết đi!
Nội kình trong cơ thể Đằng Thanh Sơn từ kinh mạch hai tay rót vào trường thương. Tốc độ của trường thương trong tay đột nhiên lại tăng lên lần nữa.
"Vút!" "Vút!"
Liên tục hai tiếng, hai con sói đầu đàn lập tức bị đâm thủng đầu, mất mạng ngay đương trường.
Luận về sự cường thịnh của nội kình, Đằng Thanh Sơn từ lúc bốn tuổi, trạng thái nội kình còn nhiều hơn so với thời đỉnh phong của kiếp trước. Hôm nay nội kình lại càng cuồn cuộn mãnh liệt. Hơn nữa, hơn sáu năm tu luyện nội gia quyền cũng khiến cho kinh mạch hai tay hai chân và phần lưng đều hoàn toàn thông suốt.
Hai con sói đầu đàn khác hình như đã kinh sợ. Đằng Thanh Sơn không nhịn được cười lạnh, bước nhanh lên trước, trường thương trong tay như độc xà xuất động.
"Phập!" "Phập!"
Lại một lần nữa lấy đi tính mạng hai con sói đầu đàn. Loại súc sinh này đối với Đằng Thanh Sơn sớm đã đạt tới cảnh giới "Nhân thương hợp nhất" mà nói, vốn không coi ra cái gì.
"Ngao…" Lang vương nổi giận gào lên một tiếng, trực tiếp từ trên tảng đá nhảy xuống vồ lấy Đằng Thanh Sơn, chỉ một bước đã nhảy xa hơn mười thước.
"Thật nhanh!" Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm than.
Trường thương trong tay xoay một vòng, đâm về phía đầu của Lang Vương. Thân hình Lang vương cực nhanh cúi thấp xuống, dễ dàng tránh thoát một thương này, đồng thời chầm chậm tiếp cận Thanh Sơn. Tay phải của Đằng Thanh Sơn thu lại, trường thương nhanh chóng rút về, lại đâm về phía Lang vương lần nữa.
"Cạch!" Móng vuốt của Lang vương tóm chặt lấy cán thương, dường như muốn bẻ gãy nó.
Cán thương sớm đã được truyền vào nội kình, ngay lúc này, nội kình đột nhiên tràn ra.
Lang vương nhanh chóng lùi lại.
"Két két…" Cán thương của Đằng Thanh Sơn không ngờ lại phát ra thanh âm quái dị. Hắn sớm đã luyện đến trình độ "nhân thương hợp nhất", lập tức phát hiện ra vấn đề: "Không hay! Lực một trảo của Lang Vương tuyệt đối nặng đến mấy ngàn cân, cho dù mình truyền nội kình vào cán thương, nhưng cán thương bằng gỗ này vẫn chịu không nổi, bên trong đã có vết nứt rồi."
Lang vương lại gào lên lần nữa, lao về phía Thanh Sơn, đôi mắt hung hãn màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào hắn.
Cán thương liền xoay lại, mũi thương tựa tia chớp đâm thẳng vào mắt Lang Vương.
"Ba!" Một trảo nhanh như chớp đập vào cán thương.
Phần trong cán thương sớm đã có vết nứt, đột nhiên "bồng!" một tiếng, gãy thành hai khúc. Lang vương lùi lại thật nhanh, đồng thời tru lên, ra lệnh cho hàng loạt sói hoang vây công Đằng Thanh Sơn. Hiện tại Đằng Thanh Sơn đã không còn binh khí, người ta bảo "hai tay khó địch lại bốn tay", một bầy sói hoang vây công, một mình hắn làm cách nào để ngăn cản được?
"Bộp!" "Bộp!"….
Lòng bàn tay của Đằng Thanh Sơn liên tục vỗ lên đầu năm con sói hoang đang vây công, những con bị vỗ trúng tất cả đều vô lực nằm xuống, chết ngay tại chỗ.
Đến lúc này, Đằng Thanh Sơn cũng chẳng tiếc nội kình.
"Hưu!" Một đạo hàn quang xẹt qua.
Lang vương lập tức lắc mình, một ngọn phi đao đã đâm trúng vào lưng nó. Nó không ngờ lại xoay đầu bỏ chạy.
"Tốc độ con Lang vương này thật nhanh. Cũng may kinh mạch hai chân mình sớm đã thông suốt." Đằng Thanh Sơn tâm ý vừa động. Ở thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn vận chuyển công pháp "Thiên Nhai Hành". Trong nháy mắt, cả người hắn hóa thành một làn khói xanh, lập tức xông ra khỏi bầy sói vây công, như tia chớp đuổi theo Lang vương đang bỏ chạy.
Lang Vương hoảng sợ quay đầu lại, tức giận gào một tiếng, sau đó lập tức cắn tới.
- Chết đi!
Thanh Sơn hét lên một tiếng, tay phải mang theo vô tận lực lượng và cả nội kình hung mãnh, đánh ra một quyền.
Pháo Quyền!
"Bồng!"
Nội kình mạnh mẽ chấn nát vuốt của Lang Vương, nắm đấm nện vào phần ngực đánh bay về phía sau, sau đó nặng nề rơi xuống đất. Lang Vương toàn thân co quắp, khóe miệng phun ra bọt máu, dường như còn muốn giẫy dụa. Nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã đoạn tuyệt sinh cơ, không còn nhúc nhích.
"Ngao…" Đám sói hoang may mắn còn sống chỉ còn hơn chục con, chứng kiến Lang vương bị giết chết dễ dàng như vậy, tất cả đều tru lên, đột nhiên chạy tứ tán, biến mất vào trong núi rừng.
Lúc này tiếng bước chân nhốn nháo từ phía xa vang lên, đám người Đằng Vĩnh Lôi đều chạy về phía này. Vừa liếc thấy xác sói đầy đất, thậm chí còn có cả cây thương gỗ đã gãy đôi, tất cả đều hoàn toàn chấn kinh, đặc biệt khi trông thấy thi thể khổng lồ của bốn con sói đầu đàn, đều hít một hơi lạnh.
Mỗi con sói đầu đàn như vậy đều cực kỳ đáng sợ, nhưng không ngờ cả bốn con đều bị giết chết.
Tất cả những điều này đều biểu hiện cuộc chiến vừa rồi, oanh liệt đến cỡ nào!
- Thanh Sơn!
Đám tộc nhân đều nhìn thấy Đằng Thanh Sơn ở xa xa.
Bọn họ cũng nhìn thấy thi thể Lang vương thể tích còn lớn hơn cả mãnh hổ nằm trên đất, trên lưng còn cắm một ngọn phi đao.
- Thúc!
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, nhưng lập tức sắc mặt Thanh Sơn đại biến, nhìn chằm chằm vào cánh tay trái tàn khuyết của Đằng Vĩnh Lôi, trong đầu "ông" một tiếng. Những trưởng bối trong tộc, đám người ông ngoại, Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Vĩnh Tương là những người có quan hệ thân cận nhất với Đằng Thanh Sơn.
Tính cách Đằng Thanh Sơn rất đặc biệt, bởi vì nguyên nhân hành tẩu bí mật tại kiếp trước cho nên hắn rất ít khi thực sự tiếp nhận một người nào đó.
Nhưng một khi tiếp nhận, hắn lập tức xem người đó là chí thân.
Như cái chết của thê tử, có thể khiến cho hắn giận dữ mà chém giết vào tổng bộ của tổ chức "Red", hắn không hề tiếc mạng mình. Còn hiện tại, tay trái của thúc thúc hắn đã bị đứt lìa.
- Thanh Sơn, đừng tự trách!
Khuôn mặt tái nhợt của Đằng Vĩnh Lôi lộ ra vẻ tươi cười.
- Đều là tại cháu!
Khóe mắt của Đằng Thanh Hổ có chút ươn ướt:
- Nếu không phải vì cứu cháu, thúc cũng sẽ không bị cắn đứt tay trái."
- Thanh Hổ! Cho dù ta có chết, nhưng con thì phải sống!
Đằng Vĩnh Lôi lên tiếng..
Đằng Thanh Hổ ngẩn ra.
- Thiên hạ loạn lạc, đạo phỉ hoành hoành. Muốn cho toàn tộc có cuộc sống tốt đẹp, phải làm cho người còn sống càng mạnh mẽ hơn. Thanh Hổ! Con năm nay chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã có sức lực ngàn cân, hiện tại thứ còn thiếu duy nhất chính là kinh nghiệm và thương pháp.
Đằng Vĩnh Lôi nhắc nhở.
Thân thể Đằng Thanh Hổ khẽ run lên, sau đó gật đầu.
Lực lượng hắn mạnh nhưng thương pháp lại kém xa Đằng Vĩnh Lôi.
- Ta vẫn không sao, chỉ bị cụt tay mà thôi. Cường tử, lão Liên… Bọn họ đều đã chết rồi.
Trong mắt Đằng Vĩnh Lôi có chút ửng đỏ.
Y lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Thế nhưng hôm nay ta rất cao hứng, thực sự rất cao hứng. Thanh Sơn! Một mình con đã giết bốn con sói đầu đàn, một con Lang vương, còn có hơn trăm con sói hoang. Hiện tại, con có thể nói là đệ nhất hảo hán trong Đằng gia trang!
Đằng Vĩnh Lôi đến bây giờ mới ý thức được thực lực chân chính của Thanh Sơn.
Một người giết hơn trăm con sói hoang, bốn con sói đầu đàn, một con Lang vương, đây là nhân vật đáng sợ cỡ nào?
Ánh mắt của những tộc nhân may mắn sống sót xung quanh đều sáng lên, nhìn vào Đằng Thanh Sơn.
Đằng gia trang có hảo hán như vậy, tương lai còn ai dám ức hiếp?
- Khiêng thi thể bốn con sói đầu đàn và Lang vương kia đi thôi, chúng ta về nhà! Đằng Vĩnh Lôi nói.
- Đúng, về nhà!
Trong mắt không ít tộc nhân đều ửng đỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cửu Đỉnh Ký
Chương 33: Về nhà
Chương 33: Về nhà