DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúng Thần Chi Nguyên
Chương 117: Nhị Mỹ Tương Ngộ

Đã trải qua hơn hai trăn năm phát triển, kể từ trận chiến kinh thiên động địa cùng Ác Quỷ môn đã mang đến tổn thất thảm trọng, Phong Thần Tông cũng dần dần hồi phục lại. Dưới dự dẫn dắt của chưởng môn nhân là Thiên Phong chân nhân, toàn thể các tòa kiến trúc như quảng trường và Phong Thần cung đều đã được xây lại. Trải qua hơn hai trăm năm thời gian, Diệu Nhiên cũng đã đạt tới cảnh giới Quy Thiên, và Thiên Phong chân nhân cũng đã giao lại Mộng Thần phong cho nàng phụ trách.

Các đệ tử của Phong Thần Tông đều biết đến trường đại chiến kinh thế hãi tục tại Liên Hoa Tự! Chẳng những lần đó có xuất hiện thần khí mà còn có các vị Thiên Quân của Thiên giới cũng trực tiếp tham gia. Nhưng điều làm cho họ cảm thấy khó quên nhất đó là trong trận chiến ấy lại có sự tham chiến của Lục Mộng Thần, và điều đó đã gây ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ, vị đệ nhất cao thủ trong hàng đệ tử của Phong Thần Tông đã hy sinh bản thân để cứu Liên Hoa Tự, và vì vậy mà hắn đã bị kiện thần khí Thiên Thực Hoàn ăn mòn hài cốt cho đến chết.

Khi tin tức ấy truyền đến Phong Thần Tông, Diệu Nhiên đã bật khóc nức nở. Hình ảnh thương tâm đó đã làm cho những người chứng kiến đều thấy chua xót, và người đau đớn hơn cả chính là Thiên Phong chân nhân, ông là người đã nuôi dưỡng Lục Mộng Thần từ nhỏ đến lớn. Mộng Thần đại nghĩa lẫm liệt, anh dũng hy sinh, khiến lão vừa cảm thấy an ủi lại vừa cảm thấy đau đớn khôn cùng.

Có rất nhiều đệ tử của Phong Thần Tông đã phải mất hơn hai trăm năm mới từ từ quên đi giai đoạn bi thương này. Nhưng không ngờ hôm nay, tại trước đại môn của Phong Thần Tông lại xuất hiện một thiếu nữ tuyệt sắc, toàn thân mặc cung trang màu tím, lại một lần nữa nhắc đến cái tên "Lục Mộng Thần". Hai đệ tử thủ môn mới nhập môn, đối với đoạn ký ức kinh thiên động địa cũ cũng chỉ là nghe nói qua, nhưng họ cũng hiểu được sự tình ấy đối với mỗi một người trong Phong Thần Tông, thậm chí là mỗi một nhân sĩ chính phái đều không muốn đề cập tới.

"Vị cô nương này, xin hỏi cô nương là ai? Chớ có nói đùa……" Một gã đệ tử giữ cửa trả lời.

"Các ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần nói cho Lục Mộng Thần biết là Dương Thanh Dao đến tìm. Chắc chắn hắn sẽ ra đón tiếp ta." Thì ra nàng chính là thê tử đã kết tóc xe duyên của Lục Mộng Thần, vừa phục sinh tại Tham Thần cấm cung.

Nàng vội vã tìm đến Phong Thần Tông, vốn định xông thẳng vào, nhưng nghĩ lại nếu làm như thế thì Lục Mộng Thần sẽ không vui, đồng thời cũng sẽ khiến cho đồng môn của hắn không được thoải mái.

"Dương Thanh Dao?" Hai tên đệ tử nhìn nhau một lúc lâu, lật tìm khắp trí nhớ mà vẫn không tìm ra được cái tên này. "Dương cô nương, không nên nói giỡn về Lục Mộng Thần ở nơi này. Bọn tại hạ thật sự không muốn nhắc tới, ta thấy cô nương nên nhanh chóng xuống núi đi." Một gã đệ tử hạ lệnh trục khách.

Dương Thanh Dao thoáng trầm ngâm, không hiểu tại sao tên đệ tử thủ môn của Phong Thần Tông lại nói như vậy. Trong lòng nàng thấy tức giận, nhưng nàng không muốn tranh luận với bọn chúng, chỉ đành nhỏ nhẹ hỏi tiếp:

"Xin hỏi nhị vị, Phong Thần sơn nổi tiếng là có Ngũ Đại Sơn Phong, xin hỏi Mộng Thần phong ở phương nào?"

"Mộng Thần Phong nằm ở phía đông nam……" Một gã mau miệng, vươn tay ra chỉ, không biết hắn có phải là vì thấy Dương Thanh Dao quá mức mỹ lệ nên lấy cớ nói chuyện với nàng hay không?

"Đa tạ vị sư huynh này!" Dương Thanh Dao khẽ hé đôi môi đỏ mọng mỉm cười thật tươi, rồi trường bào màu tím hoa lệ bỗng nhiên lay động, thân ảnh trong phút chốc đã biến mất không thấy đâu nữa.

"Ài…sư đệ, ngươi đúng là nhanh nhảu đoản mà, còn chưa biết rõ ràng lai lịch của nàng ta, mà đã vội khai ra hết? Nếu không may nàng ta là đệ tử của tà phái thì sao?" Tên kia hỏi.

"Hừ! tà phái nào mà lại có nữ tử tuyệt sắc, mỹ lệ thoát tục như thế chứ? Sư huynh, ta xem ngươi lo bò trắng răng rồi......" Tên đệ tử kia mau miệng nói.

oooOooo

Mộng Thần phong vẫn như ngày xưa, mây mù lượn lờ, biến hóa vạn thiên. Cơ hồ như thời gian hơn hai trăm năm không hề lướt qua nơi này, và cũng không khiến nó có chút gì đổi thay. Thân ảnh màu tím chợt lóe lên, một người xuất hiện trên Mộng Thần Phong. Nhìn cảnh đẹp xung quanh, trong lòng Dương Thanh Dao sinh ra đủ loại cảm giác, nàng đến nơi này vẫn như cảm thấy được năm xưa đã cùng Lục Mộng Thần sống tại nơi này. Loại cảm giác quen thuộc ấy càng làm cho tim nàng xao động, "Mộng Thần, Mộng Thần, chàng ở nơi nào? Thanh Dao đến tìm chàng đây!" Khóe mắt của Dương Thanh Dao ngân ngấn nước, khẽ lẩm nhẩm trong miệng, nàng quên cả lau nước mắt, thân hình nhanh chóng bay về hướng mộc ốc ở phía trước.

"Là ai? Sao dám cả gan xông vào Mộng Thần phong của ta?" Một bóng trắng diễm lệ chớp lên, tay khẽ nhấc thì đã chém ra một đạo kiếm quang chí dương chí cương đến đối phương.

Dương Thanh Dao kinh hãi, nàng nhìn thấy người tấn công mình là một thiếu nữ toàn thân bạch y, đoan trang xinh đẹp, trên mặt tràn ngập anh khí, tay nàng cầm một thanh trường kiếm được chạm trổ long văn kim sắc. Thế công hết sức hung hãn bá đạo. Dương Thanh Dao xem chiêu kiếm này, đúng là thức thứ nhất của Phong Thần kiếm quyết mà Lục Mộng Thần thường sử dụng, là Húc Nhật Đông Thăng.

"Vậy là đồng môn của Lục Mộng Thần, ta nhất thiết không được gây thương tích cho nàng ta……" Dương Thanh Dao thầm nghĩ, thân hình nhẹ nhàng bay lên, hai tay khua nhẹ, trông giống như một đóa tiên hoa trong nước, nhẹ nhàng vỗ trên thân kiếm.

Khi Dương Thanh Dao triển khai chưởng pháp, một cỗ tư niệm mờ nhạt xuất hiện, dường như trong toàn bộ không gian đều là ảm đạm, cảm giác về tư niệm này tràn ngập một loại thương cảm chua xót, không ngừng tác động đến nhân tâm, làm cho lòng người nảy sinh ra sự xót xa từ tận đáy lòng, khiến người ta đắm chìm trong đó không thể nào tự thoát ra nổi. Đây chính là Ức Vân chưởng pháp mà Tham Thần Đại Đế đã ngộ ra, chính là bộ chưởng pháp thần kỳ nhất thế gian, đã mang tư niệm hóa thành chưởng pháp.

Nữ tử bạch y chính là tân nhiệm chưởng quản Diệu Nhiên tiên tử của Mộng Thần phong. Thời gian hơn hai trăm năm trôi qua, dung mạo của nàng càng thêm xinh đẹp thoát tục, chỉ có điều đôi mắt khó nén được nỗi bi thương u uất, nỗi bi thương này phát ra từ tâm khảm, nhưng lại bị Ức Vân chưởng pháp thần kỳ của Thanh Dao làm cho nổi lên tư niệm càng thêm sâu sắc, đó là tư niệm về tình yêu trong sáng của một nữ nhân đối với ý trung nhân của mình……

Hai người đều dừng lại cách xa nhau không tới ba thước, cùng đứng yên và đều đưa mắt đánh giá đối phương.

Hai người họ đều có dung mạo tuyệt thế, đều là tuyệt thế mỹ nữ, hơi thở như hoa không nhiễm tí bụi trần nào.

Một người mặc trường bào màu tím hoa lệ, một người mặc váy dài bạch y thuần khiết.

Một người thì mày ngài nồng nàn vui sướng, một người thì khẽ nhíu mày đầy vẻ bi thương u uất.

"Ngươi là ai?" Cơ hồ cả hai đồng thời lên tiếng, Dương Thanh Dao và Diệu Nhiên đều cũng phát ra câu hỏi giống nhau.

Cả hai người thoáng có chút kinh ngạc, vô tình dùng tay ngọc thon thon che miệng cười, rồi đều lùi về phía sau một bước.

"Ta là Dương Thanh Dao, đến đây tìm Lục Mộng Thần. Xin hỏi cô nương có phải là đồng môn của chàng hay không?" Nội tâm của Dương Thanh Dao không thể kìm nén được sự vui mừng, muốn đem toạn bộ tư niệm ôm trong lòng hơn hai trăm năm của mình thổ lộ ra, vì lúc này đây, việc tìm gặp Lục Mộng Thần là tâm nguyện lớn nhất của nàng.

Thời gian hơn hai trăm năm, đối với Thanh Dao mà nói, thật không công bằng chút nào, nàng vừa mới kết hôn với Lục Mộng Thần không lâu, thì đã hi sinh tính mạng quý giá cho hắn.

Sau khi được phục sinh, Thanh Dao đã trải qua những ngày tháng cô độc, tịch mịch, và thần thái u uẩn. Trong trí nhớ yếu ớt của nàng, chỉ có thời gian ngắn ngủi ở cùng với Lục Mộng Thần là vui sướng nhất……

"Mộng Thần?" Diệu Nhiên thì thào tự lập lại cái tên này, trong lòng quặn lên nỗi đau giằng xé tâm can. Nàng không muốn nhắc đến cái tên đó từ rất lâu, không ngờ thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt đây lại một lần nữa nhắc tới nó.

Trong nháy mắt, lệ tuôn như suối, cả thân thể Diệu Nhiên run rẩy, ban đầu nàng cố kìm nén để không khóc thành tiếng, nhưng cuối cùng cũng không sao kìm nén nổi nữa, tiếng khóc làm chua xót lòng người cứ tự nhiên mà phát ra, bay thẳng lên tận trời cao xanh thẳm, đồng thời cũng làm chấn động cả Mộng Thần phong.

Một số đệ tử của Mộng Thần Phong chạy ra, nhìn thấy Diệu Nhiên khóc lớn như vậy, trong chốc lát liền hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, bởi vì Diệu Nhiên đã từng khóc như thế vào hai trăm năm trước, khi nàng biết được tin tức nguyên thần của Mộng Thần bị tiêu tan hoàn toàn, và nàng cũng đã khóc thất thanh như thế. Chúng nhân đều kín đáo thở dài và lặng lẽ rời đi. Mặc dù không biết thiếu nữ tuyệt sắc kia có quan hệ thế nào với Diệu Nhiên, nhưng bọn họ hẳn là quen biết nhau, nếu không cũng đã không nhìn nhau mà khóc lóc như thế.

Dương Thanh Dao mơ hồ cảm giác được nỗi hoảng sợ thoáng xuất hiện trong lòng, nàng đột nhiên nhảy đến bên cạnh Diệu Nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi là ai? Tại sao khi ta vừa nhắc đến tên của Mộng Thần, thì ngươi lại khóc lóc đau thương đến như thế?"

Diệu Nhiên không để ý tới Thanh Dao, cứ để nỗi bi thương kìm nén hơn hai trăm năm mặc sức tuôn trào. Dương Thanh Dao thấy nàng không nói gì, chỉ khóc nức nở, thì tim nàng cũng mềm đi.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Diệu Nhiên cuối cùng cũng ngưng khóc, thân thể yếu ớt vô lực ngã xuống. Dương Thanh Dao nhanh tay đỡ lấy nàng cho khỏi ngã, rồi để nàng ngã đầu trên cánh tay của mình.

"Tỷ tỷ, ngươi cuối cùng cũng thôi khóc rồi…...ngươi có thể nói cho ta biết Mộng Thần đang ở đâu không?" Dương Thanh Dao lay nhẹ Diệu Nhiên và lớn tiếng hỏi.

Thanh Dao đã không thể chờ lâu hơn được nữa, nếu Diệu Nhiên lại khóc, thì tinh thần của nàng cũng sẽ sụp đổ theo.

"Ngươi có quan hệ thế nào với Mộng Thần?" Diệu Nhiên ngẩng đầu lên, mặc dù Lục Mộng Thần không có ở đây, nhưng sự mỹ lệ của Thanh Dao vẫn làm cho nàng cảm giác được một chút ghen tuông. Nàng phải làm cho rõ ràng, Dương Thanh Dao đang đứng trước mắt và Lục Mộng Thần có quan hệ gì, rồi mới đem chân tướng sự việc nói cho nàng hay.

"Thật không dám dấu, ta là thê tử của Mộng Thần……" Dương Thanh Dao nhẹ nhàng nói, nàng không ngượng ngùng chút nào, mà là hết sức bình thản mà nói.

"A! thê tử của Mông Thần……" Diệu Nhiên đột ngột cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, thiếu chút nữa là ngất đi. Mộng Thần có thê tử khi nào, tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe hắn nhắc tới? Nghi vấn này đã làm cho Diệu Nhiên như rơi vào đám mây mù u ám.

"Có gì để chứng minh?" Diệu Nhiên vẫn còn không dám tin tưởng, nàng miễn cưỡng khôi phục lại tinh thần, cố hết sức hỏi thêm một câu.

"Chứng cớ ư?" Thanh Dao băn khoăn, có cái gì để chứng minh cho cuộc hôn nhân như thế chứ? Mộng Thần lại không tặng cho mình tín vật định tình nào cả, huống chi lúc đó, thời gian bọn họ ở chung lại quá ngắn ngủi. Ài......Thanh Dao suy nghĩ một lúc, quyết định nói ra hết sự thật, biết đâu đây là một chứng cớ có giá trị nhất. Vì vậy nàng đỡ Diệu Nhiên ngồi xuống, rồi nàng kể lại tất cả những việc đã trải qua cùng với Mộng Thần cho Diệu Nhiên nghe.

Diệu Nhiên cuối cùng cũng hiểu được sự việc và cảm động đến rơi lệ. Nàng thật không ngờ Thanh Dao lại là người tình thâm nghĩa trọng đến như thế, vì an nguy của Mộng Thần mà đã không do dự mà dâng ra cả tính mạng, nếu không nhờ gặp được Tham Thần Đại Đế, chỉ e rằng nàng đã sớm bị hồn phi phách tán rồi! Diệu Nhiên lại nghĩ tới Mộng Thần, hắn cũng là một người trọng tình trọng nghĩa. Hắn đã vì Liên Hoa Tự, vì thiên hạ của Tu Chân chính phái, khi chỉ còn hơi thở cuối cùng, đã đánh bại Dạ Nguyệt của Yêu Tông, và khó khăn lắm mới giúp cho Phật tông tránh khỏi được sự thất bại thê thảm.

Nghĩ tới đây, Diệu Nhiên chợt cảm thấy xấu hổ, nàng bỗng cảm giác được Lục Mộng Thần và Dương Thanh Dao thực sự mới là một đôi trời sinh, đều có ân tình thâm sâu như nhau! Nàng bây giờ cũng hiểu rõ tại sao Mộng Thần vẫn thường có lúc tự nhiên bật khóc nức nở, rõ ràng là nhớ đến Thanh Dao, thì ra hắn đã dấu kín điều ấy tận đáy lòng.

Có nên nói cho Thanh Dao biết chân tướng sự tình hay không? Diệu Nhiên cảm thấy khó nghĩ vô cùng, nàng không biết sự thật này có thể sẽ gây tổn thương đến mức nào đối với tình cảm và sự hy vọng ở trong lòng Thanh Dao. Trong khi nàng còn đang do dự, thì Thanh Dao lại thúc giục.

"Ài......Thanh Dao, hơn hai trăm năm trước, trong trận đại chiến tại Liên Hoa Tự, Mộng Thần đã anh dũng hy sinh rồi!" Diệu Nhiên thở dài, nước mắt lại tuôn ra ào ạt, chảy dài xuống hai má.

"Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì? Mộng Thần đã chết? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?" Thanh Dao mở to đôi mắt nhợt nhạt vô lực, thân thể run lên bần bật.

Đọc truyện chữ Full