Hồng Hồng nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vân Hư, hỏi hắn xảy ra chuyện gì. Vân Hư đem nghi hoặc của mình nói thẳng cho biết, khiến cho Hồng Hồng cười ầm một trận.
"Ta tưởng là vấn đề gì, thì ra chẳng qua là như thế này, rất đơn giản à! Mặc yểm không phải muốn cứu chúng ta, mà chính là chỉ muốn lấy lòng bạch hồ ly kia." Như vừa rồi, Mặc Yểm tỏ ra hung dữ với Bạch Bạch một trận, nhưng mà lại mang nàng đi xác nhận huynh muội họ Lăng bình an thì có thể thấy được điều này.
Vân Hư là người tu tiên, bộ dạng nhìn trẻ tuổi, trên thực tế cũng có năm sáu trăm tuổi , đáng tiếc cũng đều uổng phí giống nhau, từ nhỏ nhốt tại động phủ để tu luyện, hoàn toàn không hiểu việc sắc dục nam nữ , cho nên việc Mặc Yểm có ý đối với Bạch Bạch, hắn cũng là không hề có cảm giác. Càng không biết đàn ông thế gian bất kể mạnh mẽ hay thấp kém, cũng thích trước mặt người khác phái ra vẻ ta đây, trong lòng đều tự giác vì người khác phái yêu mến trong lòng mà đi làm trâu làm ngựa.
Hồng Hồng thì không giống với Vân Hư, thân chỉ là một con hồ ly bình thường, số năm đạo so với vân hư còn nhỏ chút, nhưng mà trải nghiệm phong lưu đã đủ để bình thản lý giải, liếc mắt cũng nhận ra là Mặc Yểm đối có "dã tâm" đối với Bạch Bạch, trong lòng còn có chút hâm mộ, nàng hồ ly xinh đẹp như vậy, thế mà bị tên chẳng rõ lai lịch chiếm tiện nghi, rõ ràng hồ ly cùng hồ ly mới là tuyệt vời thôi…
Hồng Hồng đã từng quyến rũ hồ ly, cũng chưa từng tu luyện tiên đạo một mình, hoàng hôn gặp gỡ thì mới không uổng phí, nếu như không phải trong lòng hắn nhắc nhở phải lo việc báo ân, Mặc Yểm lại nửa chừng xuất hiện mang nàng đi, thì hắn đã sớm xuống tay với nàng, đáng tiếc, đáng tiếc. Hiện tại Mặc Yểm có thể nói là ân nhân cứu mạng đối với bọn họ, thì đã sớm cùng hắn tranh đoạt nàng hồ ly xinh đẹp ngu ngốc kia.
Cho dù hắn muốn cướp, cũng đánh không lại Mặc Yểm… Ai, người ta kia mới gọi là cao thủ à!
Hồng Hồng nghĩ ngợi một hồi uể oải, rồi nói với Vân Hư: "Ta trước kia vẫn nghĩ tu vi của mình không tệ, đấu pháp đánh nhau còn chưa từng có thua, sư phụ cũng nói về tư chất tiến bộ là nhân tài kiệt xuất trong trang lứa, hôm nay xem như biết ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, con người tài giỏi thì cũng sẽ có người giỏi hơn."
Vân Hư gật đầu nói: "Đúng vậy! Ta xem pháp lực vị Mặc tiên sinh này chỉ sợ còn hơn sư phụ của ta, có thể thật sự là huynh trưởng của sư phụ cũng không chừng."
Hồng Hồng đang định hỏi sư phụ Vân Hư là ai, đột nhiên nghe được trong sương phòng truyền ra tiếng Lăng Thanh Giám gọi: "Tiểu tiên trưởng, Hồng cư sĩ, xà yêu đã trừng trị chưa?" Trong âm thanh tràn ngập sự hoảng sợ và thấp thỏm, hai huynh muội bọn họ đêm nay thật sự sợ tới quá mức.
Hai người nhìn nhau cười, Vân Hư vỗ trán, bọn họ hoàn toàn đã quên hai người vẫn còn bị giữ trong vòng phục ma ở trong phòng.
Huynh muội nhà họ Lăng hoảng hốt còn chưa bình tĩnh lại, Vân Hư đã chỉ thị kéo vòng phục ma lại, Lăng Thanh Ba mềm nhũn hai đầu gối, thiếu chút nữa ngã xuống đất, may mắn Lăng Thanh Giám đỡ được nàng. Đúng là một cô gái được chiều trong một nhà giàu có, bị dọa đến môi trắng bệch, rất đáng thương.
Lăng Thanh Giám đành phải trước tiên đỡ nàng đến bên giường nghỉ ngơi, rồi lại quay ra hỏi thăm với hai người Vân Hư tình hình cụ thể và tỉ mỉ cuộc đấu pháp với xà yêu. Vừa rồi huynh muội bọn họ tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu, nhưng mà cũng nghe được rõ ràng tất cả tiếng động, hiển nhiên cũng biết Hồng cư sĩ trước mặt thực ra chỉ có là hồ ly, lời nói liền thốt ra với vẻ mất tự nhiên, ánh mắt nhìn đông nhìn tây, chính là không dám nhìn Hồng Hồng.
Hồng Hồng nhìn mặt đoán ý, thản nhiên nói: "Lăng công tử có nhớ rõ đã cứu một con cáo đỏ mười năm trước trong một tòa miếu đổ nát bên ngoài kinh thành hay không?"
Lăng Thanh Giám suy nghĩ một hồi mới chợt nói: "Hình như là có việc như thế, hình như con cáo đỏ kia bị thợ săn bắt được, định lột da đi đổi tiền. Ta khi đó tuổi còn nhỏ, nhìn ánh mắt con cáo kia cực giống như ánh mắt con chó đã chết của ta, thấy không đành lòng nên để cho quản gia bỏ tiền mua con cáo, rồi băng bó miệng vết thương của nó rồi thả đi."
Hồng Hồng cười nói: "Ta chính là cáo đỏ kia, lúc ấy ta tu tiên sắp đại thành, đang gặp gỡ thiên kiếp, rất vất vả mới tránh được tính mạng, lại bị trọng thương, bị thợ săn trong núi thuận lợi nhặt được. Nếu không phải có ngươi, ta chỉ sợ cũng chết trên tay hắn, năm trăm năm tu vi cũng bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ta vẫn nghĩ đến báo đáp ân đức của ngươi, cho nên ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không hại ngươi."
Lăng Thanh Giám thấy giọng nói của hắn thành khẩn, hơn nữa vừa rồi hắn quả thật đã liều mạng bảo vệ chính huynh muội mình, trong lòng cảm động, cũng tin lời nói của hắn, thái độ thả lỏng không ít. Vân Hư và Hồng Hồng nói với hắn về nguy hiểm vừa rồi, đều vẫn thấy nỗi khiếp sợ, thẳng thắn mà nói nếu không có Mặc Yểm xuất thủ, chỉ sợ bọn họ cũng bỏ mạng trong tay xà yêu.
Vẫn trầm mặc không nói gì, Lăng Thanh Ba đột nhiên nói: "Vị Mặc tiên sinh kia ôm trên tay chính là con bạch hồ ly, rất giống Tuyết Nhi mà…" Vừa rồi kinh hãi quá độ, thấy Mặc Yểm đột nhiên đẩy cửa mà vào, chỉ nói là yêu quái muốn tới hại huynh muội bọn họ, trong lòng bối rối không dám nhìn kỹ. Lúc này chậm rãi bình tĩnh lại, lại nghĩ tới vừa rồi Hồng Hồng nói nguyên nhân báo ân, không khỏi sinh ra liên tưởng, liệu có thể là "Tuyết Nhi" nhớ nàng mà mời Mặc Yểm đến cứu huynh muội bọn họ hay không?
Bốn người đem thông tin của mình ra trao đổi một chút, đại khái liền đoán được chân tướng sự tình xảy ra, Vân Hư vui vẻ nói: "Lòng tốt sẽ được báo đáp, quả thực là lẽ trời."
Hồng hồng chú ý tới điểm quan trọng chứ không phải toàn bộ câu chuyện: "Ngươi nói ngươi gặp qua bạch hồ ly thành hình người, có phải là mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành không? Chậc chậc, đáng tiếc ta không có được nhìn thấy… A! Ngươi vẽ lại bức tranh sao? Cho ta được mở mắt xem bức tranh như thế nào?" Hắn rất muốn đi tìm hiểu rõ "Người thật", nhưng thái độ Mặc Yểm rõ ràng không để cho bất kỳ kẻ nào chấm mút nàng, đành phải nhìn bức họa cho khỏi thèm.
Lăng Thanh Giám vốn cũng không phải là quân tử đoan trang gì, Hồng Hồng và hắn ở trên phương diện nam nữ quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì nghĩ nếu sợ hãi cảnh giác lùi lại thì rất có khả năng khiến yêu tinh khác loài sinh ý oán hận, nên hắn vội vàng nói: "Ta đang có ý định như vậy, chỉ là sợ tay ta vụng về, bức tranh không nhìn ra phong thái quyến rũ của mỹ nhân à."
Vân Hư và Lăng Thanh Ba nghe hai người này nói chuyện không đứng đắn thì cực kỳ xấu hổ. Lăng Thanh Giám biết vậy nên dừng câu chuyện giữa chừng, quay sang nói chuyện chính sự. Lần này hai huynh muội ra ngoài gây ra sóng gió lớn như vậy, tùy tùng theo hầu sống sót ước chừng cũng không còn mấy, trở lại kinh thành phải giải thích việc này như thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Vì nghĩ đến danh dự của nhà họ Lăng, Lăng Thanh Giám quyết định trước tiên đem sự việc vừa qua bình tĩnh thông báo cho những người liên quan để họ có sự chuẩn bị tốt, bên ngoài đều tuyên bố giống nhau là cường đạo giả mạo yêu ma có ý đồ cướp giết huynh muội bọn hắn, may mắn là được cao nhân cứu giúp, cường đạo bỏ chạy không có tung tích.
Để cho người ta biết tới chuyện năm nay bị yêu quái làm phiền, chỉ sợ Lăng Thanh Ba rốt cuộc đừng nghĩ đến việc lập gia đình, danh dự nhà họ Lăng cũng sẽ bị hao tổn, bởi trong mắt người bình thường, động chạm với yêu quái, thì bản thân nhất định không phải thứ gì tốt. Mà Lăng Thanh Ba lại là mệnh cách Kim Phượng, việc này càng thêm không nên thông báo, loại tin đồn này sẽ nhanh chóng mang quà biếu đến phủ Lăng thượng thư, rất dễ dàng sẽ bị dụng tâm kín đáo của đối thủ đối đầu bẻ cong thành thấy người sang bắt quàng làm họ.
Còn nữa, nhà họ Lăng không muốn nữ nhi vào cung, càng sợ khiến nữ nhi trở thành cái đích nơi đầu sóng ngọn gió cho mọi người chỉ trích, cho nên việc này là nhất định phải tuyệt đối giữ bí mật.
Mấy việc an bài này, Lăng Thanh Giám vốn không cần phải … nói cho Vân Hư và Hồng Hồng, nhưng bình thản nói cho biết thực ra là để nhờ bọn họ giúp che đậy. Vân Hư và Hồng Hồng đều là người tu đạo, rất ít giao tiếp với con người, đối với mấy việc này cũng không sao cả.
Vất vả một đêm, Lăng Thanh Ba không kháng cự được muốn nghỉ ngơi, mặt khác ba người ở lại trong phòng cũng không tốt, vì thế cùng nhau ra ngoài chuẩn bị các việc về sau.
Lúc này chính là thời gian đen tối nhất trước lúc bình minh, Lăng Thanh Giám đánh bạo giơ đuốc lên xem xét hai xác xà yêu ngăn nắp trong viện. Xác đã biến trở về nguyên hình, vóc người hơi nhỏ, ngoại trừ trong sân có nơi có máu làm cho người ngoài hơi sợ hãi, còn thì thật sự không thấy có gì kinh khủng.
Lăng Thanh Giám nghĩ hai xà yêu hại rất nhiều người nhà mình như vậy, trong lòng buồn bực, đi đến bên đầu xà rắn xanh giơ lên bội kiếm đâm xuống một nhát, định chém loạn kiếm vào đầu thi thể hai xà yêu.
Không lường trước đầu rắn này có vảy trơn trượt, xương cốt lại cứng rắn, một kiếm chém xuống không đâm thủng được đầu rắn, mà ngược lại bởi vì chém mạnh nên làm đầu rắn bắn lên không nửa thước.
Cách đó không xa, Hồng Hồng nhìn thấy hành động của Lăng Thanh Giám, trong lòng chợt lóe lên một chút gì đó, không kìm được hét to một tiếng: "Không thể!"
Nhưng một tiếng này đã hơi muộn rồi…
Đầu xà yêu xanh đột nhiên mở mồm to ra hướng về chân Lăng Thanh Giám cắn một miếng, một miếng này vừa nhanh vừa chuẩn vừa hiểm ác, Thanh Nhi khi chết không cam lòng, thù hận ngưng tụ lại, nanh độc trong miệng xuyên qua giày, đâm trực tiếp vào chân Lăng Thanh Giám.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly
Chương 23
Chương 23