Vị diện chiến trường vẫn luôn yên tĩnh và lạnh lẻo.
Gió thổi. Cát, đá vụn bay loạn.
Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng đang tùy ý đi tới, chuẩn bị chọn một địa phương để nghỉ ngơi.
"Sao?" Lôi Tư Tinh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sau.
"Sao vậy?" Bối Bối nghi hoặc hỏi. Lâm Lôi thấy thế, cũng quay đầu nhìn về phía sau. Nhưng ở phía sau là một đám cỏ dại hoang vu, căn bản không có một bóng người.
Lôi Tư Tinh nhíu mày nói: "Hình như có người."
Lôi Tư Tinh vừa dứt lời, Lâm Lôi cảm giác được phía sau có 2 cỗ khí tức huy chương cùng trận doanh, đang bay tới. Lâm Lôi tập trung tinh thần để nhìn lại, trong đám cỏ dại hoang vu, đột nhiên bắn ra tám đạo thân ảnh, bay thẳng đến phía Lâm Lôi bốn người.
Hai người là Hắc Ám Thần giới nhất phương, còn sáu người là Quang Minh thần giới nhất phương.
Nhưng giờ phút này, lúc chiến đấu cũng không phân biệt.
"Mông Đặc La!" Lôi Hồng nhỏ giọng.
"Mông Đặc La!" Lôi Tư Tinh biến sắc: "Oanh!" Quang mang màu đen chuyển động cuồng bạo bên ngoài thân của hắn, đầu tiên đã sử dụng chủ thần lực, đồng thời trong tay đột ngột xuất hiện trường thương, không chút do dự, eo của Lôi Tư Tinh chuyển động theo đương cong, đột nhiên bộc phát trường thương cầm trong tay chính là chủ thần khí liền bắn ra.
"Xèo xèo" Thi triển chủ thần lực, bộc phát một kích cực mạnh, trên thân trường thương màu tím xuất hiện ánh sáng màu đen, cực nhanh hóa thành một đạo ánh sáng màu đen, không gian xuất hiện một cái khe.
Chủ thần khí trường thương đâm tới gã trung niên cao ngạo ở bên cạnh Mông Đặc La.
"Hừ!" Ở bên cạnh gã trung niên cao ngạo là một cô gái tóc xanh, thân thể rất nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân của nàng đột nhiên xuất hiện quang mang màu trắng. Cả người giống như cơn gió lốc, bay ngang qua và chắn trước người của trung niên cao ngạo, đeo bao tay màu đen, sử dụng quyền phải ngang nhiên đánh tới mũi thương của chủ thần khí trường thương.
"Bồng!" Nắm đấm va chạm với mũi trường thương mũi.
"Oanh" Thân thể cô gái tóc đỏ bị phản chấn, bật về phía sau, không gian chấn động xuât hiện mấy cái khe. Chủ thần khí trường thương màu tím cực nhanh bay về phía Lôi Tư Tinh.
"Lôi Tư Tinh, ngươi giết người của Áo Cổ Tư Tháp gia tộc, hôm nay phải trả lại một chút nợ nần." Mông Đặc La cười lớn, đồng thời toàn thân xuất hiện vầng sáng màu trắng. Cả người giống như một con chim lớn, bay về phía Lôi Tư Tinh. Hắn bay trên không trung, đồng thời toàn thân của hắn bắn ra từng đạo tơ màu trắng quấn quanh Lôi Tư Tinh.
Lôi Tư Tinh giận dữ, truyền âm quát: "Tất cả đều ra đòn sát thủ cho ta! Sử dụng chủ thần lực, giết!"
"Ầm!" Chân của Lôi Hồng đột nhiên đạp mạnh xuống mặt đất.
"Ầm ầm" Dưới chân quân địch, mặt đất đột nhiên bị bay lên trong nháy mắt, trực tiếp đè lên bảy người và che tầm nhìn của bảy người.
"Giết." Trong đôi mắt Lôi Hồng tràn đầy sát khí, lao tới.
Trong lúc này, bảy đạo thân ảnh của quân địch đồng thời bay ra các phía: "Thực sự là không hay, một bên là Áo Cổ Tư Tháp gia tộc, một bên là Lôi Tư Tinh. Bắt đầu đã sử dụng chủ thần lực, không hề tiết kiệm." Nữ nhân áo bào bạc Lạp Na Toa nói thầm trong lòng, nhưng bên ngoài thân của nàng cũng bắn ra vầng sáng màu xanh.
Trong nháy mắt cuộc chiến liền bạo phát!
Lâm Lôi trong nháy mắt long hóa, trong tay xuất hiện Lưu Ảnh thần kiếm, một giọt hủy diệt chủ thần lực đã được sử dụng! Trong đáy lòng Lâm Lôi tán thưởng: "Có một hồ lô chủ thần lực, đúng là không giống như trước kia!" Nếu chỉ có hai - ba giọt, ngay từ đầu liệu có dũng khí tùy ý sử dụng luôn chủ thần khí như bây giờ không?
Lâm Lôi đã hiểu được, vì sao lúc trước Tứ thần thú gia tộc có thể phân bố ở các đại vị diện, hơn nữa lại cường thịnh như vậy. Lúc trước Tứ thần thú gia tộc, chắc là cũng giống như hắn bây giờ, không cần bận tâm là sử dụng bao nhiêu chủ thần lực.
"Ô Mạn, ngươi đối phó tên Thanh Long nhất tộc! Ngươi vừa vặn có thể khắc chế được Thanh Long nhất tộc." Mông Đặc La đánh về phía Lôi Tư Tinh, đồng thời hạ lệnh cho đồng bọn.
Kỳ thực không cần hạ lệnh, bởi vì nhóm Lôi Tư Tinh chỉ có bốn người. Mông Đặc La cầm chân Lôi Tư Tinh, bảy người khác đối phó với Lâm Lôi ba người, thực sự rất nhàn nhã.
"Yên tâm!"
Tráng hán lạnh lùng tóc bạc, áo vàng vừa chuyển động chân, chốc lát đã tới trước người Lâm Lôi.
Kỳ thực hướng tới Lâm Lôi để giết, không chỉ có Ô Mạn. Trước Ô Mạn, đã thanh niên thuộc hạ của Lạp Na Toa, cầm trường tiên đánh về phía Lâm Lôi. Trường tiên quất tới, dài ra giống như một con đại mãng xà, trực tiếp vung đuôi quất về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi thân hình lùi nhanh. "Bốp!"
Lưu Ảnh thần kiếm đỡ một roi. Bên ngoài thân Lâm Lôi nhất thời tràn ngập quang mang màu đen, hình thành một hắc thạch không gian khổng lồ. Dùng hủy diệt chủ thần lực thi triển chiêu này, mặc dù uy lực không bằng khi dùng đại địa chủ thần lực, nhưng dẫn lực vượt xa khi dùng thượng vị thần lực thi triển.
Sau khi Lâm Lôi đỡ một roi, tráng hán áo vàng từ trên trời hạ xuống.
"Sao?" Lâm Lôi khiếp sợ khi thấy trong tay tráng hán áo vàng đột ngột xuất hiện lang nha bổng khoảng ba thước. Tráng hán áo vàng trực tiếp đập vào đầu Lâm Lôi.
"Xèo xèo" Lang nha bổng xẹt qua không gian, làm cho không gian xuất hiện rất nhiều khe.
"Không ổn rồi." Lâm Lôi thay đổi phương hướng dẫn lực, trước dẫn lực hướng xuống phía dưới, ngược lại làm cho tốc độ của tráng hán áo vàng nhanh hơn: "Xích lực!"
Thay đổi phương hướng dẫn lực nhưng đã chậm, bởi vì tráng hán áo vàng đã tới gần!
Lang nha bổng đã tới trước mắt, Lâm Lôi thậm chí còn cảm giác được dẫn lực mãnh liệt: "Tráng hán áo vàng là cường giả tu luyện đại địa phép tắc."
Lâm Lôi cảm thấy sự uy hiếp mãnh liệt, dùng Lưu Ảnh thần kiếm trong tay để đỡ. Lưu Ảnh thần kiếm ẩn chứa hủy diệt chủ thần lực, bộc phát ra uy lực cực mạnh.
Mũi kiếm của Lưu Ảnh thần kiếm bị lang nha bổng đập mạnh.
"cheng!"
Lâm Lôi chỉ cảm thấy lực lượng đáng sợ từ Lưu Ảnh thần kiếm truyền đến lòng bàn tay, "Rắc" phản lực đáng sợ làm cho long lân ở bàn tay Lâm Lôi vỡ vụn, máu tươi thẩm thấu ra ngoài. Lưu Ảnh thần kiếm tức bị đập, bắn ngược về phía bả vai Lâm Lôi, lang nha bổng vẫn tiếp tục đập xuống xuống.
Thông qua Lưu Ảnh thần kiếm, nện vào vaiLâm Lôi.
Lâm Lôi liều mạng dùng Lưu Ảnh thần kiếm để ngăn cản, nếu không một bổng kia đã đập nát đầu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
"Thì ra là chủ thần khí!" Lâm Lôi phán đoán, lang nha bổng vốn là chủ thần khí!
"Bốp!"
Long lân vỡ nát, xương cốt gẫy, máu tươi bay, cánh tay trái của Lâm Lôi bị đứt. Cả người Lâm Lôi giống như một viên thiên thạch trực tiếp va vào mặt đất, "vù" đập mạnh xuống nền đất, trên mặt đất lưu lại một lỗ thủng lớn. Tráng hán áo vàng cầm lang nha bổng, không chần chờ, liền bám theo Lâm Lôi, tiến vào lỗ thủng.
"lão Đại!" Bối Bối nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đại biến.
Thực lực của Lâm Lôi mặc dù đạt tới cấp bậc thống lĩnh, nhưng trong số thống lĩnh chỉ có thể xem ở mức thấp. Khi gặp phải cường giả có chủ thần khí, hơn nữa lại là cường giả có thực lực về đại địa phép tắc, hoàn toàn có khả năng chà đạp Lâm Lôi.
"Bồng!" Bối Bối bị trúng một kích, bay lên.
Nhưng Bối Bối không bị thương. Hắn đã bất chấp tất cả để thi triển thiên phú thần thông, trả thù người công kích hắn. Bối Bối trong nháy mắt đã bay vào lỗ thủng mà Lâm Lôi đập xuống mặt đất tạo thành: "lão Đại, ngươi ngàn vạn lần đừng có chết!" Bối Bối bay vào trong lòng đất.
Từ lúc chiến đấu đến bây giờ, người của phe Mông Đặc La không biết Bối Bối là phệ thần thử! Dù sao lúc gặp Bái Ách, Bối Bối ở trong lòng núi đã thi triển một lần thiên phú thần thông, người ngoài không thể thấy được. Sau đó, đặc điểm đặc trưng của Bối Bối là mũ cỏ, trong cuộc chiến với Bái Ách đã sớm bị hủy rồi.
Mặc dù, Bối Bối cũng có thể dùng thần lực tạo ra cái mũ mới. Nhưng Bối Bối vừa mới trải qua sinh tử, không tâm tình nào để tạo ra một cái mũ mới.
Không có mũ cỏ, nhóm người của Mông Đặc La không thể nhận ra.
Nếu như biết Bối Bối là phệ thần thử, có lẽ Mông Đặc La sẽ thay đổi phương án. Dù sao trong phe của bọn họ cũng có người có linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Đáng tiếc, bọn họ không biết thân phận của Bối Bối.
"Ầm!" Lang nha bổng khổng lồ lại nện xuống.
Lâm Lôi lại sử dụng Lưu Ảnh thần kiếm để ngăn cản.
"Bốp!" Lâm Lôi bị đánh, không ngừng lún xuống đất. May là trải qua năm trăm năm tu luyện, về phương diện đại địa phép tắc huyền ảo, Lâm Lôi đã có tiến bộ, dung hợp bốn huyền ảo đã tới bình cảnh. Dù chưa đột phá, nhưng thực lực đã gia tăng không ít. Lúc này, Lâm Lôi mới chống lại được sự tấn công của vị cường giả này mà không bị đánh chết tại chỗ.
Có thể miễn cưỡng dựa vào Lưu Ảnh thần kiếm, lần lượt bảo trụ tánh mạng.
Về phương diện vũ khí, mình còn kém hơn một chút. Mình và đối phương đều sử dụng chủ thần lực. Do vậy về phương diện phép tắc huyền ảo, đối phương rõ ràng vượt qua mình! Mặc dù đang ở bên trong hắc thạch không gian, nhưng đối phương không tiến gần sát mình. Mình đang lún xuống, còn đối phương ở phía trên không ngừng đi đập lang nha bổng xuống.
"Ầm!" Lại một bổng nữa.
Lâm Lôi miễn cưỡng chống đỡ, nhưng cả người lại bị lún xuống đất. Thân thể va chạm vào đất làm vỡ đất đá, lún sâu xuống đất.
"Không thể tiếp tục lún xuống đất nữa! Tiếp tục lún xuống đất sẽ rơi vào khe không gian." Lâm Lôi biết rất rõ vị diện chiến trường rất nguy hiểm, xuống một độ sâu nhất định, sẽ rơi vào khe không gian; càng xuống sâu, khe không gian càng dày đặc, cho đến khi tiến vào trong không gian loạn lưu.
"Ha ha, khả năng chống cự khá lắm! Không thể giết ngươi thì phải đẩy ngươi vào không gian loạn lưu." Âm thanh cuồng bạo vang trong đầu Lâm Lôi.
"Bốp!" Một bổng lại nện xuống!
Lâm Lôi nỗ lực chống cự, bàn tay đầy máu tươi, trên thân rất nhiều vết máu. Nói thì chậm nhưng thực tế chỉ trong chớp mắt Lâm Lôi đã lún xuống sâu như vậy. Dù sao tráng hán tóc vàng không ngừng huy động lang nha bổng, căn bản không để cho Lâm Lôi có thời gian để nghỉ.
Vào thời khắc mấu chốt ...
Xung quanh thân thể Lâm Lôi đột nhiên hiện một hư ảnh khổng lồ chính là Thanh Long, Đôi mắt màu vàng của Thanh Long nhìn chăm chú tráng hán áo vàng Ô Mạn.
Thiên phú thần thông ... Long ngâm!
Trong nháy mắt thi triển thiên phú thần thông trong, Ô Mạn hung hăng nện một bổng xuống, "Bốp!" một tiếng, thân thể Lâm Lôi lại một lần nữa lún xuông. Với thực lực của Lâm Lôi giờ phút này có thể làm chính là chỉ là để cho chính không bị đánh chết, nhưng căn bản không có cách nào để cho mình không lún xuống.
"Xèo xèo" một khe không gian dài mấy thước, rộng nửa thước xẹt qua bên cạnh thân Lâm Lôi, bùn đất tiêu tán không ít.
Lâm Lôi không khỏi một trận mồ hôi lạnh, khe không gian càng ngày càng nhiều. Hơn nữa mỗi lần đỡ một bổng, người Lâm Lôi tối thiểu bị lún xuống mấy chục thước đến hơn trăm thước. Bây giờ đã đạt tới giới hạn, lún xuống thêm mấy chục thước đến trăm thước, có lẽ Lâm Lôi thực sự bị trục xuất đến không gian loạn lưu.
"Ngươi thực sự có thể chống đỡ, bất quá ... xuống tiếp đi."
Thoát khỏi ảnh hưởng của thời gian, tráng hán áo vàng lại hạ xuống, lang nha bổng trong tay vô tình bổ xuống người Lâm Lôi.
"Vù vù" một cỗ năng lượng kỳ lạ trong nháy mắt bao trùm người tráng hán áo vàng.
Thiên phú thần thông ... phệ thần!
"Chết đi!" Tiếng gầm phẫn nộ vang lên. Trong thời khắc mấu chốt, Bối Bối rốt cục đã đuổi tới, đồng thời đột nhiên tung một cước đá vào tráng hán áo vàng. Tráng hán áo vàng phản công, đập một bổng vào người Bối Bối.
"Bốp" một tiếng, Bối Bối bị đánh trúng, bay thẳng vào trong đất.
"Bối Bối." Lâm Lôi bay về phía Bối Bối.
"Công kích kiểu gì vậy?" Tráng hán áo vàng rất khinh thường, "Sao một chút cảm giác cũng không có?" Tráng hán áo vàng nhìn chằm chằm Lâm Lôi đang về phía dưới. Bối Bối thi triển thiên phú thần thông phệ thần. Tráng hán áo vàng không thấy được phía trên có hư ảnh phệ thần thử, tự nhiên không biết rõ uy lực của một chiêu này.
Phệ thần gặp phải linh hồn phòng ngự chủ thần khí của tráng hán áo vàng, như trứng gà va vào tảng đá, không có một chút tác dụng nào.
Tráng hán áo vàng căn bản không ý thức được sự lợi hại của chiêu công kích này, lại tưởng là công kích rất bình thường mà thôi.
"Vù." Lâm Lôi đã bay đến bên cạnh Bối Bối.
"lão Đại, người này không chịu ảnh hưởng thiên phú thần thông của ta." Bối Bối truyền âm nói.
"ha ha, hai ngươi cùng chết đi." Âm thanh kia vang trong đầu Lâm Lôi, Bối Bối, đồng thời thân ảnh kia đã đến.
Đột nhiên ...
"Xèo xèo!" Xuất hiện một khe không gian đáng sợ, dài mười thước, rộng một thước, ở giữa Lâm Lôi, Bối Bối và nam tử áo vàng. Nam tử áo vàng sợ tới mức trong nhất thời cũng không dám đến gần. Nếu chạy nhầm vào khe không gian thì cũng bay vào không gian loạn lưu.
Nhưng rất quỷ dị ...
Từ trong khe không gian, một bóng đen rất nhỏ, bay nhanh ra như thiểm điện. Sau khi bóng đen bay ra khỏi khe không gian, bay về phía Lâm Lôi, Bối Bối.
Theo phản xạ có điều kiện, Lâm Lôi nắm lấy.
"Sao?"
Nắm bóng đen, Lâm Lôi cảm thấy một cỗ năng lượng kỳ lạ truyền vào trong cơ thể. Ở bên cạnh, Bối Bối không biết bóng đen rốt cuộc là cái gì ...
Đây là một món đồ nhìn như bình thường, là một chiếc vương miện rất mỹ lệ. Chỉ là vương miện đã mất đi độ sáng bóng. Hơn nữa, trên vương miện có tinh thạch, nhưng có rất chỗ lõm vào, hiển nhiên tinh thạch đều đã mất. Vương miện có vẻ ảm đạm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 683: Đây là cái gì?
Chương 683: Đây là cái gì?