"Sầm!"
Phần còn sót lại của thánh đảo kịch liệt chấn động, phảng phất phần thánh đảo còn sót lại bị vô số cự thú lay động, làm vỡ ra một khe nứt rất lớn, nước biển vô tận ồ ạt dọc theo khe nứt đổ vào phần thánh đảo còn lại.
Quang minh thần điện vốn đã sụp đổ, không có 'Vinh Quang Quang Minh Chi Chủ' bảo vệ thì so với các kiến trúc bình thường cũng không có gì khác nhau, dưới chấn động kịch liệt, Quang minh thần điện vốn đã sụp đổ lại lần nữa tách rời khỏi phần còn sót lại của thánh đảo. Một số lượng đá rớt xuống như mưa làm cho các thành viên của Quang minh giáo đình còn sót lại tranh nhau nhảy xuống biển, để tránh vô số đá vụn rớt xuống đầu.
Cấm kỵ ma pháp - Thiên băng địa liệt!
Giữa không trung, Lâm Lôi với Bối Bối đứng ở trên vai, đồng thời nắm tay Địch Lỵ Á, nhìn phần còn lại của thánh đảo ở xa xa đang sụp đổ. Cuối cùng cả thánh đảo hoàn toàn biến mất. Ở tại vị trí vốn là thánh đảo, chỉ còn sóng nổi cuồn cuộn, ngẫu nhiên có vài thi thể, cây gỗ trôi đi.
Lâm Lôi lẳng lặng nhìn một màn này.
Địch Lỵ Á nhu thuận ở một bên cũng không lên tiếng, hồi lâu sau ...
"Đi thôi" Lâm Lôi thở dài một tiếng.
Địch Lỵ Á nắm tay Lâm Lôi, mỉm cười nói: "Đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Đang suy nghĩ chuyện đã qua" Lâm Lôi nói.
"Lão Đại, nghĩ về quá khứ, có cảm tưởng gì chứ?" Bối Bối trên vai Lâm Lôi cười nói.
Lâm Lôi cười liếc nhìn Bối Bối: "Có thể có cảm tưởng gì? Được rồi, chúng ta về nhà!" "Ừm, về nhà!"
Địch Lỵ Á, Bối Bối trong lòng đều có sự xao động. Vừa rồi ba người bọn họ thiếu chút nữa đều đã chết, nhưng bây giờ lại có thể an nhiên về nhà. Loại biến hóa kịch liệt này trong lòng tự nhiên có chút cảm xúc.
Gió biển thổi, tại bầu trời của biển rộng khôn cùng. Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối bay cực nhanh về phía Đông
Nhìn bầu trời vô cùng phía Đông.
Lâm Lôi lại tựa hồ thấy được tất cả kinh nghiệm sống của nửa đời đã qua.
"Phụ thân, mẫu thân, Quang minh giáo đình bây giờ đã bị diệt!" Lâm Lôi trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
"Phụ thân, người còn nhớ năm đó đã nói với con không? Tâm nguyện bình sinh của người, chính là muốn gia tộc truyền thừa chi bảo Đồ lục chiến đao trở về. Cũng hy vọng xa vời gia tộc có thể một lần nữa quật khởi".
"Bây giờ Đồ lục chiến đao đã trở về. Ba Lỗ Khắc đế quốc lập uy. Ba Lỗ Khắc gia tộc ta cũng trở thành gia tộc đứng đầu của Ngọc Lan đại lục".
"Đức Lâm gia gia. Con khi còn bé là vì thực hiện mục tiêu của phụ thân, gia tộc. Con cũng nhận kỳ vọng của gia tộc. Ban đầu cũng chỉ có mình con, thực hiện những việc này là rất khó, bởi vì Đức Lâm gia gia người đã thay đổi con, tu luyện ma pháp, bình đao lưu điêu khắc ... Dưới sự trợ giúp, chỉ bảo của người, con từng bước từng bước thành công, là người, một mực trợ giúp con".
"Dù có chết, con cũng phải đem họa căn 'Quang Minh Giáo Đình' này trừ đi. Đã bao nhiêu năm, trong lòng con vẫn không dám quên". Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
"Bây giờ đã thành công".
"Đức Lâm gia gia, con bây giờ rất thư thái, trong lòng rất là thư thái, con bây giờ nắm tay người phụ nữ mà con yêu quý, bên cạnh còn có Bối Bối đã cùng con sinh tử. Đức Lâm gia gia, nếu như người còn sống, nhất định cũng sẽ vì con mà cao hứng".
"Bất kể Lâm Lôi con có đến như thế nào, thì vẫn là thiếu niên năm đó được người chỉ bảo. Đức Lâm gia gia, cảm ơn người ..."
Băng qua biển rộng. Đối mặt với phương Đông, Lâm Lôi hai mắt như sáng bừng lên!
Từ thuở thiếu niên cho tới ngày hôm nay. Lâm Lôi trên lưng vẫn đeo không biết bao nhiêu áp lực tâm lý. Mà ngày nay, Lâm Lôi mới thực sự thấy thoải mái!
Hắn rốt cục có thể tự do hoạt động, càng thống khoái, càng tinh ranh hơn!
Giáo hoàng 'Hải Đình Tư', Lôi Minh, Lạc Diệp tất cả đều đã chết trận. Hơn ba mươi vị Giáo đình thánh vực khác cũng bị diệt. Ngay cả Thánh đảo, Quang minh thần điện cũng hóa thành tro bụi biến mất trong biển rộng mênh mông, mặc dù ở thần thánh đồng minh vẫn có một số đông nhân viên Giáo đình.
Nhưng không có những kẻ mạnh thánh vực làm căn cơ, Quang minh Giáo đình nhất định không có khả năng phát triển lại.
Trong Long Huyết thành.
Bởi vì Thánh đảo của Quang minh Giáo hoàn toàn bị hủy diệt, mấy người Lâm Lôi vẫn còn sống mà về. Những người của Lâm Lôi trong lòng cũng nhẹ hẳn đi, tự nhiên vui vẻ. Một đám người thánh vực liền ở tại Long Huyết thành bắt đầu mở tiệc ăn mừng.
Cuộc vui ăn mừng này, thậm chí ngay cả Hoàng đế Ba Lỗ Khắc đế quốc 'Tây Ni & Ba Lỗ Khắc' cũng đến.
"Ca, ta thực sự lo lắng ... May mà ca đã trở về, nào, ca, ta kính người một chén" Ốc Đốn giờ phút này tâm tình rất phức tạp.
"Tốt. Cạn chén" Lâm Lôi lúc này cười dài nâng chén.
"Ốc Đốn, mấy người Đức Tư Lê".
Yến hội đã tàn, Lâm Lôi trong lòng cảm khái không thôi "Ốc Đốn, năm huynh đệ Ba Khắc bọn họ, mặc dù ở Thánh đảo Quang minh Giáo đình đánh một trận. Cuối cùng gặp phải 'Ba Nhĩ Tắc Trạch' bọn họ đã chạy trốn, nhưng ta thực sự không trách bọn họ".
Lâm Lôi hiểu rất rõ tâm tình tại giờ phút này của Ốc Đốn, năm huynh đệ Ba Khắc.
Lúc ấy gặp phải Ba Nhĩ Tắc Trạch, Lâm Lôi để cho bọn họ chạy trốn. Mấy người Đức Tư Lê, Đột Lệ Lôi, kể cả Hoàng đế Ốc Đốn đều biết rõ khi đó lưu lại là mất trí.
Bọn họ đều lập tức chạy trốn.
Mặc dù, lý trí nói bọn họ làm như vậy là không nên. Ngược lại Địch Lỵ Á, Bối Bối lưu lại, rất có thể sẽ chết mà không có giá trị.
Nhưng theo cảm tình mà nói. Mấy người Đức Tư Lê, Ốc Đốn trong lòng đều có sự áy náy.
Tự nhiên, cuộc ăn mừng này bọn họ cũng cố gắng biểu hiện cao hứng, cố gắng đàm tiếu uống rượu với Lâm Lôi. Muốn cho Lâm Lôi vui vẻ một chút, nhưng thực ra Lâm Lôi cũng không tức giận. Chỉ là mấy người Đức Tư Lê, Ốc Đốn trong lòng có chút áy náy mà thôi.
"Tây Ni, tiệc cũng đã xong, ngươi đến thư phòng của ta một chuyến. Ta có chuyện muốn nói vói ngươi" Lâm Lôi quay đầu nói với Tây Ni.
"Vâng, đại bá" Tây Ni cung kính nói.
Tây Ni thoạt nhìn rất nho nhã thanh tú. Rất khó tưởng tượng lại là con trai của Ốc Đốn, hôm nay đã hai mươi bốn tuổi. Đảm nhiệm đế quốc hoàng đế cũng đã mấy năm, không nói đến thực lực, về phương diện quản lý quốc gia Lâm Lôi cũng rất hài lòng.
Sau khi yến tiệc kết thúc, đêm đã về khuya.
Long Huyết thành, thư phòng chuyên dụng của Lâm Lôi, mặc dù thư phòng này Lâm Lôi sử dụng rất ít, nhưng hằng ngày đều có người quét dọn, tự nhiên rất sạch sẽ. Mà hôm nay, Lâm Lôi cũng hiếm hoi bước vào thư phòng này.
"Đại bá rốt cuộc muốn ta làm gì đây?" Tây Ni nhìn thư phòng yên tĩnh cách đó không xa trong lòng đây nghi hoặc.
Trong thư phòng đèn sáng, trong đêm đen ngọn đèn này thấy rất là rõ.
Tây Ni. Ngày nay là Hoàng đế Ba Lỗ Khắc đế quốc, địa vị rất tôn quý. Nhưng Tây Ni đến Long Huyết thành này, lại không chút nào dám làm dáng Hoàng đế, bởi vì tại Long Huyết thành đa số đều là người mạnh, đều là trụ cột của Ba Lỗ Khắc đế quốc.
Đặc biệt là đại bá!
Lâm Lôi đối với Ba Lỗ Khắc đế quốc, tựu như Vũ thần của Áo Bố Lai Ân đế quốc, Đại Tế Ti của Ngọc Lan đế quốc.
Một đế quốc có thể không có Hoàng đế. Nhưng không thể không có bọn họ.
"Cộc!" "Cộc!" "Cộc!" Tây Ni có chút khẩn trương gõ cửa thư phòng. Từ nhỏ đến lớn, Tây Ni cũng chưa từng thấy Lâm Lôi mấy lần. Đối với Lâm Lôi, Tây Ni trong lòng có sự kính sợ cùng với sự sùng bái.
"Vào đi".
Hít sâu một hơi, Tây Ni đẩy cửa phòng vào. Hắn liếc mắt thấy Lâm Lôi đang ngồi ở bàn giấy đọc sách.
"Tây Ni ngồi đi" Lâm Lôi cười rất thân thiết, chỉ vào cái ghế cách đó không xa nói.
"Vâng, đại bá" Tây Ni lúc này đóng cửa phòng lại, rồi sau đó liền ngồi xuống.
Lâm Lôi nhìn Tây Ni, không khỏi nở nụ cười: "Tây Ni, nói đến thực kỳ quái, phụ thân ngươi khi còn bé trông như hổ báo. Ngươi từ nhỏ lại nhu thuận nghe lời. Ta thấy ngươi ngược lại rất giống mẫu thân Ni Na" Đối với Tây Ni, Lâm Lôi cũng rất thích.
"Con giống mẹ mà" Tây Ni cũng cười nói.
"Cũng đúng, Thái Lặc hổ báo, Địch Lỵ Á lúc thiếu niên cũng rất lợi hại" Lâm Lôi dừng lại, rồi trực tiếp đi vào đề tài "Tây Ni, ta lần này bảo ngươi tới, là muốn nói cho ngươi một việc, ngươi cần phải cẩn thận mà lắng nghe" Lâm Lôi cười dài nói.
Tây Ni lúc này ngưng thần.
"Ngọc Lan đế quốc Đại Tế Ti, và Áo Bố Lai Ân đế quốc Vũ Thần bọn họ đều nói với ta. Hai đại đế quốc bọn họ cùng với Ba Lỗ Khắc đế quốc chúng ta. Tam đại đế quốc liên thủ, thống nhất cả Ngọc Lan đại lục. Tam đại đế quốc. Phân thiên hạ!" Lâm Lôi nói rất là tùy ý.
Tây Ni nghe cũng ngây ngẩn cả người.
Làm Hoàng đế một đế quốc, cái tin tức này đối với hắn quá chấn động.
"Đại bá, cái này, phân chia thiên hạ?" Tây Ni có chút không dám tin tưởng "Muốn tiêu diệt La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc, Cực Đông đại thảo nguyên, Hắc ám đồng minh, Quang minh đồng minh ... Cái này mười năm trưam năm, sợ rằng cũng làm không được".
Lâm Lôi lắc đầu.
"Tây Ni. Tại yến tiệc ngươi cũng đã biết rồi, lần này đây chúng ta đã đi tiêu diệt Thánh đảo Quang minh Giáo đình" Lâm Lôi nói.
"Vâng" Tây Ni gật đầu, chợt hắn hai mắt sáng ngời, giật mình nói "Đại bá, ý của người là ..." Tây Ni trong lòng trở nên sáng sủa.
"Không chỉ là Tổng bộ Quang minh Giáo đình, hay là Tổng bộ Hắc ám Giáo đình. Chỉ khoảng hai ngày là xong, chiến tranh một khi thực sự bắt đầu. Ngươi nói đối phương không có người mạnh cấp thánh vực, chúng ta phái ra cấp thánh vực ... Ngươi nói cuộc chiến tranh này, có cần hao phí thời gian dài không?"
Tây Ni cảm thấy yết hầu khô khốc, phía sau lưng cũng đổ mồ hôi, trong lòng rúng động: "Đại bá bọn họ thực là đáng sợ. Trực tiếp tiêu diệt người cấp thánh vực của người ta. Cuộc chiến tranh này, đối phương không có biện pháp đánh trả".
Ngay cả đám người Quang minh Giáo hoàng cũng chết.
Do đó thần thánh đồng minh không có thủ lãnh. Một khi gặp phải chiến tranh, sợ rằng các vương quốc, công quốc thậm chí vu hội của thần thánh đồng minh sẽ trực tiếp đầu hàng.
"Ta cũng chỉ nói cho ngươi một tiếng" Lâm Lôi đối với cuộc chiến tranh này cũng không quá để ý.
Dù sao đối với bản thân mà nói, lãnh thổ nhiều ít thế nào, thống trị dân đông hay ít, đều là hư ảo, Quan trọng nhất của bản thân chính là bước trên con đường lĩnh ngộ pháp tắc, nhanh chóng thành thần!
Thần!
Một khi thành thần, tính mạng tầng kia hoàn toàn thuế biến. Sẽ có thần cách, có thần chi lĩnh vực, cũng sắp có thể hưởng thụ tín ngưỡng lực. Những điều hoàn toàn thuộc về thế giới siêu việt ở trên.
"Đại bá, tam gia phân thiên hạ này, phân chia như thế nào?" Tây Ni hỏi tới, hắn đối với cái này là quan tâm nhất.
"Ồ, thiếu chút nữa quên nói" Lâm Lôi cười cười "Là như thế này, lãnh thổ thần thánh đồng minh và bắc vực mười tám công quốc, sẽ thuộc về Áo Bố Lai Ân đế quốc, Lai Nhân đế quốc, Hắc ám đồng minh sẽ thuộc về Ngọc Lan đế quốc, về phần La Áo đế quốc và Cực đông đại thảo nguyên, sẽ thuộc về Ba Lỗ Khắc đế quốc chsung ta".
Tây Ni hai mắt nhất thời sáng lên.
Lãnh thổ La Áo đế quốc và Ba Lỗ Khắc đế quốc không kém mấy. Quan trọng nhất là ... Cực đông đại thảo nguyên!
Cực đông đại thảo nguyên này trên thực tế phạm vi lãnh thổ phi thường lớn, thậm chí gần tới Áo Bố Lai Ân đế quốc. Chỉ là bởi vì là thảo nguyên, đất rộn người thưa, chỉ mới có ba vương quốc thôi. Nhưng ngàn vạn lần đừng xem thường ba vương quốc này, chỉ đơn giản ba vương quốc tại Cực đông đại thảo nguyên, cũng có thể cùng với La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc hai đại đế quốc đối kháng nhiều năm như vậy. Có thể thấy là có thực lực.
Dù sao dân tộc trên lưng ngựa vốn rất thiện chiến.
"Được rồi, Tây Ni. Bây giờ cũng không còn sớm. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi" Lâm Lôi nói.
"Vâng, đại bá" Tây Ni cung kính lui ra.
Đợi đến khi Tây Ni rời đi, Lâm Lôi quay đầu nhìn về phía cái ghế ở một bên thư phòng. Vừa rồi Tây Ni vừa mới ngồi, giờ phút này lại có một gã trung niên đang ngồi. Trường bào rộng thùng thình, khuôn mặt tươi cười. Đó chính là người mạnh thần cấp, vua sát thủ - Hi Tắc.
"Hi Tắc đại nhân. Các ngươi ngày mai sẽ xuất phát đi Chúng thần mộ địa. Sao tối nay vẫn còn đến thăm ta?" Lâm Lôi không khỏi cười dò hỏi.
Nghe Lâm Lôi nói như vậy, Hi Tắc ngẩn ra, chợt chép miệng bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, ngày mai sẽ đi Chúng thần mộ địa. Nhưng thực ra, ta lần này không muốn đi Chúng thần mộ địa, nhưng mấy tên kia, nhất định là bức bách ta cùng đi. Thực là ...!"
"Chúng thần mộ địa còn có thể bức bách đi. Không phải tự nguyện đi sao?" Lâm Lôi nghi hoặc nhíu mày.
"Đừng nói nữa, nhớ ra lại khó chịu".
Hi Tắc đứng lên, đi tới trước bàn của Lâm Lôi: "Lâm Lôi, ta hôm nay tới là cần ngươi giúp một việc".
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 377: Nhất dạ
Chương 377: Nhất dạ