"Bùm!"
Cơ thể Áo Lợi Duy Á từ trên cao rơi xuống, rồi nhanh chóng lượn theo một cung tròn lao vào giữa dòng Xích Viêm hà băng lãnh làm bắn tung vô số hạt tuyết hoa trắng xóa.
Bố Lỗ Mặc đang quan chiến trên bờ sông tinh thần đại biến, bất an hét lớn: "Đại ca!" Rồi lao mình vọt tới sát mép nước lo lắng nhìn xuống.
Mấy trăm vạn người xung quanh chợt rung động trông như một biển người cuộn lên, vô số người đứng ở quá xa căn bản không thể nhìn thấy tận mắt trận chiến đấu giữa Áo Lợi Duy Á và Bàn thạch kiếm thánh, họ chỉ có thể hiểu được phần nào thông qua lời nói của những người đứng trước để phán đoán tình huống. Nhất thời cả rừng người trở nên huyên náo xôn xao.
"Sự chênh lệch giữa hai người hình như là quá lớn."
Dẫu sao Hắc Đức Sâm vẫn đứng sừng sững giữa trời cao tựa như không phải chịu bất kỳ một chút thương tổn nào cả.
"Lâm Lôi đại sư, Áo Lợi Duy Á dường như đã thua?" Kiều An bệ hạ nghi hoặc nhìn sang hỏi Lâm Lôi.
"Bây giờ đã vội kết luận có lẽ còn hơi sớm." Lâm Lôi ngửng đầu nhìn Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' đang đứng không hề nhúc nhích trên không trung thầm nghĩ: "Lần này Hắc Đức Sâm ngạnh tiếp một kiếm toàn lực cũng không thể biết được kết quả thực sự ra sao?"
oOo
Quả thực tình hình bản thân 'Hắc Đức Sâm' hiện tại cũng không tốt đẹp gì.
Hắn đối với khả năng phòng ngự của bản thân mình vô cùng tự tin, mấy trăm năm qua tung hoành Ngọc Lan đại lục, Bàn thạch kiếm thánh vốn chưa từng thấy người nào có khả năng phòng ngự vững mạnh như mình. Ngay như vừa rồi đấu khí công kích ẩn chứa trên Hắc Thạch kiếm căn bản cũng không thể nào phá được phòng ngự của hắn.
Nhưng ...
Ngay khi Hắc Thạch kiếm bổ vào quyền đầu của hắn thì một một đạo năng lượng quỷ dị cũng dễ dàng xuyên thấu lớp phòng ngự vốn đáng tự hào để trực tiếp tấn công vào linh hồn của hắn. Quá bất ngờ, hắn ứng phó không kịp, đạo năng lượng kia đã hung bạo giáng một đòn mạnh mẽ lên linh hồn hắn.
Choáng váng, đầu đau như búa bổ.
"Hay cho một thiên tài Kiếm thánh, ngay cả linh hồn công kích cũng đã lĩnh ngộ đến đại thành." Hắc Đức Sâm chỉ qua chốc lát là lại khôi phục tỉnh táo hoàn toàn. "Ngay cả một tên tiểu tử chưa quá năm mươi mà cũng lĩnh ngộ và xuất ra được một đạo công kích đặc thù như vậy."
Hắc Đức Sâm vốn đã quá quen với loại công kích kiểu này!
Linh hồn công kích cũng không phải quá đặc thù.
Tỷ như Lâm Lôi khi gặp Vũ Thần môn 'Đại Sư Huynh' Pháp Ân, người đã dùng lôi điện bổ vào người làm hắn mê muội đi trong chốc lát rồi mới hoàn toàn tỉnh lại. Đây cũng là mội loại linh hồn công kích.
Như Vũ Thần, chỉ dùng âm thanh lời nói đã có thể gây chấn động lên linh hồn con người rồi.
Thực ra nguyên lý của công kích linh hồn cũng rất đơn giản, chính là dùng Tinh thần lực của bản thân ẩn vào đòn công kích rồi đánh trực tiếp vào linh hồn đối phương.
Đơn giản mà nói, đây là Tinh thần công kích.
Nói thì đơn giản nhưng để thực hiện được lại rất khó khăn. Bởi vì Tinh thần lực bình thường đều vô cùng nhu hòa mềm mại gần giống như vải bố, nếu như muốn sử dụng để công kích, phá hoại linh hồn đối phương thì phải làm cho vải mềm biến thành đao nhọn.
Hay như khi Thánh vực cường giả phát tán tinh thần lực để để dò tìm thám thính đối thủ.
Muốn dùng Tinh thần công kích? Vải mềm biến thành đao nhọn?
Khó vô cùng!
Mặc dù khó nhưng với sự tu luyện lĩnh ngộ nguyên tố pháp tắc trong thời gian dài, những đỉnh cấp cường giả hoàn toàn có khả năng làm được. Ngay Hắc Đức Sâm cũng có rất nhiều kinh nghiệm bị công kích linh hồn.
"Bản thân Tinh thần lực của Áo Lợi Duy Á không mạnh, phỏng chừng cũng chỉ đạt đến bát cấp ma pháp sư, nếu hắn có Tinh thần lực của cửu cấp đại ma đạo thì có lẽ ta đã bị thương nặng, còn đạt đến Thánh vực đại ma đạo thì ..." Hắc Đức Sâm cười lạnh.
Hắn nhìn xuống Xích Viêm hà, mặt sông đã trở lại yên lặng mà vẫn chưa thấy Áo Lợi Duy Á thoát ra.
"Áo Lợi Duy Á xem ra nếu ngươi không trị liệu xong cánh tay thì ngươi sẽ không lên sao?"
Hắc Đức Sâm cười to, tiếng cười vang vọng khắp khoảng không trống trải.
"Trị liệu cánh tay gãy ư?" Lâm Lôi nhướng mày, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Bùm!"
Một cột nước phóng thẳng lên cao đem theo một nhân ảnh màu đen trong nháy mắt lao lên không trung đứng đối diện với Hắc Đức Sâm, lúc này cánh tay phải vốn đã bị vặn gãy của Áo Lợi Duy Á cũng đã khôi phục lại như ban đầu.
Áo Lợi Duy Á nhìn Hắc Đức Sâm cười lạnh: "Trị liệu cánh tay? Hắc Đức Sâm nhà ngươi chắc cũng không có cái năng lực này."
"Quang Minh nguyên tố ma pháp quả nhiên huyền diệu a. Một đỉnh cấp Quang Minh ma pháp sư có thể chữa trị hồi phục thương tích trong nháy mắt Bất quá ... Quang Minh pháp tắc chỉ đáng nói về mặt phòng ngự, con công kích sao có thể bằng Đại địa pháp tắc." Hắc Đức Sâm tự tin đáp.
Đại địa pháp tắc.
Lâm Lôi cũng tu luyện Đại địa pháp tắc.
"Quang Minh nguyên tố pháp tắc quả thực huyền diệu, người như ngươi sao có khả năng hiểu được?" Áo Lợi Duy Á đạm mạc nói. "Hắc Đức Sâm, đừng cố ra vẻ tự tin, vừa rồi ta xuất một kiếm tư vị không tệ chứ?"
Hắc Đức Sâm nhướng mày.
Linh hồn công kích, cho dù linh hồn hắn mạnh mẽ nhưng khi ngạnh tiếp cũng chịu ít tổn thương.
"Linh hồn tổn thương, xem ngưoi làm thế nào có thể phát huy thập phần năng lực?" Lúc này Áo Lợi Duy Á tay trái rút ra Quang Ảnh kiếm từ phía sau lưng.
Tay phải cầm Hắc Thạch kiếm, tay trái cầm Quang Ảnh kiếm.
"Nhưng ta không như ngươi, cánh tay bị gãy đã hồi phục hoàn toàn, một chút ảnh hưởng cũng không có." Áo Lợi Duy Á hai tay cầm song kiếm, Quang Ảnh kiếm bề mặt tỏa ánh sáng chói mắt, Hắc Thạch kiếm bề mặt lại như nuốt hết ánh sang, lạnh lẽo u tối.
Năng lượng hoàn toàn đối ngược.
"Năng lượng hoàn toàn tương phản, ta xem ngươi làm thế nào để tiếp!" Áo Lợi Duy Á song mục ánh lên một đạo lãnh quang, cả người trong nháy mắt giống như mặt trời chói sáng phát ra vô vàn đạo bạch quang, đồng thời điểm xuyết đạo đạo hắc quang.
Tốc độ trong nháy mắt gia tăng đến cực hạn!
Trên bầu trời đêm trong phút chốc mơ hồ xuất hiện một trăm linh tám thân ảnh Áo Lợi Duy Á.
"Choang!" Hắc Đức Sâm ngưng thần, rút từ sau lưng một thanh trọng kiếm màu thổ hoàng.
"Ha ha ... ngươi rốt cuộc cũng phải rút kiếm." Áo Lợi Duy Á cười to, thanh âm vang vọng trong thiên địa, biển người xung quanh quan chiến lập tức yên lặng.
Đêm khuya, mây đen mù mịt, chiến khí trên trường đấu càng thêm nặng nề, thậm chí những người đang xem cuộc chiến ở phía dưới cũng cảm thấy được. Mây đen dày đặc tụ lại như thể Áo Lợi Duy Á, Hắc Đức Sâm hai người chỉ cần đưa tay lên đỉnh đầu là có khả năng chạm vào.
"Bùm!" "Bùm!"
Giữa trời đêm, từng tràng bạo âm đáng sợ liên tiếp vang lên, Áo Lợi Duy Á với tốc độ cực nhanh mỗi lần xuyên phá không gian đều tạo ra những luồng bạo thanh đinh tai nhức óc, từ trên cao vài trăm thước truyền xuống từng đợt khí lưu mãnh liệt khiến cho khói lửa từ những ngọn đuốc đều bị ép sát xuống..
Cuồng phong cũng làm cho phần đông những người đang xem cuộc chiến tóc tai nhẹ nhàng dựng lên.
Vô số người trợn trừng mắt nhìn lên trên khoảng không để biết được rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Choang!" "Choang!"
Áo Lợi Duy Á tay cầm song kiếm mỗi lần đều đồng thời bổ lên thân trọng kiếm màu thổ hoàng của Hắc Đức Sâm, Quang Minh, Hắc Ám hai loại kiếm quang lần lượt công kích vọng đồ phá tan phòng ngự của Hắc Đức Sâm.
"Thực không ngờ Áo Lợi Duy Á lại còn có kiểu công kích này!" Lâm Lôi ngửng đầu quan sát cuộc chiến mà trong lòng thầm than.
Hắn cũng không thể không thừa nhận Áo Lợi Duy Á quả thực là thiên tài, Quang Minh, Hắc Ám là hai loại nguyên tố pháp tắc hoàn toàn đối lập mà Áo Lợi Duy Á lại có thể đồng thời lĩnh ngộ và vận dụng kết hợp hoàn mỹ vô khuyết đến vậy.
"Ha ha~"
Lẫn theo từng lượt oanh kích, tiếng cười của Áo Lợi Duy Á vang động: "Hắc Đức Sâm thấy như thế nào? Chẳng lẽ ngươi chỉ biết phòng ngự? Chẳng lẽ linh hồn ngươi bị thương tới mức ngay cả năng lực công kích cũng không còn?"
"Đoàng!"
Lúc này giữa bầu trời mù mịt mây đen đột nhiên vang lên một tiếng sấm đáng sợ, một đạo lôi điện khổng lồ như cự xà ở phía chân trời xa xa hung hăng dánh xuống, ngay sau đó một khoảng thời gian, mưa to từng hạt bắt đầu rơi xuống.
Chỉ trong nháy mắt mưa tuôn phủ kín đất trời.
"Mẹ kiếp, đúng lúc này thì lại mưa to!" Trong trăm vạn người đang xem cuộc chiến vang lên nhiều tiếng chửi thề, rất nhiều người không có dụng cụ che mưa bị dính nước mưa ướt như chuột lột, bất quá họ vẫn cố gắng mở to mắt ngửng đầu nhìn lên bầu trời để xem cuộc chiến ở đẳng cấp Thánh vực.
Nhưng mưa to như trút nước, có ngửa đầu lên cũng như đui mù.
Thống khổ!
Rất nhiều người chỉ có thể cố gắng tận dụng quân áo che mưa để có thể ngửa đầu quan sát cuộc chiến trăm năm khó gặp giữa hai tuyệt thế cao thủ này. Cho dù như thế nhưng mưa quá to, bọn họ cũng không thể thấy rõ cuộc chiến trên khoảng không.
Lúc này quả thực còn rất ít người có thể thấy rõ cuộc đấu.
Lâm Lôi tất nhiên là một trong số đó.
"Lâm Lôi đại sư, hiện tại cuộc chiến trước mắt đang thế nào?" Kiều An bệ hạ bên cạnh lo lắng hỏi Lâm Lôi, hoàng tộc thực quá thoải mái, mưa rơi một chút lập tức có một chiếc lọng che lớn dựng lên phía trên.
Lâm Lôi và mọi người bình yên ngồi dưới lọng che mưa.
"Bệ hạ, Hắc Đức Sâm vẫn đang tập trung phòng ngự, còn Áo Lợi Duy Á lại đang điên cuồng công kích. Chỉ là ... Áo Lợi Duy Á hình như không khể gây một tia thương tổn nào cho Hắc Đức Sâm." Lâm Lôi mỉm cười đáp.
Mặc dù nói là như vậy nhưng trong tận đáy lòng Lâm Lôi lại không nghĩ như vậy: "Áo Lợi Duy Á mỗi lần công kích đều lồng vào Tinh thần công kích, Hắc Đức Sâm bây giờ cũng không biết thế nào đây?"
Mưa to như trút nước.
Vốn toàn bộ lửa, đuốc đã sớm bị tắt, bây giờ chỉ còn một vài Quang Minh hệ ma pháp sư thi triển Chiếu minh thuật mới tạo cho không gian một chút ánh sáng mà thôi.
"Áo Lợi Duy Á, ngươi công kích đủ chưa?" Tiếng Hắc Đức Sâm lạnh nhạt vanh lên.
"Cái gì!" Áo Lợi Duy đột nhiên chững lại.
Chẳng lẽ hắn công kích trong thời gian dài như vậy mà không tạo một chút thương tổn nào cho Hắc Đức Sâm ư? Hắn sử dụng cả linh hồn công kích mà cũng không ảnh hưởng gì sao?
Áo Lợi Duy Á tay cầm song kiếm đứng yên lặng đối mặt với Hắc Đức Sâm ở trên không trung.
Hắc Đức Sâm lạnh nhạt nhìn hắn: "Ta thừa nhận lần đầu tiên ngươi công kích tinh thần đã gây cho ta một chút tổn thương, nhưng sau này khi ta đã có chuẩn bị thì công kích của ngươi căn bản không gây cho ta bất kỳ một chút thương tổn nào cả."
"Có chuẩn bị?" Áo Lợi Duy Á trong dáy lòng chợt khiếp sợ.
Linh hồn công kích làm sao có thể phòng ngự? Bản thân Áo Lợi Duy Á cũng không biết.
"Áo Lơi Duy Á, ngươi đâu biết rằng linh hồn công kích mặc dù rất đặc thù nhưng không phải chỉ một mình ngươi có. Trong lịch sử Ngọc Lan đại lục, những người có khả năng lĩnh ngộ linh hồn công kích tuyệt không phải ít, bản thân ta cũng thường bị nếm mùi kiểu công kích này. Ngươi dù sao cũng chỉ là chiến sĩ, Tinh thần lực quá yếu, phỏng chừng cũng không vượt quá bát cấp ma pháp sư. Nếu ngươi đạt đến cửu cấp ma pháp sư ... Có lẽ ta dù có chuẩn trước chắc cũng vẫn bị thương, hôm nay chắc cũng không dễ dàng như thế."
Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' lạnh nhạt nhìn Áo Lợi Duy Á.
"Cái gì?" Áo Lợi Duy Á cảm thấy không cách nào có thể tiếp nhận.
Trước đó hắn chưa bao giờ chịu sự đả kích mạnh như thế này!
"Áo Lợi Duy Á, ngươi chưa đến năm mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới như thế này, vậy là đã rất xuất sắc rồi. Hắc Đức Sâm vuốt ve thanh thổ hoàng trọng kiếm trong tay, "Bây giờ nếu ngươi có thể tiếp được một kiếm toàn lực của ta, coi như ta đối với ngươi thực sự tôn kính, sau đó ngươi sống hay chết tùy thuộc vào số trời vậy."
Áo Lợi Duy Á cảm thấy thực nực cười.
Sống hay chết?
"Hắc Đức Sâm ngươi đừng quá tự đại, có bản lãnh giết ta không mà buông lời nói nhảm." Áo Lợi Duy Á toàn thân vận công cực hạn, một bên rực rỡ ánh sáng màu trắng, một bên phát ra ánh sáng màu đen khủng bố. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Đến đây đi!" Áo Lợi Duy Á đứng thẳng, mái tóc dài hai màu đen trắng phiêu hốt dựng lên, luồng ánh sáng phát ra lưu chuyển toàn thân, hai thanh kiếm trên hai tay tỏa ra khí thế mãnh liệt chưa từng có.
Bàn thạch kiếm 'Hắc Đức Sâm' nắm chặt thổ hoàng trọng kiếm khẽ mỉm cười.
"Đây là một kích cực mạnh của ta, có tên là - Đại địa liệt, cho dù ngươi có chết cũng nên cho ngươi hiểu được chết vì sao!" Hắc Đức Sâm như đã quên mất người đứng trước mắt hắn là kẻ địch thứ mấy được xưng là thiên tài chết dưới tay hắn rồi.
Thứ sáu hay thứ bảy?
Không nhớ được.
Bất quá Hắc Đức Sâm hiểu rằng, thiên tài đã chết thì không kể là thiên tài được.
"Đại ca!" Phía dưới Bố Lỗ Mặc đột nhiên hét lớn: "Cẩn thận!" Trong mắt Bố Lỗ Mặc nước mắt tràn ra, nhưng mưa to quá cũng không biết là lệ hay là nước mưa nữa.
Hai đại cao thủ đối thoại, mặc dù mưa rất to nhưng mọi người đều có thể dễ dàng nghe thấy.
Nghe được lời nhắc nhở của em trai, hai luồng hắc bạch quang mang vây quanh Áo Lợi Duy Á càng thêm rực rỡ, duy chỉ thấy khóe miệng khẽ nhích lên, hiện ra một tư thế hoàn mỹ. Cả người Áo Lợi Duy Á được bao phủ trong hắc quang, bạch quang vô cùng chói mắt, từ phía dưới nhìn lên trông giống như một quả cầu ánh sáng tinh thuần giữa đêm mưa.
"Bùm!"
Áo Lợi Duy Á đột nhiên di động, phát ra một âm thanh đáng sợ, cả người hắn hóa thành một luồng ánh sáng chói mắt nhằm phía Bàn thạch kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' công tới.
"Hây a~" Hắc Đức Sâm cũng lạnh lùng hét lớn.
Quang Ảnh kiếm, Hắc Thạch kiếm giống như song kiếm hợp nhất, hắc bạch quang mang tiếp xúc, cộng hưởng với nhau phát ra âm thanh "Xùy, xùy." Áo Lợi Duy Á sắc mạnh dữ tợn huy động song kiếm tới gần rồi phát ra một chiêu tối hậu ...
Đối diện, Hắc Đức Sâm nắm chặt thanh thổ hoàng cự kiếm, một kiếm bổ xuống nhưng phảng phất như đè nén cả thiên địa.
"Bùm!"
Âm thanh đáng sợ, chát chúa phảng phất như thiên lôi phát nổ trong thiên địa, đồng thời cũng tạo lên một sóng khí lưu đáng sợ, cuồng phong nổi lên dánh bạt những hạt nước mưa đang rơi trong không gian, cả mưa, gió của tự nhiên đều như bị cuồng phong làm bạt ra tứ phía.
"Đoàng!" Một bóng người vây quanh là đạo hắc, bạch quang ảm đạm cực nhanh rơi xuống Xích Viêm hà, trên mặt sông hiện lên một mảng máu đỏ tươi chói mắt!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 254: Kiên nhược bàn thạch
Chương 254: Kiên nhược bàn thạch