Gió núi thét gào, Lâm Lôi, Tạp Tư La Đặc hai người đi ở sơn đạo, nhưng khoảng cách hai ba bước dưới đó phải cao đến cả trăm thước.
"Núi Thanh Lôi có tám vị sư huynh, Đại sư huynh ngụ tại đỉnh núi Thanh Lôi." Tạp Tư La Đặc cảm khái nói.
Tạp Tư La Đặc trong lòng đang nghĩ về hình ảnh từ 1000 năm trước khi Hi Tắc và Đại sư huynh giao chiến.
"Tạp Tư La Đặc, ngươi có biết gì về trận chiến giữa Hi Tắc với Đại sư huynh ngươi không?" Lâm Lôi dò hỏi.
Tạp Tư La Đặc hâm mộ nói: "Tràng đại chiến năm đó diễn ra khi ta còn chưa gia nhập Vũ Thần môn. Bất quá, ta cũng từng được nghe các sư huynh khác đàm luận. Tên Hi Tắc đó thực lực rất đáng sợ, hơn nữa tốc độ lại nhanh phi thường. Đại sư huynh tốc độ cũng là nhanh nhất trong số các sư huynh đệ chúng ta, so với Hi Tắc cũng bất phân cao thấp."
"Tốc độ nhanh đến thế nào?" Lâm Lôi cũng là am hiểu về tốc độ.
Tạp Tư La Đặc đạm cười đáp: "Ta cũng không biết, dù sao ta cũng chưa từng thấy qua. Có điều phỏng chừng ... hẳn là so với ngươi và Áo Lợi Duy Á thì còn nhanh hơn nhiều."
Lâm Lôi cũng hiểu được, hiện tại bản thân trong hình thái loài người vẫn chưa tiến được vào Thánh vực. Thực lực đương nhiên vẫn sẽ còn tiếp tục tăng lên đến mức không thể nào ngờ được. Bây giờ so ra kém người ta cũng là chuyện bình thường.
Đỉnh núi Thanh Lôi.
Trên đỉnh núi bao gồm đại khái vào khoảng mấy chục thước phương viên không gian, thứ đầu tiên đập vào mắt người nhìn là một vài cây cổ thụ thấp cùng với cỏ dại mọc xung quanh, bên cạnh một gốc cổ thụ có hai gian nhà đá.
Mà tại đó, có một người đang đứng nhìn xuống phía dưới.
Lâm Lôi chú ý quan sát kỹ người này, hắn mặc thanh sắc trường bào rất mộc mạc, thân hình tương đối gầy nhưng lại như ngọn cây thẳng tắp, mái tóc ngắn 3 tấc và cũng đồng dạng là một màu xanh. Chỉ nhìn riêng bóng lưng thôi đã tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ dũng mãnh, cương nghị.
"Đại sư huynh." Tạp Tư La Đặc cung kính gọi.
Nam tử có mái tóc ngắn màu xanh quay đầu nhìn lại, ánh mắt rọi lên người Lâm Lôi. Lâm Lôi khi vừa cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau thì chợt cảm giác linh hồn mình bỗng run lên.
Đây là loại công kích gì?
Lâm Lôi trong lòng thực sự cảm thấy kinh dị ngầm xác định, nếu là chiến sĩ bình thường, phỏng chừng ánh mắt của vị Đại sư huynh này có thể khiến cho đối phương phải hồn phi phách tán. May mà mình có Tinh thần lực của cửu cấp đại ma đạo.
"Không sai." Vị Đại sư huynh này mỉm cười gật đầu, "Ngươi tên là Lâm Lôi?"
"Đúng vậy." Lâm Lôi cũng gật đầu đáp lại.
"Ta tên là Pháp Ân." Đại sư huynh mỉm cười nói, "Sư phụ để cho ta tiếp đãi ngươi trước. Ngươi là nhờ uống long huyết mới có thể biến thân chứ không phải là Long huyết chiến sĩ thuần túy có phải không?"
"Hả?" Lâm Lôi nhướng mày.
"Ta có nghe nói về bộ dạng của ngươi lúc biên thân, liền đoán là như vậy. Long huyết chiến sĩ của gia tộc Ba Lỗ Khắc các ngươi, ta cũng từng gặp qua." Đại sư huynh Pháp Ân khẽ cười nói.
"Đúng thế, như vậy thì sao?" Lâm Lôi tiếp theo nói.
Đại sư huynh 'Pháp Ân' cảm thán đáp: "Theo ta được biết, Ba Lỗ Khắc gia tộc thuần túy Long huyết chiến sĩ có tiềm lực khá lớn, còn uống long huyết đản sinh thành biến dị Long huyết chiến sĩ, tiềm lực hơi kém hơn một chút. Nếu ngươi là thuần túy Long huyết chiến sĩ, chờ thực lực của ngươi đạt tới đỉnh, hẳn là có thể cùng ta đánh một trận."
"Cho dù là biến dị Long huyết chiến sĩ, tiềm lực hẳn là vẫn mạnh hơn so với ngươi." Lâm Lôi không hài lòng với giọng điệu này của Đại sư huynh.
Đại sư huynh 'Pháp Ân' nhướng mày.
Hắn là thân phận gì cơ chứ?
Cho dù được xưng tụng là Thánh vực đệ nhất cường giả như Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' thì ở trong mắt Pháp Ân cũng chỉ là tên tiểu bối mà thôi. Hắn căn bản không thèm để ý tới. Lâm Lôi bây giờ cãi lại hắn, cũng đích xác làm cho hắn bất mãn.
Song lại nghĩ đến lời Vũ Thần phân phó, Pháp Ân bèn mỉm cười, không hề tức giận.
"Chính xác, chung cực chiến sĩ cho dù không phải là thuần túy, tiềm lực so với người bình thường cũng cao hơn." Pháp Ân mỉm cười nói, lập tức liếc mắt nhìn Tạp Tư La Đặc ở bên cạnh. "Sư đệ, ngươi cứ đi về trước đi, Lâm Lôi tạm thời để cho ta tới tiếp đãi."
"Vâng, thưa Đại sư huynh." Tạp Tư La Đặc cung kính đáp, rồi đưa mắt ra hiệu cho Lâm Lôi một cái, để cho hắn không nên quá cuồng ngạo, sau đó liền hạ sơn.
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, hắn cũng hiểu rõ, tại Vũ Thần môn thì nên khiêm tốn một chút mới được.
"Lâm Lôi, chúng ta cùng ngồi xuống tán gẫu một chút." Đại sư huynh 'Pháp Ân' vung tay lên, xa xa hai cái ghế mộc liền trực tiếp bay tới, hạ xuống trước mặt Lâm Lôi và chính mình.
Lâm Lôi trông thấy cảnh này thì rất nghi hoặc.
Pháp Ân này rốt cuộc đã thi triển thủ đoạn gì mà hắn vừa rồi không hề cảm nhận được chút đấu khí nào?
"Ta nghe nói ngươi mới cự tuyệt Hoắc Đan đại nhân?" Pháp Ân cười nói. Cho dù là Pháp Ân, đối với Hoắc Đan cũng rất là cung kính. Dù sao Hoắc Đan cũng chính là Thần cấp cao thủ.
"Đúng vậy." Lâm Lôi gật đầu.
"Thông minh." Pháp Ân cười ha ha nói, "Lâm Lôi, chúng ta hẳn là vì bản thân mình được xuất sinh tại Ngọc Lan đại lục mà cảm thấy may mắn a."
"Sao?" Lâm Lôi có chút nghi hoặc.
Pháp Ân tiếp tục nói: "Không ít Thánh vực cường giả đều đã thành danh được mấy trăm năm, những gì cần hưởng thụ thì đều đã hưởng thụ rồi, thân nhân phần lớn cũng già yếu mà chết đi. Không lo không sầu, cho nên Thánh vực cường giả phần lớn là đi đến chí cao vị diện."
Lâm Lôi gật đầu, điều ấy thì hắn biết.
Cuộc sống vật chất nếu hưởng thụ trong một thời gian dài quá thì cũng chán. Mấy trăm năm qua đi, đạt tới Thánh vực, lúc đó thân nhân tự nhiên cũng già đi. Không sầu không lo, đi đến chí cao vị diện. Rất bình thường.
"Có điều những người đó không hề biết, tại chí cao vị diện có rất nhiều cường giả đều nghĩ đến Ngọc Lan đại lục vị diện." Pháp Ân khóe miệng mỉm cười, "Lâm Lôi, hơn 5000 năm trước, chuyện dị vị diện cường giả hàng lâm, ngươi có biết không?"
"Đã được nghe nói qua." Lâm Lôi gật đầu đáp.
"Không ngờ rằng ngươi ngay cả chuyện này cũng đều biết." Pháp Ân gật đầu nói, "Vậy nhiều cao thủ tại sao lại đến Ngọc Lan đại lục, đương nhiên là bởi vì Ngọc Lan đại lục vị diện là nơi có sức hấp dẫn đối với bọn họ."
Pháp Ân lắc đầu thở dài nói: "Không ít Thánh vực cường giả, bọn họ ngược lại lại chạy đến chí cao vị diện nơi cao thủ nhiều như mây. Điều đó ngược lại lại là bỏ gần tìm xa."
"Lâm Lôi, ta chỉ là muốn nói với ngươi, không nên vội vàng đi chí cao vị diện. Cứ ở lại đây, sau này ngươi sẽ biết nó tốt ở điểm nào. Còn về phần Ngọc Lan đại lục rốt cuộc có bí mật gì, ta tạm thời không thể nói cho ngươi được." Pháp Ân cười nói.
Lâm Lôi nghi hoặc nhìn hắn: "Tại sao lại nói cho ta biết chuyện này?"
Chuyện này, rất nhiều Thánh vực cường giả đều không biết, Pháp Ân tại sao lại nói cho mình?
"Đây là vì sư phụ dặn dò." Pháp Ân đáp.
"Vũ Thần?" Lâm Lôi trong lòng cảm thấy rất khó giải thích.
Đây đã là lần thứ hai Vũ Thần giúp mình, lần đầu tiên là trực tiếp bảo Kiều An bệ hạ lựa chọn Ốc Đốn. Còn lần này thì lại nói cho biết.
Thực là khó hiểu.
Pháp Ân đột nhiên nói: "Lâm Lôi, nghe nói thực lực của ngươi không tệ, ngươi và ta cùng luận bàn một chút, thế nào?"
Lâm Lôi mắt sáng lên, lập tức gật đầu.
Cùng cao thủ có cấp bậc như Pháp Ân luận bàn, đối với chính mình quả là điều hấp dẫn. Lâm Lôi thò tay lấy ra Tử Huyết nhuyễn kiếm, nhún chân một cái rồi bay ngược ra sau, đồng thời hắc sắc lân giáp trực tiếp bao trùm toàn thân, những cái gai nhọn dữ tợn cũng đồng thời xông ra.
Nhìn đồng tử Lâm Lôi màu vàng lợt lạnh lùng như thế, Pháp Ân than thở nói: "Biến dị Long huyết chiến sĩ biến thân này của ngươi, hình như rất đặc thù. Nhào vô đi, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Lâm Lôi lúc này đang lặng lẽ niệm chú 'Phong Ảnh Thuật'.
"Sẵn sàng." Hắn gật gật đầu.
Pháp Ân nhìn Lâm Lôi ở trước mắt, lại nhớ tới lời sư phụ mình phân phó, không khỏi bất đắc dĩ thở dài. Hắn chủ động cùng Lâm Lôi luận bàn, trên thực tế cũng là do Vũ Thần yêu cầu.
Theo như lời Vũ Thần nói, là nên để cho Lâm Lôi biết được thực lực chính thức của cao thủ trên đại lục này.
"Lâm Lôi. Ta có tốc độ rất nhanh, ngươi nhất định phải cẩn thận." Pháp Ân mỉm cười nói, Lâm Lôi đúng là biết Pháp Ân có tốc độ rất nhanh nên mới nắm Tử Huyết nhuyễn kiếm.
Tử Huyết nhuyễn kiếm khi sử dụng, tốc độ là vô cùng kinh người.
"Bắt đầu." Pháp Ân mắt sáng lên.
"Xùy xùy" Thanh sắc thiểm điện từ bên ngoài thân thể Pháp Ân lưu truyền nổi lên, thậm chí còn phát ra những tiếng đì đùng vang dội.
Pháp Ân thân hình chớp động.
Lâm Lôi chỉ cảm thấy một đạo thanh sắc thiểm điện trực tiếp hướng về mình bổ tới, tốc độ so với Áo Lợi Duy Á tối thiểu phải nhanh gấp đôi. Với loại tốc độ đáng sợ này, Lâm Lôi căn bản là không kịp né tránh.
"Thực đáng sợ!"
Lâm Lôi dưới chân điểm một nhịp đồng thời trong tay Tử Huyết nhuyễn kiếm bỗng hóa thành gió lốc, vô số mũi kiếm màu tím trực tiếp hướng tới thanh sắc thiểm điện phía trước đâm tới.
Phong chi áo nghĩa - Phong ba động!
Hắn căn bản không dám thi triển các chiêu khác. Phỏng chừng nếu thi triển 'Phong Địa Luật Động' thì ngay cả thân thể đối phương cũng không thể chạm được, chỉ có một chiêu này thì mới có thể miễn cưỡng làm phòng ngự được.
"Ầm!" Một cỗ trùng kích đáng sợ đánh thẳng vào mũi kiếm của Tử Huyết nhuyễn kiếm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Rồi sau đó, Lâm Lôi trông thấy rõ ràng thanh sắc thiểm điện bỗng chạy dọc theo Tử Huyết nhuyễn kiếm vọt tới ngay trước mặt mình, trực tiếp oanh kích trên hắc sắc lân giáp.
"Rầm!"
Cứ như thể có một trọng quyền nện thẳng vào linh hồn vậy, Lâm Lôi trực tiếp bay lên rồi tức thì ngã xuống trên mặt đất. Cả thân thể đều rung lên bần bật, thanh sắc thiểm điện vẫn còn lưu truyền trong thân thể hắn.
Cảm giác tê liệt toàn thân, Lâm Lôi cảm thấy cơ thể mình dường như hoàn toàn vô lực. Ngay cả ý thức cũng hôn hôn mê mê.
Qua một hồi lâu, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại, tứ chi cơ bắp cũng dần dần có lại lực lượng. Lâm Lôi lúc này mới đứng dậy, nhìn Pháp Ân một cách đầy khó tin.
Lúc trước cùng Áo Lợi Duy Á đánh một trận, Lâm Lôi cứ cho rằng bản thân mình đã là Thánh vực đỉnh cấp, tại đại lục, số người có khả năng đánh bại hắn cũng không có nhiều lắm.
Nhưng sau khi cùng Pháp Ân đơn giản luận bàn thì mới phát hiện, giữa hắn cùng Pháp Ân có một sự chênh lệch quá lớn.
Pháp Ân có tốc độ hơn hắn gấp hai lần. Mặc dù gấp đôi nghe có vẻ không nhiều lắm, có điều trong chiến đấu, tốc độ chỉ cần nhanh hơn một chút thì đã chiếm được ưu thế rồi. Gấp đôi ... đó là mức chênh lệch hoàn toàn không thể vượt qua được.
Căn bản là không có cách nào để phản kháng.
Hơn nữa lôi điện công kích còn làm cho linh hồn mình phải rung động. Đó là Pháp Ân cũng đã hạ thủ lưu tình rồi, không muốn gây tổn thương cho mình.
"Làm sao vậy, không dám tin ư?" Đại sư huynh 'Pháp Ân' ngồi ở ghế gỗ, cười hỏi.
Lâm Lôi trong lòng vẫn còn có chút loạn: "Mặc dù biết Pháp Ân tiên sinh ngươi rất mạnh, song quả là không thể ngờ được rằng ... ta chẳng có cách nào để phòng ngự cả. Pháp Ân tiên sinh, chẳng lẽ ngươi đã đạt tới Thần cấp rồi ư?"
"Không có, ta vẫn là Thánh vực đỉnh như trước." Pháp Ân lắc đầu nói.
"Ta cũng là Thánh vực đỉnh a, chuyện này ..." Lâm Lôi không có cách nào để giải thích.
Pháp Ân cười nhìn Lâm Lôi, cảm thán nói: "Lâm Lôi, ngươi ngàn vạn lần bị 3 chữ 'Thánh Vực Đỉnh' này che mắt mất rồi. Trong mắt những cao thủ như chúng ta đây, căn bản không hề đề cập tới cái gì là Thánh vực đỉnh hay Thánh vực không đỉnh cả, mà là nhìn nhận đối với pháp tắc lĩnh ngộ."
"Lĩnh ngộ pháp tắc bề ngoài, dựa theo nhìn nhận của người bình thường thì chính là Thánh vực đỉnh." Pháp Ân quả quyết nói.
Lâm Lôi ngẩn ra.
Đúng.
Đích thực là như thế, Lâm Lôi kiếm pháp đạt tới 'Thế' tầng thứ 3, bất quá là nhờ vào sự tá trợ của thiên địa chi thế. Ngay cả pháp tắc bề ngoài cũng không hề có chút lĩnh ngộ nào.
Mà Phong chi áo nghĩa - Phong ba động, Phong địa luật động, cùng với Đại địa áo nghĩa, đều là Lâm Lôi đối với hai đại pháp tắc có một chút lĩnh ngộ bề ngoài.
Chính xác chỉ là lĩnh ngộ bề ngoài mà thôi.
"Dựa theo lời sư phụ nói, nguyên tố pháp tắc như biển lớn, lĩnh ngộ của ngươi chỉ cần như một giọt nước thì cũng đã là Thánh vực đỉnh, ngươi có lĩnh ngộ đến một trăm giọt nước thì vẫn cứ là Thánh vực đỉnh mà thôi. Sự chênh lệch lẫn nhau cũng rất lớn!"
Pháp Ân trên mặt có một nét cô đơn: "Nguyên tố pháp tắc thực sự là như biển lớn, nghe nói phải lĩnh ngộ được 1% thì mới có thể đạt tới hạ vị Thần cảnh giới."
"Mà ngươi và Áo Lợi Duy Á, lĩnh ngộ ngay đến cả 1 phần vạn cũng đều không có." Pháp Ân cười liếc mắt nhìn Lâm Lôi, "Ngươi nói, mặc dù các ngươi cũng lĩnh ngộ được một chút đỉnh, có điều so với một loại lĩnh ngộ như của ta thì phải mất đến mấy ngàn năm mới có thể đạt được?"
Lâm Lôi trong lòng cũng hiểu được.
Bản thân mình là một thiên tài, bất quá mới lĩnh ngộ được không tới mười năm thời gian.
Còn người ta thì sao? Lĩnh ngộ đã đến mấy ngàn năm, cho dù thiên phú không bằng mình, có điều cái lĩnh ngộ gì đó, sao có thể ít hơn so với mình được?
"Lâm Lôi, hiện nay tại đại lục có một số ít Thánh vực cường giả nổi danh, cái tên Bàn thạch Kiếm thánh 'Hắc Đức Sâm' gì đó kia cũng chỉ mới nổi danh trong vòng có một ngàn năm mà thôi. Còn những cao thủ chính thức tiềm tu suốt mấy ngàn năm thì đã sớm không còn màng đến thế tục danh lợi mà ẩn cư rồi, bọn họ đều là tiềm tu cả."
Lâm Lôi sửng sốt.
Bàn thạch Kiếm thánh, dù sao cũng được xưng là Thánh vực đệ nhất cường giả a.
"Trên đại lục hiện tại có một số ít cường giả bài danh, có điều đó chỉ là một vài người được đông đảo quần chúng biết đến, còn những cường giả mà bọn họ không biết, ngươi liệu có thể biết được là họ mạnh đến mức nào hay không? Sau trận chiến của hơn 5000 năm về trước, những cường giả có hy vọng sống sót rất có thể là đang ẩn nấp. Ta vốn không tin rằng mấy lão già này lại có thể dễ dàng rời bỏ Ngọc Lan đại lục vị diện." Pháp Ân khóe miệng có một nét cười.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 250: Đại sư huynh
Chương 250: Đại sư huynh