Hiện tại là lúc thu tàn đông chớm, gió khuya lạnh căm như những lưỡi băng đao rít gào, mội đội tinh anh kỵ binh đang phi ngựa phóng như bay.
"Cộp, cộp!"
Ngả Bá Đặc thân mặc hộ giáp gọn gàng phi ngựa dẫn đầu, thần tốc lao trên quan đạo hoang vắng ở ngoại thành. Mấy chục kỵ binh ở đằng sau cũng nhanh chóng phi theo. Bên cạnh Ngả Bá Đặc luôn luôn là một trung niên nhân, đó cũng là thuộc hạ cửu cấp cường giả duy nhất của Ngả Bá Đặc.
Còn sáu người bọn lan dạm thì mặc khải giáp kỵ sĩ bình thường, đội mũ sắt lẫn trong đội ngũ kỵ binh. Nhìn từ ngoài vào, căn bản nhìn không ra sáu người Lan Đạm có gì khác biệt với các kị sĩ khác.
"Các ngươi nhớ lấy." Lan Đạm trầm giọng nói với năm người bên cạnh, "Ngay khi chúng ta đuổi kịp Lâm Lôi, khi Ngả Bá Đặc hạ lệnh công kích, các người cứ làm theo những người khác, bao vây lấy Lâm Lôi. Khi hắn không chú ý thì bố trí Thiên sứ chiến trận cho tốt. Nhớ, ngàn vạn lần không được vội vàng công kích trước, nhất định phải đợi ta hạ lệnh."
"Vâng, thưa đại nhân."
Năm người kia gật đầu.
Lan Đạm khóe miệng nở nụ cười: "Tốt!"
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, lưu lại trên quan đạo một đám bụi, trong nháy nháy mắt đã phi đi xa ... Lâm Lôi cố ý giảm tốc độ để chờ đám người này, tự nhiên bọn Ngả Bá Đặc phi ngựa một đoạn thời gian thì nhìn thấy bóng dáng của Lâm Lôi.
"Chính là ở phía trước." Ngả Bá Đặc mừng rỡ, đồng thời hét lớn, "Nhanh, nhanh."
Đám kị sĩ đó cũng bắt đầu hò hét, tốc độ của ngựa cũng tăng lên, trong tiếng vó ngựa rầm rập, đám kỵ sĩ này rất nhanh đuổi theo Lâm Lôi.
"Nhớ kỹ, ôm chặt cổ Hắc Lỗ. Hắc Lỗ sẽ mang nàng đến chỗ của ta trước." Lâm Lôi trầm giọng nhắc nhở Chiêm Ni.
Chiêm Ni lo lắng nhìn hắn: "Lôi đạ ca, còn huynh thì sao?"
"Đừng lo, chỉ là giải quyết mấy con ruồi muỗi phiền phức thôi mà." Lâm Lôi đồng thời nhìn Hắc văn vân báo Hắc Lỗ, linh hồn truyền âm hạ lệnh: "Hắc Lỗ, đi đi. Nhớ phải bảo hộ Chiêm Ni cho tốt."
"Hống ~"
Hắc Lỗ kiêu ngạo rống lên một tiếng, sau đó dần dần tăng tốc, cuối cùng dùng tốc độ kinh người hóa thành một đạo hắc sắc tàn ảnh, dụng tốc độ mà bọn Ngả Bá Đặc không tài nào đuổi kịp, biến mất ở tít tận cuối chân trời xa.
"Rầm rập ..." Đám kị sĩ này hoàn toàn chặn đứng Lâm Lôi, Hắc văn vân báo đã rời đi, bọn chúng có muốn ngăn trở cũng không được. Sáu người Lan Đạm tuy có thể ngăn cản, nhưng cũng chỉ mong hắc báo đó li khai mà thôi.
Dẫu sao, mục tiêu của bọn họ vẫn là Lâm Lôi!
"Chiêm Ni!" Ngả Bá Đặc nhìn thấy cảnh này, không khỏi tức giận.
Sau đó quay sang nhìn Lâm Lôi, lạnh lung quát: "Tên tiểu tử này, ngươi còn để cho ma thú của ngươi mang Chiêm Ni đi ư? Hừ, ta nói cho ngươi biết, Chiêm Ni là của ta. Còn ngươi ... Ta sẽ đưa ngươi tới minh giới. Ha ha ... Toàn bộ lên cho ta!" Ngả Bá Đặc tức giận trỏ vào Lâm Lôi!"
Tiếng vó ngựa đột nhiên trở nên cấp tập, mấy chục kị sĩ lập tức bao vây lấy Lâm Lôi.
Lâm Lôi đứng giữa con đường, không thèm để ý, còn Bối Bối thì đứng trên vai hắn, dùng đôi máy đen lay láy kiêu ngạo nhìn đám kỵ sĩ này.
"Biểu muội Chiêm Ni của ta mà ngươi cũng dám đụng tới, xem lại thân phận của mình đi!" Ngả Bá Đặc ngạo nghễ nói, y dĩ nhiên đã cảm thấy tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình.
Lâm Lôi lãnh đạm đưa mắt liếc nhìn đám kỵ sĩ ở chung quanh.
"Vốn định giải quyết người của Quang Minh giáo đình, không ngờ rằng lại kéo tới một đám vô dụng." Hắn lạnh lung lắc đầu, nhưng đúng lúc này ...
"Lão đại." Bối Bối hốt nhiên trừng mắt nhìn một người trong số đó, "Đạm Lam ở bên trong."
"Đạm Lam?" Lâm Lôi giống như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi giật mình, "Người của Quang Minh giáo đình trà trộn vào bên trong ư?" Hắn bắt đầu trở nên cẩn thận.
"Ta ngửi thấy mùi vị trên người ả." Bối Bối tự tin nói, "Ả cho rằng ả đội mũ sắt mặc áo giáp mà Bối Bối ta không phát hiện ra sao?"
Lâm Lôi lúc này trong tay không hề có một kiện vũ khí nào.
Không vội vàng dùng vũ khí.
Tại thời khắc quan trọng nhất, từ trong không gian giới chỉ đột ngột lấy ra trực tiếp sử dụng ngược lại có thể khiến cho địch nhân trở tay không kịp. Lâm Lôi không thèm để ý đến Ngả Bá Đặc ở đó nói xằng nói bậy, mà cẩn thận chú ý đến các kỵ sĩ ở xung quanh.
"Lên cho ta, giết chết hắn!"
Ngả Bá Đặc ngạo nghễ hạ lệnh.
Nhưng một tiếng quát lãnh khốc vang lên "Giết!" Chỉ thấy sáu đạo quang mang chói mắt tựa hồ trong nháy mắt liên tiếp lóe lên, tựa như giống với lần trước Lâm Lôi bị sáu đặc cấp chấp sự vây giết.
Đó là loại trận pháp liên hợp hợp kích, trên thực thế chính là Thiên sứ chiến trận.
Chỉ là luận về uy lực, do bản thân Thiên sứ thi triển nên còn lợi hại hơn nhiều.
"Xùy xùy ..." Trong quá trình sáu đạo bạch sắc quang mang liên tiếp bắn ra, phàm là bất kỳ sự ngăn cản nào đối với bạch sắc quang mang thì đều bị ánh sáng trực tiếp xuyên qua thân thể. Ba kỵ sĩ chết tại đương trường, trọng thương tám người.
"A!"
Một kỵ sĩ bị xuyên qua ngực, lộ ra một cái lỗ lớn. Kỵ sĩ này lập tức ngã khỏi ngựa, hô thảm hai tiếng trầm thấp.
"Ha ha, chín năm qua, thủ đoạn của Quang Minh giáo đình vẫn không hề thay đổi." Lâm Lôi cười lớn.
"Chuyện gì vậy?" Ngả Bá Đặc giật nảy mình.
Trung niên nhân ở bên cạnh Ngả Bá Đặc lại rất có kiến thức, hắn sắc mặt biến đổi, lập tức hét lên: "Chạy nhanh, sáu người đó không phải là đồ đệ của Hắc Đức Sâm, bọn họ là người của Quang Minh giáo đình, đều là cửu cấp cường giả. Đi, chậm trễ là không thoát được đâu!"
Ngả Bá Đặc cái khác làm không được, nhưng phản ứng chạy trốn thì lại rất nhanh.
"Cộp, cộp!" Y cũng không cố giết Lâm Lôi nữa, nhanh chóng giục ngựa chạy theo trung niên nhân.
Những kị sĩ bị vây trong Thiên sứ chiến trận, lúc này bọn họ đang hoảng sợ nhìn những người ở bên ngoài chạy trốn, nhưng khi bọn họ muốn chạy, chạm phải bạch sắc quang mang, thân thể giống như bị hỏa diễm với nhiệt độ cực cao thiêu cháy, trực tiếp bị đốt thành tro bụi.
"Hả? Uy lực so với sáu đặc cấp chấp sự còn mạnh hơn nhiều." Lâm Lôi thở dài một tiếng
"Chạy đi."
Những kỵ sĩ có thể chạy trốn ai ai cũng chạy như bay, những người không thể chạy thì bị sáu người Lan Đạm thuận tay giết chết. Cả cánh đầu hoang trong nháy mắt chỉ còn lại Lâm Lôi, Bối Bối cùng với sáu người Lan Đạm là còn sống.
"Ầm!"
Khải giáp trên người bọn Lan Đạm trực tiếp vỡ vụn, Lan Đạm sáu người đều khôi phục lại bộ dạng bình thường. Một nữ nhân và năm nam nhân, bọn Lan Đạm đều phi thường tự tin nhìn Lâm Lôi.
"Lâm Lôi, gặp loạn mà không kinh hãi sao?" Lan Đạm cười lạnh nhìn Lâm Lôi.
Lôi lôi quét mắt nhìn ả: "Ta không thể không thừa nhận công phu diễn kịch của ngươi rất lợi hạ, lại có thể đóng giả thành một thiếu nữ ương bướng như vậy. Bất quá, mấy người các người có biết không? Vào tám năm trước, lúc ở Hách Tư thành, ta cũng đã từng giết sáu đặc cấp chấp sự bố trí thành hợp kích trận pháp như thế này
"Rắc rắc, xùy xùy~"
Lúc Lâm Lôi đang nói, Long lân màu đen xuyên qua y phục mọc ra, từng cái gai nhọn băng lãnh lấp lánh ánh sáng kim loại cũng từ sau lưng, trán nhô ra, long vĩ dài cũng xuất hiện.
Con ngươi của Lâm Lôi cũng biến thành màu ám kim lãnh mạc vô tình.
"Lâm Lôi, chúng ta cùng với sáu người đó không giống nhau." Lan Đạm lạnh lùng nói, "Hôm nay, ngươi chắc chắn sẽ chết." Nói rồi bạch sắc quang mang nó đột nhiên lớn lên một lần nữa. Thậm chí bạch sắc quang mang trên không cũng ngưng kết chặt lại.
Đồng tử màu ám kim của Lâm Lôi quét qua sáu người, thanh âm băng lãnh vang lên: "Ta nói cho các ngươi biết một chuyện, ta, vô cùng căm ghét hợp kích trận pháp."
Lâm Lôi vẫn còn nhớ bạch sắc quang mang giống như mộng ảo đó.
"Đức Lâm gia gia." Hắn nhớ rõ ràng tình cảnh lúc tám năm trước, Đức Lâm gia gia hi sinh bản thân để giết chết sáu đặc cấp chấp sự. Đức Lâm gia gia gia vĩnh viễn biến mất trong thiên địa.
"Giết."
Lan Đạm lạnh lùng hạ lệnh.
"Vù!" Sáu người Lan Đạm giống như máy ủi đất lao thẳng về phía trước, cái lồng do bạch sắc quang manh hình thành cũng cấp tốc thu nhỏ lại, phàm những gì ngăn cản bạch sắc trảo tử đều hết thảy hóa thành tro bụi.
Không thể ngăn cản.
"Quang Minh giáo đình, ha ha ..." Lâm Lôi cười lạnh nhìn sáu người đang lao tới, chân đột nhiên đạp xuống, cả người nhanh như bay nhảy vọt sang bên cạnh.
"Đáng thương." Lan Đạm lãnh đạm nhìn phản ứng của hắn.
Sáu người bọn họ liên thủ, phòng ngự có thể nói là mạnh đến đáng sợ, không đạt tới Thánh vực cơ hồ không thể gây thương tổn cho họ một chút nào. Bọn họ căn bản không thèm để ý đến sự công kích của Lâm Lôi.
"Người thứ nhất!"
Thanh âm của Lâm Lôi giống như sấm mùa xuân đột nhiên vang lên, trong tay hắn đột ngột xuất hiện Hắc Ngọc trọng kiếm, Hắc Ngọc trọng kiếm hóa thành một đạo hư ảnh rạch nát hư không, trực tiếp đánh lên một trong sáu người.
"Nực cười."
Sáu người đều không thèm để ý đến, cửu cấp Thiên sứ bị đánh trúng cũng không lưu ý, nhưng quái lạ là, một kiếm này của Lâm Lôi không hề dẫn tới sự ngăn cản của quang mang.
Bách trọng lãng của Đại địa áo nghĩa.
Đồng tử màu ám kim của Lâm Lôi lạnh lung nhìn kẻ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cửu cấp Thiên sứ này chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị, giống như là trọng chùy, đột nhiên từng nhát từng nhát đánh vào mỗi chỗ trong nội tạng của bản thân, Quang Minh lực lượng căn bản không có cách nào ngăn cản lại công kích quỷ dị này.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" ...
Tiếng oanh kích vang lên trong cơ thể, cũng vang lên trong đầu cửu cấp Thiên sứ này.
"A!"
Thân thể y vô lực ngã xuống. Thiên sứ chiên trận nguyên bản lần đầu tiên bị người khác phá hủy, bạch sắc quang mang cũng biến mất không thấy đâu. Năm người còn lại ngơ ngác nhìn cảnh này, căn bản không thể tin tưởng.
Khóe miệng Lâm Lôi khẽ nhếch lên.
Đạo bạch sắc quang mang đó là Quang Minh năng lượng, về bản chất tương đương với các loại đấu khí. Nhưng Đại địa áo nghĩa của Lâm Lôi căn bản không giống với cách kình thức công kích khác, gặp năng lượng ngăn cản, chỉ ở lúc truyền đi yếu hơn một chút mà thôi, nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản.
Cái gọi là hợp kích trận pháp, trước Đại địa áo nghĩ chỉ là chuyện đùa.
Công kích toàn lực của Lâm Lôi, chỉ một chiêu đã khiến nội tạng trong cơ thể của cửu cấp Thiên sứ bị chấn thành bùn bát. Có muốn cũng không thể chết thêm được nữa, linh hồn y cũng biến mất trong thiên địa.
"Ngươi, ngươi giết hắn rồi?" Năm người bọn Lan Đạm hoàn toàn trợn tròn mắt.
Thiên sư chiến trận a, cánh nhiên lại bị phá như thế này.
"Hợp kích trận pháp đối với ta là vô dụng." Đồng tử không có một tia cảm tình quét qua mấy người này, "Vừa rồi giết một người, hiện tại tới phiên các ngươi."
Tại Ngọc Lan đại lục, bất kể là ai, dù là Thánh vực cường giả, chỉ cần thân thể bị hủy diệt là chết chắc.
Những Thiên sứ này hàng lâm trong thân thể của nhân loại, bọn họ cho dù liền mạng cũng không phải là hủy đi nhục thể, mà là không đếm xỉa tới sức chịu đựng của thân thể, sử dụng năng lượng cực hạn vượt qua thân thể.
Sử dụng loại phương pháp này sẽ khiến cho thân thể không thể tiếp nhận nổi mà từ từ tan vỡ.
Loại tan vỡ này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khoảng ba mươi giây, sau ba mươi giây, nhục thể mới hoàn toàn mất hết sinh cơ và không có cách nào để linh hồn tiếp tục tồn tại.
Nhưng nếu Lâm Lôi vừa bắt đầu đã trực tiếp chấn nát toàn bộ nội tạng trong thân thể thì Thiên sứ đó dẫu muốn liều mạng cũng không có biện pháp.
"Đại nhân." Bốn người kia nhìn Lan Đạm.
Trên mặt Lan Đạm đã tán phát ra quang mang thánh khiết: "Phàm nhân này có công kích dặc thù như vậy, mọi người bất tất phải để ý đến sinh mệnh, chuẩn bị về với với vòng tay của chủ nhân."
"Vâng, thưa đại nhân."
Mắt bốn người đều rất lạnh lùng, trên mặt ánh lên quang mang thánh khiết.
"Xùy xùy ..." Sau lưng mỗi người đều mọc ra đôi cách màu trắng, trong nháy mắt, bốn người vốn là người bình thường đột nhiên đều có một đôi bạch sắc quang dực, đồng thời bọn họ đều bay lên cao.
Bốn nhân loại lại có bạch sắc quang dực, nhìn thấy cảnh này, Lâm Lôi cũng giật nảy mình.
"Thiên sứ, quả nhiên là Thiên sứ!"
Chủng tộc cường đại trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cho dù là lưỡng dực thiên sự yếu nhất trong Thiên sứ tộc cũng là loại tồn tại đáng sợ cấp Thánh vực sơ giai.
"Giết." Lan Đạm lập tức hạ lệnh, lúc này không thể lãng phí một chút thời gian.
Bởi vì bên ngoài bốn thân thể này đều liên tục phun ra những tia máu, tuyết huyết không ngừng chảy xuống. Hiển nhiên thân thể đang dần dần vỡ nứt, kinh mạch cũng dần dần đứt đoạn. Năng lực của Thánh vực sơ giai hiển hiên vượt quá khả năng chịu đựng của những thân thể này.
Thời gian của bọn họ rất ít.
Phải trong khoảng thời gian ngắn giết chết Lâm Lôi.
"Vù!" Quang dực vỗ đập, bốn Thiên sứ hóa thành bón đạo bạch sắc ảo ảnh lao về hướng Lâm Lôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 217: Thiên sứ chiến trận
Chương 217: Thiên sứ chiến trận