Lạnh như cắt.
Gió lạnh gào thét trong đêm, nhân mã của đội ngũ áp giải vốn ở bên cạnh Thi Đặc Lặc vừa rồi trong thời gian ngắn đã bị giết chết, hôm nay bên phe bọn chúng chỉ còn lại một mình Thi Đặc Lặc.
Bên phía Lâm Lôi có Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Lỗ, Tái Tư Lặc, Ba Khắc ngũ huynh đệ.
Đối phương chỉ có một mình Thi Đặc Lặc.
Nhưng lúc này đám người Lâm Lôi không nghi ngờ gì nữa đang ở bên yếu thế, cả đào mệnh cũng vô cùng khó khăn.
"Trọng lực thuật chỉ có tác dụng trên mặt đất, cách mặt đất càng xa thì dẫn lực nhận được càng ít." Lâm Lôi hiểu rất rõ, khi một Thánh vực cường giả bay lượn trên cao mấy chục mét, chỉ sợ căn bản không cảm giác được dẫn lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc này, Thi Đặc Lặc đứng trên không, cách mặt đất khoảng mười mét.
"Cho dù y có thụ đáo dẫn lực tác dụng, phỏng chừng cũng chỉ khoảng lưỡng bội dẫn lực." Lâm Lôi trong đầu nhanh chóng tính toán, phải làm như thế nào để giữ được tính mạng.
Tái Tư Lặc khẽ nói: "Lâm Lôi, Thánh vực cường giả có thể phi hành, nhưng cũng giống như các loại ma thú phi hành, tốc độ bay thẳng nhanh phi thường. Có thể trong một phạm vi nhỏ cực tốc xê dịch, nhưng tốc độ chuyển di lại chỉ nhanh hơn khoảng hai lần so với cửu cấp cường giả."
Đạo lý này rất đơn giản.
Ví như người bình thường chạy trốn, tốc độ chạy thẳng đương nhiên là nhanh. Nhưng nếu như khiến ngươi một chốc hướng sang phải, một chống đột nhiên hướng sai trái, một chốc lại quay ngược, tốc độ của ngươi có thể bằng một phần ba so với tốc độ chạy thẳng đã là khá lắm rồi.
Lâm Lôi minh bạch đạo lý nào, lúc đầu không chú ý đến. Hiện tại nhớ ra, hắn đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng.
"Sao, muốn chống cự à?" Thi Đặc Lặc tay cầm thanh trường kiếm dính đầy lục sắc tiên huyết.
"Bối Bối, Hắc Lỗ. Các ngươi không cần đi ra khỏi phạm vi của Trọng lực thuật." Con mắt màu ám kim của Lâm Lôi lạnh lùng nhìn Thi Đặc Lặc trên không trung, "Thánh vực cường giả rất lợi hại, nhưng y là chiến sĩ, không có cách nào triệt tiêu được Trọng lực thuật ảnh hưởng. Y có cách để liên tục đứng trong không trung, nhưng một khi y rơi xuống mặt đất, tốc độ khẳng định sẽ giảm xuống hai ba lần, tới lúc đó sẽ không nhanh hơn ta được, cũng không nhanh được hơn so với các ngươi."
Bối Bối, Hắc Lỗ nghe xong gầm lên một tiếng.
Nhưng Tái Tư Lặc lại nhíu mày, tốc độ của lão không thể tính là nhanh được.
"Để chúng ta lên. Năm huynh đệ chúng ta không thể làm liên lụy đến ân nhân ngài được." Ba Khắc ngũ huynh đệ liên tiếp rống lên, cơ nhục toần thân nhô lên, thậm chí còn có một loại khí tức khủng bố của ma thú.
Lâm Lôi tay cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, nhìn Thi Đặc Lặc trên không trung: "Đừng lỗ mãng."
Ở bên trên, Thi Đặc Lặc cũng không vội vàng ra thay, lãnh đạm nhìn một màn này, là một Thánh vực đỉnh phong cường giả, y chẳng lẽ lại không có biện pháp đối phó với người ở dưới Thánh vực?"
"Tốc độ?"
Ánh mắt sắc bén của Thi Đặc Lặc lạnh lùng nhìn Lâm Lôi: "Chiêu này của ngươi đối với với người sơ nhập Thánh vực thì có thể hữu hiệu. Đáng tiếc ... ta tiến nhập Thánh vực đã hơn mấy trăm năm rồi. Tiểu tử, Thánh vực không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Thánh vực không phải là sự áp bức của lực lượng thuần túy, mà là một loại cảnh giới."
Lâm Lôi cầm kiếm đứng trước mặt tất cả mọi người, lạnh lùng nhìn Thi Đặc Lặc.
Hắn không có biện pháp khác, trước tốc độ của Thánh vực hắn không có chỗ để chạy, chỉ có thể đứng trong phạm vi của Trọng lực thuật mới có được một tia hi vọng.
"Vù!"
Thi Đặc Lặc toàn thân như mũi tên rời cung bắn thẳng vào Lâm Lôi, hắc sắc trường bào phần phật theo gió. Đồng thời thanh trường kiếm lấp lánh vàng dùng một tốc độ bình thường đánh tới Lâm Lôi.
Một kiếm xuất ra, hàn khí dày đặc cả đình viện.
Lâm Lôi cảm thấy bản thân trong nháy bắt giống như đi tới một thế giới băng tuyết, khí tức lạnh cóng hoàn toàn bao phủ lấy hắn. Đồng thời không gian xung quanh chớp mắt đã hòan toàn bị băng phong khóa lại, trường kiếm dùng tốc độ phổ thông, nhưng mang theo một khí thế không thể chống lại chém về phía Lâm Lôi.
Cảnh giới của 'Thế'!
"Hừm." Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi chậm chầm, chuyển động với một tốc độ cố định.
Trong mắt Thi Đặc Lặc quang mang lấp lánh.
"Vù." Trường kiếm băng lãnh của hắn làm tê liệt không gian, tốc độ thoáng chốc đã tăng lên gấp mười. Đột nhiên trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Lôi.
Hắc Ngọc trọng kiếm của Lâm Lôi như ngư nhân trong nước, nhẹ nhàng chặn lấy băng lãnh trường kiếm.
Một nhanh, một chậm.
Nhưng lại chạm vào nhau rất quỷ dị.
"Oong!" không có âm thanh nào khác. Kiếm cùng với băng lạnh trường kiếm chạm nhau, chỉ dẫn khởi một loại không khí chấn động, mà con mắt màu ám kim của Lâm Lôi vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương như cũ.
Đại địa áo nghĩa - Tam trọng lãng!
Thi Đặc Lặc cảm thấy một cỗ ba động quỷ dị truyền tới, giống như ba đạo công kích trầm trọng mạnh liệt đập vào trong tâm tạng của mình.
"Ầm!"
Tiếng vang khủng bố lấy Thi Đặc Lặc làm trung tâm phát tán ra, đấu khí màu trắng cũng như là cuồng bão từ thân thể Thi Đặc Lặc bạo phát ra bốn phương tám hướng không theo một quy luật nào cả, mỗi một sợi ngân bạch sắc đấu khí đều như mũi tên sắc bắn xuyên qua chu vi đình viện.
"Cẩn thận!" Ngăn chặn ngân bạch sắc đấu khí phân tán khắp nơi để bảo hộ Ba Khắc ngũ huynh đệ ở đằng sau, nhưng cho dù là như vậy, cũng không có cách nào hòan toàn bảo hộ được cho năm người, vẫn có ngăn bạch sắc đấu khí đâm lên người ngũ huynh đệ, "Phập!" Lưu hạ mấy chục đạo huyết ngân, ngũ huynh đệ dã ngăn chặn được.
"Phòng ngực rất mạnh!" Lâm Lôi trong lòng cảm thán.
May là Thi Đặc Lặc chỉ là trong lúc vô ý bạo phát ra đấu khí, hơn nữa còn bạo phát ra bốn phương tám hướng, như vậy mới khiến cho Ba Khắc ngũ huynh đệ không bỏ mạng, nhưng cũng thương tích đầy mình, huyết tích loang lổ.
Còn Tái Tư Lặc, trước mắt hắn có một kị sĩ mặc hắc sắc chiến giáp, tay cầm trường thương. Đây chính là 'Hắc Kị Sĩ Đội Trưởng' trong tam đại cửu cấp đỉnh phong vong linh dưới trướng Tái Tư Lặc.
"Oanh!"
Những bức tường ở xung quanh vỡ vụn, thậm chí cả những phủ đệ ở chung quanh cũng chịu ảnh hưởng, một số người bị Thánh vực cường giả đấu khí phán tán ra chấn tử.
"A!"
"Cứu mạng a."
oOo
Những âm thanh sợ hãi của cư dân chung quanh lập tức vang lên, tiếng nổ đó cũng khiến cho không ít người trong Khoa Đức quận thành tỉnh dậy, cư dân xung quanh hoang mang chạy ra khỏi nhà.
Đám người Lâm Lôi nghiêm túc nhìn Thi Đặc Lặc trên không trung
Thi Đặc Lặc dùng tay lau đi vết máu trên khóe miệng, sau đó nhìn Lâm Lôi một cách kinh ngạc, cuối cùng kinh thán nói: "Lâm Lôi, không ngờ rằng cảnh giới của ngươi đã vượt qua được tầng dẫn động thiên địa này. Bội phục, bội phục."
Dẫn động thiên địa, cũng là 'Thế', chính là một loại cảnh giới của Thánh vực cường giả.
Chịu một kích của ta mà không thụ trọng thương gì cả." Lâm Lôi thầm nghĩ.
Thi Đặc Lặc nhìn thẳng vào Lâm Lôi, than thở: "Lâm Lôi, ta cảm thấy đáng tiếc cho ngươi. Cảnh giới hiện tại mà ngươi lĩnh ngộ, cách biệt không xa so với Thánh vực đỉnh phong cường giả. Một người bình thường khốn tại cửu cấp đỉnh phong, không có cách nào bước vào được Thánh vực là vì cảnh giới không đủ. Còn ngươi thì ngược lại ... cảnh giới rất cao, nhưng đấu khí của người thì còn lâu mới đủ."
Lâm Lôi bản thân cũng minh bạch đạo lý này.
"Một thiên tài như ngươi mà phải chết, quả thực là đáng tiếc."
Thi Đặc Lặc mục quang trở lên lăng lệ. Lạnh lùng nói: "Lâm Lôi, để biểu lộ sự tôn kính đối với ngươi, ta chuẩn bị dùng một kích lợi hại nhất - Băng phong thế giới để đối phó ngươi."
"Kì thực, ngươi cho rằng Trọng lực thuật này ảnh hưởng đến ta ư?" Thi Đặc Lặc cười lạnh, sau đó toàn thân tán phát ra ngân bạch sắc quang mang khủng bố, cả người y giống như mặt trời, ngân bạch sắc quang mang rất nhẹ nhàng bap phủ phạm vi mấy trăm nét.
"Trọng lực thuật?" Lâm Lôi giật mình phát hiện. Địa hệ năng lượng cấu tạo thành Trọng lực thuật đã bị ngân bạch sắc quang mang đó trục xuất.
Trong phạm vi mấy trăm mét đều là khu vực được ngân bạch sắc quang mang chiếu rọi.
"Hai mươi mốt tuổi đã đạt tới cảnh giới như vậy." Thi Đặc Lặc trong lòng cảm thán không thôi, có rất nhiều người mấy trăm năm cũng không bước vào được Thánh vực, nhưng còn Lâm Lôi?
Mới hai mươi mốt tuổi, cảnh giới đã cao như vậy.
"Bối Bối, Hắc Lỗ, các ngươi lập tức chuẩn bị chạy." Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm nói.
"Lão đại." Bối Bối lập tức quýnh lên.
"Đừng có lề mề nữa." Lâm Lôi tức giận quát.
Bối Bối, Hắc Lỗ khẩn thiết gầm lên, nhưng bọn chúng không có biện pháp nào khác. Mà lúc này, Ba Khắc ngũ huynh đệ, kể cả Tái Tư Lặc cũng không biết phải nói gì.
Còn Lâm Lôi đứng ở trước chúng nhân, ngưng thị nhìn Thi Đặc Lặc.
"Chỉ có thể dùng Đại địa áo nghĩa cấp cao nhưng chưa luyện thành thục thôi." Đôi mắt màu ám kim của hắn chằm chằm nhìn đối phương, tay cầm Hắc Ngọc trọng kiếm.
Đại địa áo nghĩa Tam trọng lãng chỉ mới là tối cơ sở.
Tam trọng lãng cơ sở này, Lâm Lôi hiện tại một trăm phần trăm có thể thi triển ra, nhưng công kích càng cao, hắn lại không nắm chắc được nhiều, hiện taị chỉ có thể liều thôi.
"Ngoại trừ Đại địa áo nghĩa, chỉ còn có một chiêu tối nguy hiểm đó." Nhãn tình của Lâm Lôi dần dần đỏ lên.
"Hống"
Hắn cúi thấp người. Đột nhiên song thối phủ đầy long lân bất thình lình dẫm lên đất, cả người như một viên đá lớn bị máy bắn đá ném về phía Thi Đặc Lặc đang đứng giữa lưng chừng không.
"Quay lại." Thi Đặc Lặc lạnh lùng chém một kiếm.
"A ..." Lâm Lôi đột nhiên rống lên, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay phải manh theo sức mạnh vô tận chém mạnh vào Thi Đặc Lặc. Đồng thời tử sắc quang mang chói mắt từ trong tả thủ chiếu ra.
Thần khí - Tử Huyết nhuyễn kiếm.
Cơ hồ như là cùng lúc rút Tử Huyết nhuyễn kiếm ra, Tinh thần lực của Lâm Lôi đã dẫn động sát khí khủng bố bên trong Tử Huyết nhuyễn kiếm, cả bề mặt Tử Huyết nhuyễn kiếm hòan toàn lưu thảng yêu diễm hồng quang giống như huyết dịch.
"Ầm!"
Lấy Lâm Lôi làm trung tâm, đạm hồng sắc khí giống như thực chất hoàn toàn bao phủ hắn, những người xem trộm ở ngòai mấy trăm mét đều vì kinh ngạc mà thét lên sợ hãi. Ngay cả Ba Khắc ngũ huynh đệ trong lòng cũng rung động vì kinh ngạc.
"A!"
Cả Thi Đặc Lặc trong lòng cũng hoảng sợ, trong mắt đại quần chúng ở xa xa, lúc này Lâm Lôi bị đạm hồng sắc sát khí mê vụ bao quanh chính là một sát thần tuyệt đối, bọn họ thậm chí không dám phản kháng.
Còn Thi Đặc Lặc thì ở gần Lâm Lôi nhất.
Thi Đặc Lặc chỉ cảm thấy một cỗ sát khí khủng bố hoàn toàn che phủ y, cỗ sát khí này so với khí tức của Ma Thú sơn mạch vương giả 'Đế Lâm' lúc trước còn đáng sợ hơn, cỗ sát khí có tính thực chất này đã trực tiếp dung nhập vào thân thể y, trực tiếp xông vào linh hồn trong não hải của y.
"Giết!"
"Giêt!"
oOo
Thanh âm quỷ dị không ngừng vang vọng trong não hải của y.
Thi Đặc Lặc cảm thấy bản thân giống như quay lại lúc nhỏ còn là một tiểu cất khái, cả ngày bị những thanh niên cầm đầu dùng roi đánh, sợ hãi, vô cùng sợ hãi.
Nhưng tâm tính của Thánh vực cường giả phi thường vững chắc.
"A." Y cường hành áp chế sự sợ hãi trong đầu, ngân bạch sắc đấu khí trong thân thể điên cuồng bạo phát. Dưới tình huống này, thực lực của Thi Đặc Lặc chỉ phát huy được một nửa.
"Chết đi!"
Lâm Lôi hai mắt đỏ rực, Hắc Ngọc trọng kiếm trong tay liên tục chém về hướng Thi Đặc Lặc.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Liên tục ba nhát, Hắc Ngọc trọng kiếm cùng với thanh trọng kiếm của Thi Đặc Lặc chạm vào nhau, mỗi một lần chạm, Lâm Lôi đều cảm thấy hữu thủ bị chấn động đến ngứa ran, thậm chỉ hổ khẩu cũng bắt đầu tê liệt.
"Vèo!"
"Vèo!"
oOo
Lúc Hắc Ngọc trọng kiếm công kích lần thứ ba, Tử Huyết nhuyễn kiếm đã chém được mười kiếm, mười kiếm quỷ dị liên tiếp chém vào cùng một chỗ, tuy Thi Đặc Lặc đấu khí hùng hậu, nhưng kiếm thứ tám đã xuyên phá đấu khí. Kiếm thứ chín cùng với kiếm thứ mười tuy xuyên qua cơ nhục Thi Đặc Lặc, nhưng y thể nội vẫn có đấu khí hùng hồn như cũ.
Lâm Lôi không có cách nào tiếp tục ở trên không trung, sau khi liên tục chém ra mười kiếm, toàn thân đã bắt đầu qụy xuống.
"Hừ."
Thi Đặc Lặc mục quang chuyển sang lạnh lùng, bị một cửu cấp đỉnh phong cường giả bức bách tới bước này, đơn giản là một sự sỉ nhục. Y hét lên một tiếng: "Băng phong thế giới!"
Lâm Lôi rơi xuống đất, lại nhìn lên không trung, một màn kiếm ảnh mê huyễn tựa hồ như xuyên qua thời không, trong nháy mắt đã đến trước mặt mình. Lúc này ... cả thế giới trong mắt Lâm Lôi đều tràn ngập một đạo kiếm ảnh mê huyễn.
Hắn không kịp chống đỡ.
oOo
Còn trong mắt Tái Tư Lặc, Ba Khắc ngũ huynh đệ, và những người quan chiến, chỉ cảm thấy nhiệt độ tại không gian xung quanh hạ xuống đến mức cực kỳ đáng sợ, trên lông mi của mọi người đều có băng sương ngưng kết.
Đồng thời mũi kiếm của Thi Đặc Lặc đâm vào mi tâm của Lâm Lôi.
Mà Lâm Lôi ngay cả một chút phản ứng cũng không có, tùy ý để trường kiếm đâm tới.
"Chủ nhân."
"Lão đại."
... Hắc Lỗ, Bối Bối hai ma thú chỉ có thể mở mắt trừng từng nhìn Lâm Lôi bị giết chết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 205: Đại địa áo nghĩa
Chương 205: Đại địa áo nghĩa