Trong phủ đệ vắng vẻ, chỉ có Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc cùng với mười mấy thị nữ, bên ngoài còn có hơn mười gã hộ vệ. Những người này ở đây chủ yếu là vì Lâm Lôi.
Dưới gốc cây nho, Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người vây quanh bên cạnh chiếc bàn đá.
"Da Lỗ lão Đại, ngươi nói thử xem, lão Tam hắn rốt cuộc là làm sao vậy?" Lôi Nặc trên mặt tràn đầy sự nghi hoặc, không biết phải nói làm sao cho phải.
Da Lỗ lắc đầu: "Ta cũng không biết, lão Tam đến đây đã được hơn chục này, trong chục ngày này, hắn hoàn toàn không có biểu hiện tình cảm mãnh liệt gì, cũng không tu luyện, cũng không cùng chúng ta nói giỡn cho náo nhiệt, cứ luôn lủi thủi một mình."
Kiều Trì cũng gật đầu: "Trước đây vô luận là phát sinh chuyện gì, lão Tam tu luyện cũng sẽ không đình chỉ. Thế nhưng hắn bây giờ dường như đã hoàn toàn biến đổi thành một người khác."
"Ai có thể nói cho ta biết, lão Tam rốt cuộc làm sao vậy?" Lôi Nặc cắn răng sốt ruột vội la lên. "Nếu ta biết rõ thì đã tốt rồi." Da Lỗ không biết làm sao, thở dài đáp.
Điều khiến ba huynh đệ bọn họ đau đầu nhất chính là căn bản không biết Lâm Lôi tại sao lại biến thành như vậy, không tu luyện, cũng không theo chân ba người bọn họ vui đùa náo nhiệt. Luôn một mình một chỗ, cứ như là bị hớp mất hồn vậy.
Vô duyên vô cớ biến thành như vậy.
Bản thân là hảo huynh đệ của Lâm Lôi, bọn họ bảo sao mà không lo lắng cho được cơ chứ?
"Lão Tam khẳng định là bị đả kích rất lớn." Da Lỗ thở dài, Kiều Trì, Lôi Nặc ngẩn ra rồi cũng đều không thốt nên lời, bọn họ cũng không tự kìm hãm được nhớ lại một màn từng thấy qua từ hơn mười ngày trước đó ...
Có trên ngàn vạn người vây xem, mà từ trung tâm trải dài ra vài trăm thước trống rỗng trên mặt đất là một đống đổ nát. Trong đống đổ nát có sáu cái hố sâu cùng với vẫn thạch làm cho người ta sợ hãi.
Lâm Lôi hoàn toàn Long hóa, sau khi tàn khốc giết chết sáu tử bào đặc cấp chấp sự lại tê liệt ngồi trên mặt đất khóc. Giống như một đứa bé đang ngồi khóc. "Ta từ trước đến giờ chưa từng thấy qua lão Tam thương tâm đến như vậy, yếu ớt đến như vậy." Da Lỗ khẽ nói.
Kiều Trì cũng gật đầu đồng tình: "Lão Tam rất kiên cường, dù cho lúc trước chia tay với Ngải Lệ Tư, nhưng lão Tam sau khi hoàn thành Mộng Tỉnh thạch điêu lại còn tiến thẳng vào Ma Thú sơn mạch tiếp tục tu luyện."
"Đúng, dù cho lúc phụ thân hắn chết, Lão Tam cũng chống chọi được. Mà lần này ..." Lôi Nặc trong lòng tràn đầy sự khó hiểu.
Bọn họ cũng đã xác định bản thân hảo huynh đệ của bọn họ giờ phút này tình cảm bỗng trở nên mỏng manh, song bọn họ lại không thể tìm ra được nguyên nhân.
Trong hậu viện phủ đệ tĩnh mịch bên cạnh khe suối nhỏ róc rách, Lâm Lôi ngồi trên một khối đá bóng loáng dùng để trang trí, cứ như vậy ngắm nhìn nước chảy trong khe suối nhỏ, vẫn không hề nhúc nhích.
Bối Bối cũng đứng ở trên tảng đá bóng loáng đó, tựa ở bên cạnh Lâm Lôi.
Một mảng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy lưu động.
Lâm Lôi mặc dù con mắt nhìn nước chảy, thế nhưng trong đầu óc hắn lại là đang nhớ lại một màn quá khứ những tình cảnh lúc sống cùng với Đức Lâm gia gia.
Khi còn nhỏ thì cùng Đức Lâm gia gia vui đùa náo nhiệt.
Đến lúc thiếu niên, lại được Đức Lâm gia gia nghiêm khắc giám sát.
Tại Ma Thú sơn mạch, Đức Lâm gia gia không ngại nhàm chán lần lượt nhắc nhở hắn.
Mỗi một màn tình cảnh được nhớ lại, Lâm Lôi đều cảm thấy tâm linh dâng lên một sự bình lặng.
"Phụ thân đã chết, ta cứ tưởng rằng bản thân đã rất cô độc, thế nhưng ta không biết, kỳ thực ta vẫn còn rất hạnh phúc, vô luận xảy ra tình huống gì, Đức Lâm gia gia cũng ở sau lưng ủng hộ ta, an ủi ta, khích lệ ta, nhắc nhở ta ..."
"Thế nhưng tại sao trước đây ta chưa hề ý thức được tất cả những điều này. Tại sao không hề quý trọng cuộc sống khi có Đức Lâm gia gia ở bên?" Lâm Lôi trong lòng rất thống khổ.
Đức Lâm gia gia xưa nay chưa từng đưa ra yêu cầu quá đáng gì đối với bản thân hắn. Mà chính hắn thât sự từ trước đến giờ chưa bao giờ vì Đức Lâm gia gia mà suy xét qua, từ trước đến giờ chưa từng quý trọng thời gian ở bên cạnh Đức Lâm gia gia. Có lẽ trong tiềm thức của bản thân, hắn cho rằng Đức Lâm gia gia vĩnh viễn sẽ ở lại trong Bàn Long chi giới. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Bàn Long chi giới? Đức Lâm gia gia sống trong Bàn Long chi giới luôn cô độc một mình. Cô độc sống ở một chỗ, khẳng định là rất đau khổ, Đức Lâm gia gia kỳ thực cũng hy vọng ta thường xuyên nói chuyện phiếm cùng với người." Lâm Lôi lúc này mới nhớ ra.
Nhưng mà ...
Trong cuộc sống trước đây, Lâm Lôi trừ phi gặp phải đề tài nào khó khăn thì mới hỏi đến Đức Lâm gia gia, cũng rất ít khi cùng Đức Lâm gia gia chủ động nói chuyện phiếm.
Chỉ biết nhận, không biết cho.
"Tại sao chỉ đến khi mất đi, mới biết rằng cần phải quý trọng." Lâm Lôi thân thể khẽ run rẩy. Hắn mong đợi xiết bao Đức Lâm gia gia có thể lại quay trở về bên hắn.
Đáng tiếc ...
Không có khả năng đó.
Đức Lâm gia gia đã chết, vĩnh viễn chết thực rồi.
Lâm Lôi cảm thấy trái tim mình co thắt lại, giồng như bị chuột rút. Toàn thân đau đớn co rúm lại. Thế nhưng trên mặt hắn lại không hề có một chút vẻ thống khổ nào.
Thậm chí trong lòng Lâm Lôi còn có loại ý nghĩ ...
Nếu quả thực đau đến chết như vậy thì hãy cứ giải thoát cho thoải mái đi.
"Lão Đại." Tiếng Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi, Lâm Lôi quay đầu nhìn về phía Bối Bối ở bên cạnh, con mắt đen láy của nó đang nhìn hắn, trong ánh mắt hàm chứa đầy lo lắng.
"Huynh, huynh đang nghĩ về Đức Lâm gia gia đó sao?" Bối Bối cũng là sau khi Đức Lâm Kha Ốc Đặc chết mới biết Lâm Lôi bên người vốn có một linh hồn Thánh vực ma đạo sư tồn tại.
Lâm Lôi gật đầu.
Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói: "Lão Đại, huynh có thể, có thể đem chuyện của huynh cùng Đức Lâm gia gia đó nói cho ta nghe không?"
Nhìn Bối Bối, Lâm Lôi khẽ gật đầu, rồi sau đó đem Bối Bối ôm vào lòng, hồi tưởng lại những sự tình cùng với Đức Lâm gia gia rồi bắt đầu lên tiếng: "Năm ấy, ta mới tám tuổi. Có một lần hai gã Thánh vực cường giả xuất hiện tại Ô Sơn trấn chúng ta ..."
Lôi Nặc ba người xuất hiện tại cánh cửa của hậu viện, tĩnh lặng nhìn Lâm Lôi ở xa xa đang ngồi trên một tảng đá bóng loáng ôm Bối Bối.
"Nhìn bộ dạng lão Tam như vậy, ta trong lòng cũng rất khó chịu." Lôi Nặc thấp giọng thở dài.
Da Lỗ, Kiều Trì cũng đều trầm mặc.
"Chúng ta phải nghĩ ra biện pháp." Kiều Trì ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể để lão Tam cứ suốt ngày yên lặng như thế."
Da Lỗ và Lôi Nặc cũng đều gật đầu.
"Lão Nhị, ngươi có biện pháp gì sao?" Da Lỗ, Lôi Nặc cũng kỳ vọng nhìn về phía Kiều Trì.
Kiều Trì đáp: "Chúng ta căn bản không biết lão Tam tại sao lại biến thành như vậy. Nhưng chúng ta có thể suy luận ra một chút." Kiều Trì trầm ngâm, "Lão Tam gia tộc hắn là Long Huyết chiến sĩ gia tộc, đã từng làm nên một lịch sử gia tộc huy hoàng, người gia tộc hắn khẳng định muốn tái hiện lại vinh quang của gia tộc."
Mắt Da Lỗ sáng lên: "Đúng thế, lão Tam đối với gia tộc là rất coi trọng, từng vì truyền thừa chi bảo Chiến Đao Đồ Lục của gia tộc hắn truyền lại mà đem bán đấu giá Mộng Tỉnh thạch điêu."
"Vậy thì được rồi."
Kiều Trì gật đầu, "Theo suy đoán của ta, lão Tam đã có thể tu luyện khắc khổ như thế, khẳng định rằng trong đáy lòng hắn hẳn phải có một nguyên nhân khích lệ hắn làm như vậy. Mà tái hiện lại vinh quang gia tộc rất có thể là nguyên nhân đó. Lão Tam cố gắng nhiều năm như vậy, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, chúng ta dùng cái này để khích lệ hắn."
"Khích lệ? Có hữu dụng không?" Da Lỗ có phần hoài nghi.
Kiều Trì cũng không biết phải làm sao, đành nói: "Thế nhưng, liệu chúng ta còn có biện pháp khác tốt hơn sao?"
"Mặc kệ có biện pháp hay không." Lôi Nặc hừ một tiếng, "Nhưng lão Tam cứ như thế này, ta cũng chịu không nổi nữa. Đi, chúng ta ba người cùng đi nói chuyện với hắn. Xem xem hắn rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra."
"Lão Tứ. Hãy để lão Nhị nói, ngươi mà càng nói thì càng hỏng bét." Da Lỗ trách mắng.
Lôi Nặc cũng hiểu rõ tính cách của bản thân, liền gật đầu. Kiều Trì, Da Lỗ, Lôi Nặc ba người liếc mắt nhìn nhau, đoạn hướng về phía Lâm Lôi bước tới.
Bối Bối nghe xong Lâm Lôi giải thích cũng trầm mặc. Nó cũng rất thương tâm, thương tâm vì cái chết của Đức Lâm Kha Ốc Đặc. Đột nhiên Bối Bối cảm giác được sau lưng có người đi lại gần, liền nhảy ra khỏi ngực Lâm Lôi quay mặt lại phía sau nhìn.
Đúng là ba người Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc.
Thế nhưng lúc này, Lâm Lôi vừa mới giải thích hết mọi sự tình về Đức Lâm gia gia, bản thân thực sự hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, không hề cảm giác được có người khác đang đến.
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người nhìn nhau, cũng thầm thở dài một hơi. Lâm Lôi là một cao thủ, nếu dưới tình huống bình thường, Da Lỗ ba người sợ rằng đứng tại cửa của hậu viện hắn đã cảm giác được rồi, thế nhưng ngay lúc này đây, ba người đã đi tới phía sau Lâm Lôi mà hắn cũng không hề có phản ứng.
"Lão Tam." Da Lỗ mở miệng lên tiếng.
Lâm Lôi thân thể chấn động, rồi sau đó quay đầu lại một chút liếc mắt nhìn ba người, ánh mắt rất yên bình: "Các ngươi tới đấy à." Nói xong hắn lại quay đầu lại, tiếp tục nhìn khe suối nhỏ.
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người lập tức đi tới bên cạnh khối đá.
"Lão Tam." Da Lỗ dùng sức nắm chặt hai vai Lâm Lôi, xoay người Lâm Lôi lại để mặt đối mặt với hắn, "Lão Tam, ngươi hãy nhớ kỹ lại sự tình tại Ân Tư Đặc ma pháp Học viện xem, ngươi bình thường hay nói thế nào với ta?"
"Quên rồi." Lâm Lôi bình thản đáp.
Da Lỗ trừng mắt: "Quên rồi? Lão Tam ngươi thường xuyên đả kích ta, nói ta nếu không cố gắng khắc khổ tu luyện, sợ rằng người có vóc dáng cao nhất túc xá là ta nhưng về thực lực lại là người yếu nhất."
Trước đây bốn huynh đệ ở chung một túc xá, tự nhiên hay thường xuyên nói giỡn.
Lâm Lôi thât sự vẫn trầm mặc.
Kiều Trì liếc mắt nhìn Da Lỗ khẽ gật đầu, Da Lỗ liền buông hai vai Lâm Lôi ra, đến lượt Kiều Trì tiến tới trước mặt Lâm Lôi trịnh trọng nói: "Lão Tam, ta muốn hỏi ngươi, ngươi khắc khổ cố gắng tu luyện như vậy trong nhiều năm là vì cái gì?"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Hắn trong đầu không khỏi nhớ lại từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày đều khắc khổ tu luyện.
"Vì gia tộc." Lâm Lôi cuối cùng đã trả lời.
Da Lỗ, Lôi Nặc ở bên cạnh trong mắt cũng có một chút sắc mặt vui mừng, Kiều Trì lập tức thừa thắng truy kích: "Vậy ta hỏi ngươi, bây giờ ngươi như vậy, không định xây dựng lại gia tộc sao?"
Lâm Lôi nhìn về phía Kiều Trì, cười khổ một chút, buồn bã đáp: "Phụ thân ta đã chết, mẫu thân cũng đã chết, ngươi nói, ta vì gia tộc cố gắng thì có tác dụng gì?"
Lâm Lôi đứng dậy, hướng về phía cửa sân đi đến.
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người nhìn bóng lưng Lâm Lôi, kinh ngạc nhìn nhau.
"Vô dụng thôi, đã chết cả rồi, ta liều mạng như vậy để làm gì?" Âm thanh buồn bã đó của Lâm Lôi truyền đến, rồi sau đó bóng dáng hắn đã tan biến ở phía sau cánh cửa.
Ngày thứ mười lăm.
Lâm Lôi đã ở trong phủ đệ này được mười lăm ngày rồi, mười lăm ngày này, Da Lỗ ba người bọn họ đã nghĩ hết biện pháp, thế nhưng mặc kệ là thế nào, Lâm Lôi vẫn luôn ở trong bộ dạng đó.
Da Lỗ, Kiều Trì, Lôi Nặc ba người đang buồn rầu uống rượu.
"Làm sao bây giờ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẻ cứ trơ mắt nhìn lão Tam suy sụp tinh thần mãi như vậy sao?" Lôi Nặc tức giận nện mạnh chén rượu xuống mặt bàn.
Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng lắc đầu.
Mấy ngày nay tất cả đã cố nghĩ biện pháp, bọn họ cũng đã nghĩ ra, bọn họ hỏi Lâm Lôi tại sao lại biến thành như vậy, thế nhưng Lâm Lôi thât sự căn bản không lên tiếng, chỉ là trầm mặc.
Bọn họ có thể làm sao bây giờ?
"Nhìn lão Tam mang cái bộ dạng trầm mặc đó, ta thực sự rất lo lắng, đau lòng lắm. Lão Tam, than ôi ..." Da Lỗ mạnh tay cầm lấy bình rượu trực tiếp đổ thẳng vào miệng, dốc cạn một hơi uống hết nửa bình.
Bọn họ đã cùng Lâm Lôi trưởng thành, cảm tình với nhau còn hơn cả huynh đệ, bọn họ làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị như vậy mà không có chút động lòng đây?
Ngồi ở trên ghế trong phòng mình, Lâm Lôi nhìn Bàn Long chi giới trong tay. Hắn còn nhớ rõ tình cảnh lúc Đức Lâm gia gia lần đầu tiên từ Bàn Long chi giới bay ra ngoài.
Nhưng tình cảnh đó vĩnh viễn sẽ không không xuất hiện trở lại.
Ngoài ra một ngón trỏ khác của Lâm Lôi kỳ thực cũng đang mang không gian giới chỉ. Sau khi Khắc Lai Đức chết thì không gian giới chỉ đã là vật vô chủ rồi. Thời điểm cùng sáu gã đặc cấp chấp sự chém giết, máu tươi trên người Lâm Lôi đã sớm nhiễm hồng không gian giới chỉ này rồi, tự nhiên đã lấy máu nhận chủ.
Thế nhưng ...
Mười lăm ngày qua, Lâm Lôi thât sự đến một cái liếc mắt nhìn không gian giới chỉ này cũng không có. Tâm tư hắn hoàn toàn không còn ở đây nữa. Hắn cho dù không nghĩ, thế nhưng trong đầu luôn tràn ngập một màn màn những tình cảnh lúc ở cùng với Đức Lâm gia gia, hình dáng lúc Đức Lâm gia gia an ủi, hình dáng lúc Đức Lâm gia gia nghiêm khắc dạy dỗ ... các loại tình cảnh đều nhớ kỹ rõ ràng rành mạch.
"Tại sao, tại sao ngay cả Đức Lâm gia gia cuối cùng cũng phải chết?"
Mất đi Đức Lâm gia gia, Lâm Lôi giống như mất đi một chỗ dựa vững chức, hắn lúc này đang cảm thấy yếu ớt, cô độc chưa từng có. Lâm Lôi ôm chặt Bối Bối, cứ ngây ngốc như vậy ngồi một mình trong căn phòng tĩnh lặng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Long
Chương 169: Tĩnh lặng
Chương 169: Tĩnh lặng