DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 90: Lóe lên hy vọng


Một khắc sau, Nhạc Vũ mở mắt, đồng thời ngưng tuần hoàn chân khí trong cơ thể.

Thí nghiệm mới vừa rồi của hắn là làm thế nào để tự tạo ra một linh địa. Ý niệm về hình thức này đã tồn tại trong đầu của Nhạc Vũ không chỉ một ngày.

Thực ngay từ hai mươi mấy ngày trước, sau khi thành công mô phỏng thần thông thiên phú của Phong Dực Huyền Hồ, trong lòng hắn liền suy nghĩ nếu tuần hoàn Tật Phong Thuật có thể hấp dẫn đến lượng lớn Phong Linh lực vậy thì với những thần thông thiên phú của các yêu thú khác có tương tự hay không? Mà nếu như đồng thời vận chuyển Ngũ Hành linh lực trong cơ thể của mình thì như thế nào?

Lúc trước là không có điều kiện, nhưng từ khi Nhạc Vũ lấy được từ chỗ Tàng Thư Lâu hơn hai mươi loại bí pháp thần thông thiên phú của yêu thú thì ý nghĩ này có thể bắt đầu.

Kết quả thí nghiệm hôm nay vừa có thể nói là thành công, cũng có thể nói là thất bại.

Thành công là hắn đã thành công tụ lại các loại linh khí đủ các thuộc tính của thiên địa, thất bại là vì chân nguyên trong cơ thể hắn có hạn, mức độ tiếp nhận của kinh mạch cũng không quá cao. Thời gian duy trì dài nhất chỉ khoảng nửa giờ, hơn nữa đồng thời điều khiển năm luồng linh lực muốn cho chúng không trộn vào nhau cũng cực kỳ hao tổn tâm thần.

Bất quá tác dụng của phương pháp Ngũ Hành tụ linh này đối với bản thân cũng mạnh hơn dự trù của hắn. Bởi vì nguyên khí bản thân hạn chế, gia tăng tu vi là không thể nào, nhưng trong tình huống như vậy thì chân khí tu luyện ra cực kỳ tinh thuần. Hơn nữa tốc độ tu hành nội tức cũng vượt hơn trước mấy lần.

Ngoài ra lúc vận chuyển Ngũ Hành linh lực, Nhạc Vũ lại càng vui mừng phát hiện phương pháp này cũng có hiệu quả rèn luyện nhất định đối với chân nguyên hỗn tạp kia.

Chẳng qua là không biết là đồng thời sử dụng phương pháp này cùng với bộ Thái Cực Kiếm kia sẽ đạt hiệu quả như thế nào?

Ngũ Hành tụ linh này nếu như có thể lấy phương thức nào đó kiên cố hóa được thì không còn gì tốt hơn! Nhạc Vũ nghe nói trong thế giới này có trận pháp như vậy, thậm chí còn nghe nói ở địa vị cao thì Trận Phù Sư có thể ngang hàng với Ky Quan Sư.

Bất quá điều làm hắn kỳ quái là cái gọi là trận pháp kia thì dùng hình thức nào để thực hiện?

Hắn nghĩ ngợi một hồi rồi cảm thấy, loại pháp môn có thể giải quyết được vấn đề kiên cố hóa vấn đề Ngũ Hành tụ linh thậm chí là cách duy nhất để vượt qua khốn cảnh hiện giờ, nhưng đến tột cùng chưa nhìn thấy vật thật nên dù muốn chế tạo thử cũng không có cách nào.

Tạm thời đem việc này để xuống, Nhạc Vũ nhìn ra bầu trời đêm phía ngoài hồi lâu, sau đó ảm đạm thở dài nằm ngủ.

Hiện giờ nghĩ thế nào cũng không có lối thoát nào. Hy vọng về phương diện dược vật đã đoạn tuyệt, chỉ đành có thể xem ngày mai phố hợp Ngũ Hành tụ linh và Thái Cực Kiếm xem hiệu dụng như thế nào.

Tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Vũ vội vàng dẫn theo Nhiễm Lực tới chỗ linh địa sau núi kia. Lần này hắn phát hiện thấy mấy ánh mắt trong tộc chịu trách nhiệm "Quan sát" bọn họ đã không xuất hiện ở khoảng cách gần nữa, tuy nhiên ở vùng phụ cận thì hắn vẫn mơ hồ cảm thấy mấy khí tức quen thuộc ẩn nấp.

Nhạc Vũ biết đây là những hộ vệ trong tộc tới để bảo vệ an toàn cho mình, cũng là chỗ bất đắc dĩ của những trưởng bối kia. Hiện giờ bọn họ dù sao cũng đã để cho hắn có một không gian riêng nên cũng không cần để ý quá mức. Hắn chưa tự tin đến mức vì một lý do nhàm chán nào đó mà bỏ qua an toàn của mình.

Sau khi đến chỗ linh địa, chuyện đầu tiên mà Nhạc Vũ làm cũng không phải là đi luyện bộ kiếm pháp kia mà là thừa dịp Nhiễm Lực chưa chuẩn bị, một quyền đánh vào eo hắn. Sau đó dùng sợi dây da bền chắc đem theo trói nghiến Nhiễm Lực lại treo lên một cành cây cao.

Thật ra thì trừng phạt nho nhỏ này đối với người tập võ đến trình độ của bọn hắn căn bản mà nói là không đau khổ gì. Thậm chí với khí lực của Nhiễm Lực thì chỉ cần vận toàn lực sau mấy phút sẽ dễ dàng tránh thoát, lần này Nhạc Vũ chẳng qua chỉ biểu đạt tức giận mà thôi, nếu không thế thì chỉ sợ tên tiểu tử này sẽ lại đâm lén hắn một lần nữa.

Nhiễm Lực cũng đành nhăn nhó chịu đựng cả buổi sáng, còn những võ sư tuần sơn kia vừa thấy một màn như vậy thì đều trợn mắt há hốc mồm.

Nhiễm Lực ở trong cuộc so đấu của dòng họ vì thất bại đáng tiếc vào tay Lâm Trác mà phải đứng ở vị trí thứ nhì, chuyện này cả Nhạc gia thành đều biết. Thậm chí những ngày qua không thiếu lời đồn cho rằng Nhiễm Lực vào lúc cuối cùng hạ thủ lưu tình, chắp tay nhường lại vị trí khôi nguyên, với tuổi của hắn đã có thành tựu như vậy quả thực có thể ngạo thị cả Nhạc gia thành!

Ai dám ngược đãi một ngôi sao mới tiền đồ vô lượng như thế?

Bất quá khi thấy người thiếu niên bên cạnh Nhiễm Lực thì những người này đều lựa chọn im lặng quay lưng, làm bộ như không thấy.

Nếu như nói, gần đây trong Nhạc gia thành có gì so sánh được với chuyện Nhiễm Lực mới vừa tròn mười sáu tuổi đã đoạt vị trí thứ hai trong cuộc so đấu thì tuyệt đối là thiếu niên trước mắt đã từng bị coi là phế vật này đột nhiên được những trưởng lão trong tộc trao cho một vị trí trong Nghị Sự Đường.

Bỏ đi nghi vấn không giải thích được trong lòng lẫn toan tính lên tiếng không nói, hai vị tiểu tổ tông này không phải là loại tồn tại mà bọn họ có thể chọc vào.

Vô luận Nhạc Vũ cùng Nhạc Trương Thị rốt cuộc là dùng phương pháp gì để có được địa vị đó, song có thể được cho tộc trưởng ủng hộ lẫn những lão nhân của ba phòng Phong, Vũ, Lôi gật đầu thì bản thân phải có thực lực nhất định.

Sau hai canh giờ, Nhạc Vũ mới buông kiếm. Kết quả luyện kiếm hôm nay vẫn khiến hắn cực kỳ thất vọng, việc kết hợp Ngũ Hành tụ linh cùng Thái Cực Kiếm quả thật có được chút tác dụng. Bất quá vấn đề vẫn như trước, đó chính là chân khí bản thân không đủ để duy trì, trừ phi là có thể tìm biện pháp khác để thay thế vận chuyển linh lực trong cơ thể hắn. Nguồn truyện:

Hơn nữa cho dù giải quyết được vấn đề khó khăn này thì cũng chỉ rút ngắn được thời gian năm năm mà thôi, không có tác dụng nào hiện giờ đối với hắn.

Đút kiếm vào vỏ, Nhạc Vũ trầm mặt thuận tay chém đứt sợi dây treo Nhiễm Lực, sau đó bước về phía Nhạc gia thành. Còn Nhiễm Lực vừa rơi xuống đất thì nhếch miệng cười một tiếng, vội vàng mở dây trói rồi dày mặt chạy đến bên cạnh Nhạc Vũ kêu oan.

"Thiếu gia! Lần này thật là không thể trách ta, cũng là bị phu nhân bức cho đấy! Ngài chẳng phải không biết tính tình chủ mẫu? Chỉ cần nghi ngờ chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ ràng."

Nhạc Vũ nghe vậy bĩu môi, hắn cũng hiểu tính cách Nhạc Trương Thị,. Chuyện lần này, quả thật cũng không trách được Nhiễm Lực. Điều khiến hắn tức giận chính là tiểu tử này sau đó vẫn đem chuyện giấu ở trong lòng.

Dĩ nhiên vậy cũng là một chuyện tốt, với tính tình mẫu thân hắn tuyệt đối không thể sau khi xảy ra chuyện bảo Nhiễm Lực gạt mình. Đoán chừng tên tiểu tử này thật sự kính sợ hắn nên mới do dự không dám nói thẳng. Mà hôm qua lúc Nhạc Trương Thị mịt mờ đề điểm, cũng đúng là kịp thời.

Trên đường trở về bên trong thành, mấy luồng khí tức kia lại tiếp cận tới gần, Nhạc Vũ thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy mấy nhân ảnh, chỉ là nhất thời không cách nào nhận ra rốt cuộc là ai mà thôi.

Nhạc Vũ lại nhớ lại ý niệm xuất hiện trong đầu trong bữa tiệc tối qua. Nếu thực lực của mình trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tăng lên thì cũng chỉ đành nghĩ cách tăng cường thực lực trong nhà. Nếu có thể làm ra sáu đến tám vị trung giai võ sư, chẳng những dòng họ có thể dễ dàng không ít mà bản thân hắn cũng vậy.

Lúc hắn vừa về đến nhà thì Nhạc Vũ nhìn thấy thân ảnh lạnh lùng cao ngạo giống như một ngọn núi cô độc trong tuyết đang đứng ở cổng.

Đọc truyện chữ Full