DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn
Chương 111: Toàn bộ thư viện rung động, Nhan Khuyết bái phục


Dưới quang trụ màu vàng dẫn dắt, hai vật thể chìm đắm trong quang mang màu vàng, chậm rãi phiêu đãng, cuối cùng bay tới trước mặt Sở Vân.

Sở Vân vươn hai bàn tay, cầm cả hai.

Lúc này hắn mới nhìn thấy rõ vật thể thần bí kia, là một ngọc giản. Chỉ là hiện tại không phải thời điểm dò xét kỹ càng.

- Ngươi nói như thế nào?
Sở Vân xoay người lại, đối mặt Nhan Khuyết.

Hai tròng mắt Nhan Khuyết trọn tròn vo, há miệng, nghĩ muốn nói cái gì, nhưng yết hầu cuộn lại, chung quy không thể phát ra thành lời.

Tất cả mọi chuyện gây cho hắn rung động quá lớn.
Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình thất bại rồi, hơn nữa thất bại nhanh như vậy, thảm như vậy! Khiến bản thân chính mình cũng phải ném vào trả nợ!

Nếu không phải hắn tự mình trải qua, hầu như phán định Sở Vân gian dối. Trí lực của con người sao có thể trác tuyệt tới như vậy? Chính mình đau khổ chuẩn bị một năm, tại thời điểm đối mặt với câu đố cuối cùng cũng phải giải suốt hai tháng, thế nhưng Sở Vân lại
chỉ dùng thời gian vài lần hô hấp đã thu được đáp án.

Đây còn là người sao?

Quái vật chăng?

Nhan Khuyết bị trí lực của Sở Vân chấn động tới ngây người.

Kim Bích Hàm sao không giống như vậy? Lúc nàng ý thức được Sở Vân tới nơi này có mục đích, không có lửa thì sao có khói, trong lòng đã sớm rung động mãnh liệt. Lúc này càng mở lớn cái miệng nhỏ xinh, ngơ ngác nhìn Sở Vân, không hề có phong phạm thục nữ.

Nàng luôn luôn tự xưng là băng tuyết thông minh, Đôn Hoàng công chúa tự nhiên có chút kiêu ngạo nho nhỏ. Thời điểm nàng tìm tới được câu đố cuối cùng, trong lòng nàng không tránh khỏi đắc ý. Thấy không? Toàn bộ thư viện không ai giải được câu đó, ta mới chỉ dùng một tuần đã giải được rồi.

Sau đó, nàng gặp phải thế lực thư sinh bình dân, lúc này mới nhận thấy sự tình không phải đơn giản như vậy.

Tiếp đó, nàng đưa tới vị cứu tinh Sở Vân, thời điểm thấy câu đố cuối cùng, nàng trầm tư suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghĩ được hai thành.

Kết quả!

Sở Vân nói tại chỗ, chính hắn đã giải được câu đó.

Cuối cùng!

Thực sự là con mẹ nó giải được, làm trò trước mặt nàng, dễ dàng thu được hai kiện bảo vật truyền thừa.

Cái gì là thiên tài? Cái gì là trí lực trác tuyệt?

Kim Bích Hàm luôn luôn cho rằng chính mình hơn người, hiện tại nhìn vào Sở Vân, nàng phát hiện chính mình sai rồi. So sánh với nàng, Sở Vân mới là yêu nghiệt, mới là thiên tài chân chính.

Một người mới chỉ nhìn qua câu đó một lần đã phá giải được, thực sự không biết cấu tạo cái đầu của hắn ra sao? Suy nghĩ như thế nào?

Đôn Hoàng công chúa kiêu ngạo, lần đầu tiên trong cuộc đời không thể tránh né được cảm giác thất bại.

So sánh với nàng mà nói, cảm giác thất bại trong lòng Nhan Khuyết càng sâu hơn.

Hắn là nhân vật gì? Nhân vật lĩnh tụ thế lực bình dân!
Bởi vì tài hoa mà cao ngạo, ngay cả đệ tử gia tộc quyền thế bình thường cũng luôn khinh thường.

Trong toàn bộ Thiên Ca Thư Viện, chân chính tiến vào trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Sở Vân. Cho dù là Hoa Anh, tuy rằng thừa nhận tài hoa của đối phương, thế nhưng cũng bị hắn thầm hạ thấp: Chơi đùa quỷ kế, khó thành đường chính.

Vì giải câu đó này, hắn tiêu tốn tròn hai tháng khổ tư. Cuối cùng bằng vào tài trí, lý giải được tám phần mười. Ưu thế lớn như vậy mới thúc đẩy hắn đánh đố với Sở Vân.

Thực không ngờ, thực không ngờ!

Chính mình cư nhiên thua, không chỉ có thua, hơn nữa còn thua triệt để như vậy.

Thất bại, tại thời điểm tự xưng là trí mưu, là ưu thế, hắn bị Sở Vân hung hăng đạp mạnh, triệt để ngã xuống dưới đất, hầu như không thể đứng dậy nổi.

Lần đả kích này, quá nặng rồi. Quá nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn thậm chí có chút nghĩ quẩn, không chịu nhận sự thực tàn khốc này.

- Nhan Khuyết!
Bên tai truyền tới thanh âm của Sở Vân.

- Muốn biểu lộ rồi sao?
Cái miệng của Kim Bích Hàm mở thật lớn, trong lòng chấn động mãnh liệt.

Nhan Khuyết không khỏi run rẩy toàn thân, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Vân.

Tình cảnh lọt vào trong tầm mắt của hắn, càng làm con ngươi của hắn mở rộng.

Lúc này, ánh mây chín màu trên đỉnh đầu Sở Vân, cuồn cuộn như rồng. Quang huynh màu vàng huy sái, giống như vờn quanh thân thể hắn. Toàn thân hắn mặc trường bào trắng noãn, thân thể kiện mỹ cao ngất, đại khí dâng trào. Yêu hồ đáng yêu ngồi trên vai hắn, Túy Tuyết Đao đại danh đỉnh đỉnh bị hắn treo sau người, diện mạo bất phàm.

Trong sắc mặt bình tĩnh của hắn tiềm tàng một cỗ sục sôi, hai tròng mắt lóe lên, trong sắc bén lại mang theo một tia ôn hoa, cộng thêm tình cảm chân thành, hắn tiếp tục nói:
- Nhan Khuyết, ngươi có tài hoa, ngươi trong tương lai nhất định sẽ liệt bảng, nhưng ngươi chấp nhất đối lập giữa gia tộc quyền thế và bình dân, điều này chỉ làm lãng phí thời gian của ngươi mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

- Trên thế giới này, nhất định có người giàu có, nhất định có người nghèo. Nhất định có gia tộc quyền thế, nhất định có bình dân. Ta có thể khẳng định, người giàu có ngay từ đầu nhất định cũng là người nghèo, khởi điểm của gia tộc quyền thế nhất định là bình dân. Chính là bởi vì bọn họ hoặc tổ tiên bọn họ nỗ lực và kỳ ngộ, như vậy mới có thể để bọn họ có thành tựu ngày hôm nay.

- Hà tất phải đi căm hận? Thế giới này vốn không bình đằng, nhưng rất công bằng. Ông trời cho tất cả mọi người cơ hội công bằng, cũng cho ngươi cơ hội phấn đấu giống như tổ tiên của gia tộc quyền thế, nếu ngươi biết nắm bắt, ngươi cũng có thể trở nên giàu có, cũng
có thể trở thành gia tộc quyền thế. Trong mắt của ta, căn bản không có khác biệt giữa gia tộc quyền thế và bình dân, có chỉ là khả năng!

- Nhìn toàn bộ thiên hạ, Nhan Khuyết, không nên lãng phí tài hoa của ngươi, theo ta đi, để chúng ta giữa loạn thế này, sáng lập truyền kỳ, để hậu nhân phải cung kính ngẩng đầu nhìn!

Lời chân ý thiết, tình ý sâu nặng, phòng mắt thiên hạ, hùng tâm triển lộ!

Kim Bích Hàm ngây ngẩn cả người, phương tâm rung động, đây mới là chân diện mục của Trĩ Hổ sao? Trong lúc hoảng hốt, nàng hình như thấy một đầu Trĩ Hổ thực sự, đuôi cọp phất phơ, nhe răng hiển lộ uy phong. Lúc này chiếm đỉnh núi, ngửa mặt lên trời gầm to, trong thanh âm non nớt lại ẩn hàm uy nghi lẫm nhiên.

Vua rừng rậm tương lai!

Nhan Khuyết khẽ nhếch miệng, ngơ ngác nhìn Sở Vân. Hắn thề, vĩnh viễn không thể quên được tình cảnh ngày hôm nay. Người nam nhân lưng đeo yêu đao, đứng trên đỉnh núi, đắm chìm trong ánh vàng rực rỡ, phát sinh lời mời chinh chiến thiên hạ đối với hắn.

Nhiệt huyết trong lồng ngực không tự chủ được bắt đầu sôi trào mãnh liệt.

"Trong mắt không phân biệt bình dân và gia tộc quyền thế…"

Trong miệng hắn thì thào, hơi khép mắt lại, trong đôi mắt chớp động thần quang.

Đọc truyện chữ Full