Người tới nháy mắt mấy cái, xấu hổ đứng tại chỗ, sau mọt lúc lâu mới vâng vâng rời đi.
Một bức thư viết xong, Nhan Khuyết chậm rãi buông bút lông.
- Sở Vân…
Hắn thở dài một hơi, trong mắt lập lòe thần quang, hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh.
…
- Hừ! Đây chính là tên mọi rợ dám cự tuyệt lời cầu thân của Trữ gia đảo chúng ta trước mặt mọi người, tới từ Thư gia đảo kia?
Đứng tại một chỗ bí mật trên sườn núi, Trữ Y Y quan sát xuống dưới, trong đôi mắt nhộn nhạo thu ba lúc này chính là cái bóng của Sở Vân.
Tuy rằng nàng mới chỉ 14 tuổi, thế nhưng đã sớm tản mát ra mị lực nữ tính kinh người, kiều diễm vô song.
Mái tóc dài đen mượt mà, vuông góc bên hông, tâm nhãn mã đào, mềm mại như hoa. Nàng mặc một chiếc váy màu hoàng nhạt, gấu váy thuê nhiều loại hoa tươi và hồ điệp bay lượn, trên mái tóc cắm trâm cài ngọc liên, bên tai là ngọc trân trâu. Hai cổ tay là đôi ngọc bích màu xanh thẳm, đôi cánh tay trắng mịn bạch ngọc càng trong suốt trắng mịn.
Gió núi thổi phất phơ, gấu váy dài nhẹ nhàng lay động, để toàn thân nàng thoạt nhìn giống như cây bích đào tươi đẹp tràn đầy sức sống, vô cùng kiều diễm. Nếu như không có vẻ khinh thường, ngạo ý và phẫn nộ hiện rõ trong mắt lúc này, nàng hầu như đại diện cho hoàn mỹ.
Nàng từ xa xa nhìn lại, trong ánh mắt nhìn vào Sở Vân mang theo vẻ khinh thường và cừu hận.
Quả thực là hận Sở Vân muốn chết rồi.
Nàng có dung mạo vô song, tư chất thoát tục, lại sinh ra trong Trữ gia đảo đệ nhất phú hào. Vừa sinh ra đã là thiên chi kiều tử danh đúng với thực. Dần dần lớn lên, mỹ danh kiều dung ướt át động lòng người dần dần truyền rộng, nàng sớm có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chúng sinh chủng nguyệt, số người này có thể xếp thành mấy hàng dài, vô số người dỗ ngon dỗ ngọt, càng thêm cổ vũ tâm tình kiêu ngạo của nàng.
Hồng nhan vô song, tâm cao khí ngạo chính là khắc họa bản thân nàng.
Trước kia, Trữ gia muốn gả nàng cho thiếu đảo chủ Sở Vân của Thư gia đảo, cũng đã viết thư thông báo cho nàng, kỳ thực nàng vô cùng không thích.
Trong suy nghĩ của nàng, Thư gia đảo thì có cái gì tốt? Tại một nơi hẻo lánh trong Chư Tinh Quần Đảo, đảo dân man rợ, quả thực chính là nơi hoang dã!
Có vài lần tộc hội cuối năm, nhìn thấy cô cô Trữ Khi Sương của nàng, thấy nếp nhăn trên mặt nàng ta, phải trát đầy son phấn trên mặt, càng khiến nàng sản sinh ấn tượng trực quan sát đối với Thư gia đảo, nơi này sơn thủy hiểm ác, rời xa phồn hoa, một mảnh hoang dã, còn chờ khai khẩn.
Từ sâu trong nội tâm cũng rất coi thường địa phương giống như Thư gia đảo này.
Thà rằng chết cũng không muốn gả tới!
Chỉ là, vì lợi ích cao nhất của gia tộc, gia tộc yêu cầu đối với từng tộc nhân, cho dù là chết cũng phải phù hợp với lợi ích của gia tộc! Cho dù là Trữ Y Y nàng cũng không thể sinh tồn thoát ly khỏi gia tộc.
Nếu như gia tộc đã ra lệnh, thậm chí là do tự gia gia của chính mình tới kết thân.
Bờ môi Trữ Y Y cắn tới tóe máu, hai mắt rưng rưng, vết xuống hồi âm "nghe mệnh làm theo". Kỳ thực trong lòng đã sớm hận chết đối với Sở Vân đột nhiên xuất hiện này, thậm chí hạ quyết tâm, tại hôn lễ sử dụng chút thủ đoạn, cướp đoạt quyền lực, để tiện sửa trị Thư gia đảo.
Thế nhưng, vô cùng không ngờ, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lần ngoài ý muốn này, cũng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, thậm chi bao gồm cả đảo chủ Trữ gia đảo luôn luôn ôm lòng tin thật lớn đối với chính mình --- gia gia của nàng, không thể dự liệu kịp.
Sở Vân cư nhiên cự tuyệt lời câu thân trước mặt mọi người.
Vừa nghe được tin tức này, nàng ngây dại tại chỗ, chính mình may mắn tránh được một kiếp sao? Không, không hề có một chút vui mừng nào, càng cảm giác lòng tự trọng tận đáy lòng chính mình bị đả kích thật lớn!
Nàng như hoa như ngọc, mỹ danh Trữ Y Y truyền khắp Chư Tinh Quần Đảo, số người theo đuổi phía sau có thể xếp đầy mấy con đường, cư nhiên bị một tên tiểu tử nơi hoang dã như vậy cự tuyệt rồi!
Uyển chuyển cự tuyệt cũng còn thôi, hết lần này tới lần khác hắn cự tuyệt một cách thẳng thắn, trực tiếp như vậy, không hề bao lưu, khẩu khí đông cứng. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đây là nhục nhã! Nhục nhã thật lớn!
Tâm hư vinh cường thịnh để Trữ Y Y hầu như đã hận Sở Vân chết đi sống lại.
Cư nhiên dám khinh thường ta, cư nhiên dám khinh thường ta! Một tên tiểu tử nghèo khốn như vậy, có chút vận *** chó, cư nhiên dám khinh thường Trữ Y Y ta!
- Tốt, rất tốt. Nếu như ngươi đã tiến vào Thiên Ca Thư Viện, vậy ngươi chờ xem, chờ xem! Để ngươi biết cái giá phải trả khi dám xem thường Trữ Y Y ta! Ngươi sẽ hối hận, chân chính hối hận!
Nhìn bóng lưng của Sở Vân dần dần biến mất, thân thể mềm mại của Trữ Y Y không khỏi run lên, trong đôi mắt tựa hồ đang phun ra hỏa diễm.
Vệ Khiếp đứng ngay bên cạnh Trữ Y Y, hắn tham lam nhin vào vương hoa thư viện này, hai mắt lưu luyến không dời khỏi bộ ngực vì tức giận mà phập phồng lên xuống. Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, lại có chút đố kỵ vì Sở Vân.
"Có thể để Trữ tiểu thư quan tâm như vậy, nếu như đổi thành ta, ta chết cũng cam nguyện!"
Trong lòng thở dài một tiếng, Vệ Khiếp đối với Sở Vân càng thêm phẫn nộ hơn.
Lúc này biểu lộ ý ái mộ đối với Trữ Y Y, nói:
- Y Y hà tất phải nổi giận làm gì đây, chỉ là một Sở Vân mà thôi. Khí trời xoay chuyển, có chút vận *** chó, ngoài ý muốn thu được xưng hào, một tên tiểu tử thô mãng, nếu như hắn đã từng nhìn thấy Y Y nàng, chỉ sợ trước kia đáp ứng còn không kịp. Vệ Khiếp ta nguyện ý vì Y Y nàng phân ưu giải nạn!
Trữ Y Y liếc mắt nhìn đối phương:
- Ngươi có biện pháp gì?
Vệ Khiếp bị mị nhãn này thoáng nhìn, lập tức cảm thấy rung động trong lòng, hồn tiêu thần thụ, bật thốt nói:
- Tìm một đêm đen yên tĩnh nào đó, dụ tiểu tử này ra ngoài, đánh hắn một trận!
- Đánh một trận? Quá tiện nghi cho hắn rồi, sao tiêu nộ khí trong lòng ta?
Trữ Y Y hừ lạnh một tiếng, lại quay sang nhìn một vị công tử ca tuấn tú, miệng hơi nhoẻn cười:
- Hoa Anh công tử, công trí mưu xuất chúng, có biện pháp nào hay không?
Hoa Anh tương lai thu được xưng hào Bách Xảo Tâm Cơ, lúc này đã hiển lộ tài hoa về mặt trí mưu, toàn thân hắn mặc áo hoa cẩm tú phấn hồng, trình độ quý giá không hề thua kém Trữ Y Y, dung nhan tuấn tú, màu da hơi tái, có chút vẻ đẹp âm nhu, một đôi con mắt hoa anh đào càng để lộ vẻ phong lưu thành tính.
Xoát một tiếng, hắn mở rộng chiết phiến trong tay, trên chiết phiết là bức tranh pháp điệp đồ mỹ nhân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn
Chương 76: Các phương chú ý
Chương 76: Các phương chú ý