Thư Nhị cười ha hả, trong lòng rất thoải mái, khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt! Bất mãn với việc vừa rồi Lục Nha Xà không tuân lệnh mình, lập tức tan thành mây khói.
- Thiếu gia ta quả là thiên tài! Lần này ta đạt được đệ nhất danh, phải trở về nói khoác với mẫu thân mới được. Làm cho mẫu thân vì ta mà vui mừng, nói không chừng sẽ đ ban nữ tỳ bên cạnh cho ta.
Trong lòng của hắn rất đắc ý, rất vui sướng. Nghĩ đến điều này, trong mắt của hắn xuất hiện dâm quang.
Về phần Sở Vân? Không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.
Chỉ là một con Hỏa Hồ biến dị mà thôi. Làm sao có thể so đấu với Lục Nha Xà của mình.
Đúng là thứ không biết tự lượng sức!
Sở Vân vẫn cười nhạt, ngồi xổm xuống nói, vuốt ve cái đầu nhỏ của Thiên Hồ. Ấm áp, cảm xúc bóng loáng như tơ truyền vào lòng bàn tay của hắn, làm cho hắn cảm thấy rất vui thích.
Tiểu hồ ly nhắm hai mắt lại, nghênh cái đầu phối hợp, bộ dáng rất hưởng thụ.
- Đi chậm một chút, sau đó ngậm cái ngọc giản màu đỏ mang về.
Ngón tay Sở Vân chỉ lên tảng đá, chỉ vào ngọc giản cuối cùng, ôn nhu dặn dò.
Linh tính của Thiên Hồ rất cao, lại vượt qua Yêu Kiếp, tâm linh tương thông với Sở Vân, thân mật khăng khít. Được hắn phân phó, lập tức nhu thuận gật đầu, lại kêu một tiếng. Âm thanh thanh thúy vang lên, giống như muốn nói với Sở Vân yên tâm.
Một người một hồ, sống chung hài hòa, làm cho địa đàn ngự yêu sư cảm khái. Không biết tại sao, hắn nhìn Sở Vân rất thuận mắt.
Thư Nhị còn đắm chìm trong mộng đẹp.
Thư Đại khinh thường hừ lạnh một cái, giễu cợt nói:
- Ngươi nên tự hiểu mình. Một con Hỏa Hồ mà thôi, muốn đi nhanh cũng không được đâu, ha ha ha!
Bị thua Thư Nhị, Thư Đại rất tức giận, chuẩn bị phát tiết lên người Sở Vân.
Nào biết Sở Vân không thèm nhìn đến hắn, mắt điếc tai ngơ. Khuôn mặt trầm tĩnh, âm thầm nhìn biểu hiện của Thiên Hồ.
Lòng hắn biết, Thiên Hồ chính là yêu thú tuyệt phẩm, lại vượt qua Yêu Kiếp, có mười năm tu vi. Hải Bạo Ngạc, Lục Nha Xà so sánh với nó, có thúc ngựa cũng theo không kịp. Chúng có thể thông qua hành lang linh áp, đương nhiên Thiên Hồ cũng có thể.
Hắn chỉ lo lắng, biểu hiện của Thiên Hồ quá tốt. Sẽ gây ra sóng gió, làm cho người ta chú ý. Cuối cùng sẽ tiết lộ lai lịch thật sự của nó ra ngoài.
Tiền tài không nên lộ ra ngoài.
Tin tức trên tay của mình có yêu thú tuyệt phẩm, nếu bại lộ ra. Chỉ sợ sẽ liên lụy đến lão đa (cha) Thư Thiên Hào của mình. Đến lúc đó người ta sẽ chen chúc tới, lòng mang ý muốn làm loạn, có thể sẽ san bằng Thư gia đảo, nhấn chìm nó vào đáy biển!
Đây chính là yêu thú tuyệt phẩm, Thiên Hồ vượt qua Yêu Kiếp!
Ánh mắt Sở Vân âm trầm bất định, bộ pháp Thiên Hồ di chuyển, tiến vào trong hành lang linh áp.
Nhìn đồng từ màu đen của nó, sáng chói rực rỡ như kim cương. Da lông trắng như tuyết, phấn nộn đáng yêu thần tuấn. Giống như hàng mỹ nghệ tinh xảo, làm cho người ta vừa nhìn đã khó quên.
Bước chân của nó rất nhẹ, có chút ngẩng đầu, cái đuôi hồ mềm mại lắc nhẹ, thần thái thong dong, toát ra một cổ khí tức ưu nhã say mê hấp dẫn.
- Ồ? Con Hỏa Hồ này...
Hai mắt địa đàn ngự yêu sư tỏa sáng, sau đó ảm đạm xuống.
- Đáng tiếc, chỉ là một con Hỏa Hồ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Công tử bột!
Thư Đại hừ lạnh một tiếng.
Sở Vân thở dài một hơi, Thiên Hồ linh tính mười phần, nghe theo mệnh lệnh của hắn, đúng là rất chậm.
Nó khoan thai dạo bước, chút bất tri bất giác đã đi tới gần tảng đá. Hé miệng, ngậm cái ngọc giản màu hồng vào trong miệng, liền quay trở về.
Địa đàn ngự yêu sư vẫn nhìn, cho tới lúc này mới kịp phản ứng, trong nội tâm chấn động:
- A, con Hỏa Hồ này hơi lạ.
Hắn trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Thiên Hồ đang quay trở về. Trong lúc nhất thời, còn tưởng rằng mình đang nhìn lầm!
Thiên Hồ nhàn nhã dạo chơi, giống như không cảm thấy áp lực nặng nề của hành lang linh áp, giống như áp lực vốn không tồn tại. Tuy nó rất chậm, nhưng vẫn không có chút dừng lại hay miễn cưỡng nào, khiến người khác kinh ngạc.
Thư Đại, Thư Nhị cũng có chút lo lắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Hồ.
- Hai canh!
Cho đến khi ngự yêu sư địa đàn tuyên bố thời gian, hai người bọn họ mới kịp phản ứng.
- Không có khả năng!
Thư Đại vừa trừng mắt, yết hầu khô khốc hô lên.
- Nhất định là hành lang linh áp bị hỏng rồi!
Thư Nhị phát ra âm thanh nghi vấn.
Một con Hỏa Hồ bình thường, tại sao có thể có thành tích như vậy được?
Thành tích so với Hải Bạo Ngạc, Lục Nha Xà còn tốt hơn?
Không có khả năng!
Thư Đại, Thư Nhị không thể tin.
- Hành lang linh áp không bị hỏng, đồng hồ cát tính thời gian cũng không có vấn đề. Đây là thành tích thật sự.
Ngự yêu sư địa đàn lắc đầu, dùng ngữ khí kinh dị tuyên bố.
Hắn trấn thủ địa đàn này đã hơn mười năm. Từng ngọn cây cọng cỏ ở đây, hắn rõ như lòng bàn tay. Nếu xảy ra vấn đề, tại sao hắn không phát giác?
Nhưng khi hắn báo ra thành tích của Thiên Hồ, ngay cả hắn cũng không tin được.
Kết quả này, vượt qua dự liệu của hắn rất nhiều.
Một yêu thú trung phẩm Hỏa Hồ bình thường, lại có thành tích cao hơn cả yêu thú thượng phẩm có tu vi tám năm.
Điều này không hợp lẽ thường.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Hồ, sau đó chuyển ánh mắt về phía Sở Vân. Sở Vân tươi cười, từ đầu đến cuối, không có thay đổi. Nhìn nụ cười và ánh mắt của hắn, đột nhiên hắn có cảm giác nhìn không thấu thiếu niên trước mặt này.
- Gian lận, đây là giạn lận trần trụi!
Thư Đại rống giận, phát tiết phẫn nộ và không cam lòng trong đầu của hắn.
Thư Nhị hơn hắn. Dù sao Lục Nha Xà và Hải Bạo Ngạc cùng chung cấp độ, hơn nữa Thư Nhị hiểu rõ quá trình ấp trứng hơn hắn, mà hắn lại làm sai.
Nhưng mà...
Sở Vân chỉ là một tên cô nhi ăn nhờ ở đậu, được phụ thân nuôi dưỡng. Một tên ti tiện bại hoại như thế, nuôi một đầu Hỏa Hồ, lại có thể thắng được hắn.
Điều này làm hắn không thể tin được, cũng không thể tiếp nhận được!
Nhất định là Sở Vân gian lận! Hắn đang tìm một điểm để cân bằng tâm lý, nên tìm ra lý do sứt sẹo như vậy.
- Ta lại thua Sở Vân, thua một con Hỏa Hồ của đứa con hoang?
Thư Nhị cũng không chịu được đả kích. Hắn phục hồi tinh thần lại, âm quang trong mắt chớp động, nói:
- Nói đi, ngươi dùng thủ đoạn gì để gian lận. Nói thì được khoan dung, ngươi sẽ có tư cách tiếp tục tham gia vòng kế tiép. Nếu gian ngoan mất linh, bị điều tra ra, tội chồng thêm tội, đánh vào tử lao!
- Làm tốt lắm.
Sở Vân ngồi xuống, tán dương Thiên Hồ một câu. Linh tính của Thiên Hồ rất cao, lại phối hợp với mình rất tốt. Điều này ở kiếp trước, rất khó có thể tưởng tượng ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn
Chương 27: Khó có thể tin được (hạ)
Chương 27: Khó có thể tin được (hạ)