Sau khi gặp Thư phu nhân, Sở Vân bước đi rất chậm, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng trong lòng dâng lên một cổ rung động và lạnh băng.
- Tùy thời cho con mình tiền xài vặt, cũng đã là ba mươi Địa Sát Thạch Tệ. Đuổi ta, cũng chỉ có hai mươi, nhưng lại động tay động chân. Thư phu nhân, dụng tâm của ngươi thật độc ác.
Sở Vân thầm ước lượng trọng lượng cái túi mà Thư phu nhân đưa cho, chậm rãi dừng bước, quan sát thấy không có kẻ nào bám đuôi, chợt vung tay ném đi, đem cái túi đựng hai mươi miếng Địa Sát Thạch Tệ, ném vào trong biển.
Cái túi màu lam nhạt bị thủy triều nhấn chìm, chỉ sau một lát, chìm vào đáy biển, bị sóng biển cuốn đi.
Quá trình ấp trứng yêu thú, tất nhiên phải dùng đến Địa Sát Thạch Tệ. Thư phu nhân biết rõ điểm này, cho nên giở trò, muốn gây tai họa cho trứng yêu thú trong ngực Sở Vân, chính là yêu thú Hỏa Hồ "thiên phú thấp, tư chất bình thường".
Đáng tiếc, nàng tuyệt đối không ngờ tới, Sở Vân lại là ngươi trọng sinh!
Hai mươi ba năm, giống như một giấc mộng dài. Khi Sở Vân phát hiện mình đã được sống trở lại thời điểm hai mươi ba năm trước. Lúc này hắn mới mười ba tuổi, nhân sinh trở về điểm xuất phát, giống như một tờ giấy trắng, đang đợi hắn viết lại một lần nữa.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, thích ứng với sinh hoạt. Sau đó hắn chủ động rời khỏi Thư gia thành, thoát khỏi sự giám sát và điều khiển của Thư phu nhân.
Cuối tuần ngày thứ hai, cái gì hắn cũng không làm, hắn bắt đầu nhớ lại nhân sinh kiếp trước. Sau đó ghi chép lại tất cả các tin tức trọng yếu.
Cuối tuần ngày thứ ba, nhân sinh của hắn đã bước qua bước ngoặt đầu tiên: lễ trưởng thành.
Sau lễ trưởng thành, hắn liền thi triển tiểu kế, đùa nghịch Thư Đại và Thư Nhị, sau đó làm ra lựa chọn giống như kiếp trước, hắn lựa chọn trứng Hỏa Hồ..
Nói là trứng Hỏa Hồ, cũng không chính xác.
Bởi vì Sở Vân biết rõ, đây không phải là trứng Hỏa Hồ, mà là trứng Thiên Hồ!
Sự phân chia của trứng yêu thú, gồm có ba đẳng: thượng trung hạ. Nhưng vẫn còn một cấp bậc nữa, cao nhất chính là: tuyệt phẩm.
Lúc này ở trong ngực Sở Vân, trứng Thiên Hồ tản ra một cổ tình cảm ấm áp, đúng là trứng yêu thú tuyệt phẩm. Chỉ có trứng yêu thú tuyệt phẩm, mới có linh tính nội liễm, vầng sáng ẩn giấu rất sâu, bởi vậy dùng mắt thường để quan sát, trứng yêu thú tuyệt phẩm và trứng yêu thú trung đẳng không có khác biệt, thậm chí có trứng yêu thú tuyệt phẩm có vẻ bề ngoài còn không bằng trứng yêu thú hạ đẳng.
Bởi vậy, trong ngự yêu sư sẽ sinh ra một giám trứng sư. Đây là một ngành sản xuất có lợi nhuận kết xù, ba năm không khai trương, khai trương ăn đủ ba năm.
Sở Vân cũng không phải là giám trứng sư, nhưng hắn của kiếp trước, chính là dựa vào trứng thiên hồ này, mới có chỗ dựa để quật khởi. Cuối cùng phát triển thành một Tham U Khách thanh danh lan xa, chuyên môn thăm dò thẩm tra các thế giới ẩn giấu như tiên phủ, bảo khố, bảo tàng hải tặc, lăng mộ đại đế, nơi cất chứa của cường giả.
Hắn ấp trứng yêu thú này, nở ra Thiên Hồ. Quả trứng này, đối với hắn mà nói không chỉ là cơ sở để quật khỏi, mà còn là thân nhân, là chiến hữu. Ở kiếp trước, từ khi ấp nở quả trứng này nở ra Thiên Hồ, nó đã cùng với hắn trải qua nhiều mưa gió, thẳng đến trong một lần thám hiểu vì bảo hộ chủ nhân mà chết.
Đối đãi với Thiên Hồ, trong lòng của Sở Vân có nhiều tiếc nuối.
Bởi vì trước lúc ấp trứng, trẻ người non dạ, lại bị Thư phu nhân ám toán, làm cho tiên thiên của Thiên Hồ bạc nhược yếu kém, cho nên thành tựu sau này của nó không lớn.
Sở Vân cũng vì thế, sau này hắn không chỉ hối hận một lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Ở kiếp này, ta không có ý định dùng thời gian để hối hận. Ở kiếp này, ta muốn đền bù tất cả tiếc nuối!
Trong nội tâm hò hét, Sở Vân âm thầm nắm chặt hai tay, men theo bãi cát, đi đến Hàm Diêm ngư thôn.
Hàm Diêm ngư thôn, nằm ở bờ đông Thư gia đảo. Phía bắc của thôn là một bãi muối rộng lớn. Phía đông là một bến cảng nước sâu tuyệt đẹp, phía nam là một rừng cây đồng dừa rộng lớn.
Địa lý ưu việt, tài nguyên phong phú, giao thông tiện lợi, Hàm Diêm ngư thôn trên Thư gia đảo, chính là nơi trung chuyển tài nguyên lớn nhất cả đảo. Nơi này chính là khu vực phồn vinh nhất trên Thư gia thành.
Sở Vân rời khỏi Thư gia thành, muốn tạm cư ở chỗ này. Từ ánh mắt và trí nhớ lúc trọng sinh của hắn, đã mấy lần nhìn chuẩn thương hàng để đầu cơ trục lợi, không nói lăn lộn phong sinh thủy khởi, nhưng ít nhất cũng xem như có thể đứng vững gót chân. Không giống như những tên thiếu gia ăn chơi kia. Tự mình nuôi mình, tuyệt đối không thành vấn đề.
Càng gần Hàm Diêm ngư thôn, tiếng ồm ào ầm ĩ càng ngày càng rõ ràng. Sở Vân đoán không sai, hôm nay đúng là phiên chợ một tháng một lần.
Đám người hối hả ngược xuôi, đại môn của các cửa hàng mở rộng, các hàng vỉa hè lề đường, hàng trăm hàng ngàn loại nguyên tài thực liệu, làm cho người ta muốn hoa mắt.
Tới gần cửa thôn, Sở Vân dừng bước, ôm quả trứng trong ngực một cái thật sâu. Thư gia đảo dân phong bưu hãn và chất phác, cho nên không có kẻ cắp ăn trộm. Sở Vân lại có trí nhớ kinh nghiệm kiếp trước làm người bảo đảm, nhưng lòng dạ của hắn đã thành thục từ lâu, hơn xa số tuổi mười ba hiện nay, cho nên phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra, cẩn thận một chút luôn không sai.
Hắn đi vào trong thôn, thân ảnh thanh tú đơn bạc của hắn bị bao phủ vào trong đó.
- Cửa hàng Thiên Bảo?
Đi một lát, Sở Vân đi vào một cửa hàng, trong nội tâm khẽ động, chậm rãi dừng bước. Ngẫm lại, giẫm chân tại chỗ đi vào.
Mặt tiền của cửa hàng rộng rãi, là số một số hai trong thôn. Nhân khí cũng cường thịnh. Kiếp trước Sở Vân chưa từng vào cửa hàng này bao giờ, kiếp này trọng sinh, hắn liền có hứng thú, bỗng nhiên đưa mắt liếc nhìn vào trong.
Phía bên phải trong tiệm có bài một quầy hàng, sơn màu nâu đỏ, dùng gỗ cây trẩu, ngược lại để lộ ra chút cấp bậc. Bên trái cửa hàng bài một trác án, một nhân viên cửa hàng đang dùng bút lông ghi chép, còn có hai người đang liên tục thu hàng.
Bên cạnh, là một đám thôn dân vây quanh. Nữ có nam có, trong tay mỗi người đều có một bao tải lớn hoặc nhỏ, đang xì xào nói chuyện với nhau. Hiển nhiên là muốn đem nguyên vật liệu trong tay, bán được giá tốt.
Sở Vân nghe thấy vài câu, chợt nhận ra một nhân viên của cửa hàng đối thủ đang đứng cách đó không xa, giọng tuy lớn, tầm mắt lại có hạn. Hắn bất động thanh sắc, đi đến quầy hàng bên phải.
Đứng ở quầy hàng bên kia, lập tức có một nhân viên cửa hàng đến gần, mặc áo màu trắng, lộ ra cánh tay, cười ha hả nhìn Sở Vân, nói:
- Vị công tử này muốn mua thứ gì? Tiểu nhân không dám huênh hoang, nói cái gì cửa hàng của ta cũng có. Nhưng trong phương viên trăm dặm quanh đây, cũng là cửa hàng tốt nhất. Giá cả lại công đạo, già trẻ không gạt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn
Chương 8: Chuẩn bị ấp trứng, vui mừng lấy được Tuyết Sa (Thượng)
Chương 8: Chuẩn bị ấp trứng, vui mừng lấy được Tuyết Sa (Thượng)