DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Yêu Hồ Loạn Thế
Chương 102: Lưỡng cá quái vật

Một hàng hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp xuất phát từ Côn Lôn đi đến một tòa đảo nhỏ ngoài hải ngoại, bởi vì đại hội luận võ kết bạn của tu chân giới, cứ trăm năm một lần sắp được cử hành.

Những người này chính là nhân tài của Ngọc Hư cung được cử đi tham dự, ngoại trừ bốn vị trưởng lão Bách Độ, Bách Kiếp, Bách Thảo và Bách Linh ra, đó là Từ Ngạo THiên, Vương Thương Hà, Lưu Hải, Thanh Nguyên. Bởi vì Phương Tử Vũ trên danh sách người tham dự bị Ngọc Hư cung xóa tên, cho nên tạm thời do Kim Mê đệ tử của Bách Độ thay thế. Theo sau những người này đó là ba trăm thành viên Thiết Huyết kỵ, và người vẫn một mực đi theo Từ Ngạo THiên, Lăng Nguyệt.

Ngày đó Từ Ngạo Thiên thuyết phục được Lý Thế Dân, hai người đồng tâm hợp tác, sắp đặt chính biến"Huyền Vũ Môn Binh Biến" khiếp sợ triều đình và dân chúng, bởi vì được chuẩn bị đầy đủ, thêm vào đó có siêu cấp cao thủ như Từ Ngạo THiên dẫn dắt Thiết Huyết kỵ dũng mãnh tọa trấn, chém chết Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát ngay tại trận. Sau đó Lý Thế Dân dẫn theo binh lính, binh bức hậu cung, khiến cho Đường hoàng Lý Uyên không thể không giao ra hoàng vị, lui về hậu cung dưỡng lão.

Đến lúc này, Lý Thế Dân cuối cùng cũng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đổi danh"Trịnh Quán", tự lập Thái Tông hoàng đế.

Đối với thủ đoạn của Lý Thế Dân, Từ Ngạo Thiên âm thầm gật đầu. Từ xưa đến nay làm khai quốc hoàng đế có kẻ nào là không độc ác, nếu không có loại quyết tâm vung đao chặt đứt hết thảy và ý nghĩ tỉ mỉ, cho dù ngồi lên được hoàng đế vị cũng sẽ không được lâu dài. Từ Ngạo Thiên không phải là loại người độc ác này, cho nên ngay từ đầu hắn đã biết bản thân mình tuyệt không làm được hoàng đế.

Từ Ngạo Thiên rốt cuộc cũng yên lòng, đem thế lực trong tay tất cả giao phó cho Lý Thế Dân, không cần tiếp tục đánh trận đương nhiên là cả nước vui mừng rồi. Thủ hạ dưới tay của Từ Ngạo THiên nếu nguyện ý ở lại làm quan, đều được Lý Đường tiếp tục trọng dụng, nếu không muốn lưu lại đều nhận được đại bút quy ẩn phí từ Lý Đường từ đó lui về ở ẩn. Nhưng giống như Thiết Huyết kỵ một đám không thân thích không nhà cửa, lại một lòng trung thành sống chết cũng không muốn rời khỏi Từ Ngạo Thiên. Mà Lăng Nguyệt, bởi vì thân nhân của nàng đã mất từ sớm, Từ Ngạo Thiên đối với nàng có một loại cảm tình vô danh, thêm vào đó không nỡ để cho nàng ở bên ngoài một mình phiêu bạt, bất đắc dĩ đành phải mang theo đám người này cùng quay trở lại Côn Lôn rồi mới một lần nữa thu xếp.

Thiết Huyết kỵ là bởi được Từ Ngạo Thiên tuyển chọn kỹ càng ngay từ đầu, cho nên tư chất của mỗi người đều thuộc hàng thượng thừa, lập tức có thêm hơn ba trăm người tư chất thượng thừa, chưởng môn cũng là vô cùng cao hứng, lập tức để cho thành viên của Thiết Huyết kỵ tùy ý tự mình lựa chọn sư phụ gia nhập vào môn hạ của Ngọc Hư cung. Bình thường bọn họ đều là sư đệ của Từ Ngạo Thiên, đi theo sư phụ của mình học tập tu chân đạo pháp. Điều này đối với đám người Thiết Huyết kỵ mà nói chính là niềm vui sướng cực lớn, rốt cuộc có thể cao cao tại thượng giống như thần tiên trong truyền thuyết, cho nên bọn họ học tâm cũng vô cùng chăm chỉ, các vị sư phụ cũng vô cùng vui vẻ. Bởi vì chịu ảnh hưởng của Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ cho nên thành viên của Thiết Huyết kỵ dường như một mà phân làm hai, không yêu cầu gia nhập vào môn hạ của chưởng môn thì cũng là yêu cầu gia nhập vào môn hạ sư phụ của Phương Tử Vũ, Bách Kiếp. Bách Kiếp vốn lấy võ nhập đạo, đối với những người đã trải qua vô số sinh tử trên chiến trường đương nhiên là sẽ không bỏ qua. Mà chưởng môn bởi vì công việc bận rộn, chỉ đành phân ra một bộ phận nhỏ gia nhập vào môn hạ của các sư huynh đệ khác, những người còn lại, bởi vì bản thân không có thời gian, liền giao cho Từ Ngạo THiên đám đồ đệ thay sư phụ truyền nghệ. Về phần Lăng Nguyệt, dưới sự đề cử của Từ Ngạo Thiên đương nhiên là về làm môn hạ của Bách Độ, làm tiểu sư muội của Kim Mê, bởi vì giữa hai người có rất nhiều chuyện để nói, cho nên Kim Mê và Lăng Nguyệt rất nhanh trở thành bạn tốt không có gì là không nói cho nhau nghe.

Ngọc Hư cung cũng bởi vậy mà tiến nhập vào thời kỳ lớn mạnh chưa từng có rong lịch sử kể từ khi được khai phái tới nay, nhảy một bước lập tức trở thành thái sơn bắc đẩu trong tu chân giới, chưởng môn Bách Huyền càng vui vẻ cười không khép miệng lại được.

Hôm nay phải xuất phát đi tham gia đại hội luận võ kết bạn, ba trăm Thiết Huyết kỵ một lần nữa lại tập hợp, trở thành thủ hạ thân binh của Từ Ngạo THiên, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về phía Đông Hải.

Trên đường đi, quan viên các nơi chạy đến cửa nịnh bợ, tất cả dân chúng không một ai không vui vẻ chào đón, vui vẻ tiễn đi, một bầu không khí vui sướng hân hoan. Lấy thanh danh và địa vị hiện tại của Từ Ngạo Thiên, thiên hạ còn ai dám đắc tội với hắn. Huống hồ, nếu không phải Lý Thế Dân vừa mới lên ngôi hoàng đế có quá nhiều công việc bận rộn, nói không chừng ngay cả hắn, một vị hoàng đế cũng có thể sẽ tự thân đến đón. Lý Thế Dân mặc dù không tới, nhưng lại có rất nhiều tướng lĩnh quan lớn tay nắm trọng quyền bị phái tới để bày tỏ tình bạn của Lý Thế Dân đối với Từ Ngạo Thiên, trong đó có rất nhiều người đã từng là bộ hạ cũ của Từ Ngạo Thiên, chủ phó gặp nhau đương nhiên là không tránh được một cảnh tượng náo nhiệt rồi, tất cả mọi người đều uống đến say túy lúy mới ra về.

Không tham gia tiệc rượu chỉ có Bách Kiếp, Bách Linh, Bách Độ, Kim Mê và Lăng Nguyệt.

Bách Độ mang theo Kim Mê và Lăng Nguyệt một mực ở trong phòng nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi chẳng bằng nói là trò chuyện. Kim Mê và Lăng Nguyệt nói chuyện đề tài đều không rời khỏi Phương Tử Vũ, mà Bách Độ thì ở một bên yên lặng lắng nghe.

Bách Kiếp đứng trên lan can một mình uống rượu giải sầu, tiếng ồn áo ở đằng xa cùng với thân ảnh cô độc lẻ loi của lão tạo nên một vẻ đối lập sắc nét.

-Sư đệ cớ gì lại ở nơi này một mình uống rượu giải sầu? Khụ khụ khụ khụ..... Là đang nhớ đến nó sao? - Một vị lão giả đầu tóc lơ thơ, gầy chỉ còn lại da bọc xương, vừa ho khan vừa chậm rãi đi ra từ sau lưng Bách Kiếp, không ngờ lại là người trong coi Ngọc Hư tàng thư các, Bách Linh.

Bách Kiếp cũng không quay đầu lại, nói:

- Ngươi vốn đã vô tâm đối với thế tục, vì sao lần này lại muốn đi theo?

Bách Linh đi đến bên cạnh Bách Kiếp, cười khổ nói:

- Ta cũng không muốn tới, là tổ sư gia ép bức ta tới.

- Ồ?!- Bách Kiếp lộ vẻ xúc động nói: - Tổ sư gia có hứng thú đối với đại hội lần này?

Bách Linh cười khổ nói:

-Tổ sư gia đối với chuyện đó không hứng thú, chỉ có hứng thú đối với nó. Cho nên mới lệnh cho ta đem cái đầu xương già này bôn ba khắp nơi, đi thử thời vận xem có thể tìm được nó hay không.

Bách Kiếp nghiêng đầu sang, cảnh giác nhìn Bách Linh, hỏi:

- Tổ sư gia muốn tìm nó làm gì? Trừ ma vệ đạo? Đại nghĩa diệt thân? Hay là tự mình thanh toán môn hộ?

Bách Linh cười nói:

-Đệ không cần phải cảnh giác cao như vậy, tên đồ đệ bảo bối này của ngươi ngay cả tán tiên cũng dám đánh, thiên hạ này còn có điều gì mà nó không dám làm đây.

Bách Kiếp dường như nhớ đến điều gì, hỏi:

-Hơn bốn năm trước, ở trên Thiên sơn vị tán viên đấu pháp với Tử Vũ.......

Bách Linh phất phất tay ngắt lời nói:

-Đệ yên tâm, không phải là tổ sư gia. Nói đến chuyện này đệ còn phải cám tạ tổ sư gia lão nhân gia người, nếu không phải là tổ sư gia chạy đến kịp thời, đồng thời đánh lui tán tiên gọi là Phong Xử gì đó thì đồ đệ bảo bối của ngươi đã sớm không còn mạng rồi.

Bách Kiếp sắc mặt khẽ biến, nói:

-Chuyện đó như thế nào?

Bách Linh lập tức đem những việc nghe được từ tổ sư gia nhất nhất nói ra, sau đó lại nói:

-Đệ cũng không cần lo lắng quá mức, tổ sư gia ngay từ đầu căn bản là không muốn thương tổn Tử Vũ. Chỉ là, nghe nói có một đệ tử tu luyện mới vài năm mà đã có thể tạo nên oanh động như vậy trong thế gian, mới không nhịn được đi ra xem thử, sau khi người nhìn thấy Tử Vũ, liền phát hiện ra tiềm lực vô hạn của nó, là nhân tài có thể đào tạo, lúc này mới nổi lên lòng yêu mến kẻ tài, ra lệnh cho ta nhân cơ hội này ra ngoài tìm nó. À, đúng rồi, còn có Từ Ngạo Thiên kia nữa, cũng được tổ sư gia nhìn trúng, nó sau khi trở về núi tổ sư gia vẫn một mực ở trong tối dậy nó, làm cho công lực của nó tăng lên vùn vụt.

Bách Kiếp trên mặt lộ ra vẻ xúc động, có thể được"quái vật" trong truyền thuyết nhìn trúng, còn tự thân dậy dỗ, xem ra Từ Ngạo Thiên phúc trạch thâm hậu, còn đồ đệ của mình thì vận khí không được tốt như vậy. Nghĩ đến đây, Bách Kiếp nhất thời buồn bã.

Bách Linh tựa hồ không nhìn thấy biểu tình của Bách Kiếp, tiếp tục nói:

- Tổ sư gia từng nhận xét về hai đứa trẻ này với ta, đệ có biết lão nhân gia người nói như thế nào không?

Bách Kiếp thản nhiên nói:

- Người nói như thế nào?

Bách Linh cười nói:

- Người nói hai đứa nó đều là quái vật. Phương Tử Vũ vài năm nay thì không biết, nhưng năm đó có thể ở trong tay Phong Xử tán tiên một đường đánh lên đến đỉnh Thiên sơn, mặc dù Phong Xử không có tâm muốn giết nó, nhưng chỉ bằng phần công lực này cũng đủ để cho Tử Vũ ngạo thị thiên hạ.

Bách Kiếp vẻ mặt đắc ý, giống như là đang nói, ngươi cũng không nhìn xem đó là đồ đệ của ai.

Bách Linh cười tiếp tục nói:

- Người nói Phương Tử Vũ giống như một con sói hoang cô độc, lạnh khiến cho người ta khó có thể đến gần, thêm vào đó nó có được ý chí mà người thường không thể có, cuối cùng sẽ trở thành ngọc quý. Đáng tiếc sát tâm quá nặng, nếu không kịp dẫn dắt gia nhập chính đồ sợ rằng

sẽ nhập ma đạo. Còn Từ Ngạo Thiên kia, đệ biết không, tổ sư gia nói hai đứa trẻ này đều thoát khỏi con đường tu chân, đi trên một con đường tu luyện khác, Từ Ngạo Thiên bây giờ tuyệt không yếu hơn sư thúc lão nhân gia người.

- Cái gì? - Bách Kiếp hô lên: - Từ Ngạo Thiên không yếu hơn sư thúc?

Bách Linh gật đầu nói:

- Không chỉ Ngạo Thiên, tổ sư gia nói nếu bốn năm này Tử Vũ vẫn kiên trì tu luyện như trước, chắc chắn cũng giống như Từ Ngạo Thiên, đều tiếp cận đến Đại Thừa kỳ cảnh giới.

Bách Kiếp hít sâu một ngụm khí lạnh, trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ: Thật sự là quái vật.

Đọc truyện chữ Full