DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 397: Cairo Ai Cập

Bành Thêm Mộc mất tích bí ẩn vẫn là đề tài quấy nhiễu thế nhân suốt năm mươi năm, Tả Đăng Phong rõ ràng là người biết chuyện, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường hỏi mãi, nhưng Tả Đăng Phong dừng là dừng, một chữ một câu cũng không tiết lộ, làm hai người buồn bực tức nghẹn, đứng ngồi không yên.

Mỗi người đều có dục vọng, nhưng Tả Đăng Phong không vậy, nên cuối cùng hắn cũng không lộ nửa câu về thân thế A Mộc, để hai người bị bí ẩn này quấy nhiễu trong lòng mãi mãi, một chiêu này rất là độc ác, ngày sau hai người chỉ cần nhớ tới chuyện này, sẽ lại cảm thấy bị đè nén, như mắc nghẹn ở cổ họng, khạc không ra, nuốt không xuống.

Tả Đăng Phong chỉ lớn hơn hai người hai ba tuổi, nhưng hắn trải qua nhiều chuyện, tư duy kín đáo, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường nhìn không thấu trong lòng hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng Tả Đăng Phong lại đoán ra được suy nghĩ trong lòng hai người, hắn biết hai người nghĩ rằng hắn muốn không nói là để trả thù, nhưng hắn không cần thiết phải làm vậy, có cừu tất báo chính là tác phong của hắn.

Hai người khó chịu, những Tả Đăng Phong lại dễ chịu, lấy thức ăn và nước uống ra đút cho Thập Tam, Thập Tam không thích đồ hộp và đồ chân không nên chỉ uống chút nước.

Tả Đăng Phong lấy đồ hộp ra ăn, Đại Đầu và Vạn Tiểu Đường thầm cau mày, hộp đồ hộp này đã bị Thập Tam ngửi qua, vậy mà Tả Đăng Phong lại chẳng hề để ý.

"Tả chân nhân, con mèo này của ngài tại sao lại không có chủ mạng khí, nó sống bao lâu rồi?" Đại Đầu không nhịn được hỏi.

"Còn dám hỏi tôi nữa à, không sợ tôi trả lời một nửa giữ lại một nửa nữa hay sao?" Tả Đăng Phong cười.

"Khà khà, sợ, nhưng tôi vẫn muốn biết." Đại Đầu cười nhạt.

"Tả chân nhân, ngài là chân nhân, không thể chấp nhặt với vãn bối chúng tôi được, ngài là đại nhân đại lượng, không thể quá tính toán chi li." Vạn Tiểu Đường phụ hoạ, cô phát hiện Tả Đăng Phong kiến thức rộng rãi, trong lòng giấu rất nhiều chuyện lý thú, nếu hắn chịu mở miệng kể cho nghe, chuyến đi này sẽ không còn quá nặng nề.

"Gần một trăm năm." Tả Đăng Phong đáp qua loa, hắn sẽ không nói thật, nếu nói cho mọi người Thập Tam sống hơn ba ngàn năm, đám khoa học gia của Tử Dương quan thế nào cũng đánh ý đồ với nó.

"Tại sao nó không có chủ mạng khí?" Đại Đầu hỏi.

"Không biết nữa, lần này chúng ta đi Ai Cập phải tìm cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi ngược lại, không bao lâu nữa đến Ai Cập rồi, hắn nhất định phải biết nhiệm vụ chuyến đi này.

"Cao độ tinh khiết thân hóa nhân." Đại Đầu nghĩ nghĩ, trả lời.

"Thân hóa nhân là cái gì?" Tả Đăng Phong hỏi, ý Đại Đầu hẳn là một loại hợp kim, nhưng cụ thể là cái gì thì hắn không hiểu.

"Một loại chất kịch độc vô cùng khó để tinh luyện, bình thường dùng trong lĩnh vực laser và hàng không." Vạn Tiểu Đường trả lời thay.

Tả Đăng Phong vẫn chưa hiểu, Đại Đầu bèn mở ba lô, rút ra một tờ giấy đưa cho hắn, Tả Đăng Phong cầm lấy đọc, thấy trên tờ giấy chỉ ghi tên gọi của món đồ, màu sắc đại thể và địa điểm có thể có nó, chứ không viết rõ hình dạng cụ thể của món đồ.

"Tại sao không có hình dạng?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Loại kim loại này có điểm nóng chảy rất thấp, cỗ máy thời gian trong Kim tự tháp lúc đó bị nổ, thân hóa nhân chắc chắc đã bị chảy tan ra, nên không có hình dạng cụ thể." Đại Đầu đáp.

"Cậu từng vào Kim tự tháp đó, mô tả tình hình ở đó một chút." Tả Đăng Phong gật đầu.

"Kim tự tháp ở trong sa mạc, bên kia bờ sông phía nam Cairo, là một toà Kim tự tháp nằm trong lòng đất, chia làm năm tầng, tầng thứ nhất có một gian phòng, tầng thứ hai có hai cái, tầng thứ ba có ba cái, tầng thứ tư có bốn cái, phân biệt để trưng voi lớn, sư tử, sơn dương, trâu đực, cá sấu, mèo, xà, ếch, bò cạp, bọ cánh cứng, những con vật đó con lớn thì bằng gỗ, con nhỏ thì là vật sống, nhưng đã bị chúng tôi giết hết rồi. Trong Kim tự tháp chỉ còn lại một con vật còn sống, ở tầng thứ năm, là một con rắn hổ mang có thể biến thành hình người, chung quanh chỗ ở của nó là vùng nước đen (hắc thủy) rộng chừng năm dặm có tính ăn mòn, rắn hổ mang và bộ máy thời gian nằm ở khu vực khô ráo ngay giữa nước đen đó." Đại Đầu hoa tay mô tả.

"Sao hôm đó Sư phụ cậu không giết con rắn đó?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Sư phụ tôi và sư bá lúc đó tới chỉ là để tìm tôi và Nghĩa Khí, chứ không phải đến giết rắn." Đại Đầu đáp, Nghĩa Khí là con của sư bá của y, là bạn chơi từ nhỏ của y.

Tả Đăng Phong gật đầu, hắc thủy khoảng năm dặm, ở giữa có khu vực khô ráo, khoảng cách như vậy không ngăn được hai người, con rắn hổ mang kia hẳn là không đáng sợ, nếu không Đạo nhân áo tím trước khi lên đường đã nói với hắn.

Vạn Tiểu Đường nghe được Đại Đầu mô tả thì hứng thú hỏi thêm, người trẻ tuổi giàu lòng hiếu kỳ, gặp phải chuyện thú vị đều muốn biết cho tường tận.

Tả Đăng Phong thấy Vạn Tiểu Đường đã có thể điều khiển máy bay, nên đứng dậy, tới giường nằm xuống, lần này trong nhiệm vụ của hắn còn thêm phần bảo vệ hai người, nên khi máy bay hạ xuống là hắn sẽ bắt đầu bận rộn.

Trên phi cơ có chăn, Tả Đăng Phong lấy cho mình và Thập Tam mỗi người một cái, Thập Tam đi theo hắn gặp rất nhiều khổ cực, Tả Đăng Phong lúc nào cũng muốn chăm sóc cho nó.

Sáng sớm hôm sau, máy bay bay tới sân bay Cairo. Sân bay Cairo là sân bay cỡ lớn, số đường băng cất cánh và hạ cánh có tới hơn hai mươi cái, trong đó một đường băng trống vắng, máy bay có thể hạ xuống.

Máy bay vừa hạ xuống, tử thi trong sân bay lập tức vây tới. Chúng rất nhạy cảm với động vật sống, nhưng cửa máy bay cách mặt đất tới bốn, năm mét, tử thi tuy tụ tập rất đông, nhưng không tạo nên uy hiếp gì.

"Tả chân nhân, chúng ta phải tới sa mạc cách nơi này hơn 400 km, nên tốt nhất là phải lái xe đi." Đại Đầu cúi đầu quan sát tử thi bên dưới.

"Đổ đầy xăng cho máy bay trước đã." Tả Đăng Phong trầm ngâm, hắn làm việc gì cũng ưu tiên lưu lại đường lui trước.

Đại Đầu gật đầu, quay sang nhìn Vạn Tiểu Đường, chân tay y ngắn ngủn, không lái xe được, Tả Đăng Phong không biết lái xe, chỉ có Vạn Tiểu Đường lái xe được thôi.

"Anh đi tìm ra xe nhiên liệu trước đi, rồi quay lại đón tôi." Vạn Tiểu Đường gật đầu.

Đại Đầu lập tức rời khỏi máy bay vọt đi. Tả Đăng Phong để Thập Tam lại để bảo vệ Vạn Tiểu Đường, rồi cũng đi tới phòng chờ máy bay. Ở đây vô cùng hỗn độn, những khu bán đồ và khay chứa đồ đều trống rỗng, chứng tỏ ở Ai Cập cũng có người sống.

Tả Đăng Phong cau mày nghi hoặc, nhưng rồi bỏ qua. Đâu phải chỉ có Trung Quốc mới có người tu hành, các quốc gia trên thế giới đều có, chỉ có điều giáo phái và phương pháp tu hành khác biệt nhau mà thôi.

Đại Đầu rất nhanh tìm thấy xe nhiên liệu, nhưng không phải trong xe nào cũng có xăng dầu, nên lại phải đi tìm xăng dầu, kho, bận rộn nửa ngày mới đổ đầy xăng cho máy bay.

Trong sân bay có rất nhiều ô tô, ba người tìm một chiếc xe Jeep, đổ xăng, rồi xuôi nam.

Xuất phát không bao lâu, thì gặp vấn đề. Đường đi bị tắc vì ô tô đậu ngang dọc loạn xạ, không thể nào đi được.

Nếu không có Vạn Tiểu Đường..., Tả Đăng Phong và Đại Đầu hoàn toàn có thể lăng không bay lượn, nhưng nhất định phải đem theo Vạn Tiểu Đường, nếu không cô sẽ không được màn chắn đỉnh cao của Tả Đăng Phong che chở.

"Thôi, để tôi cõng cô." Tả Đăng Phong bất đắc dĩ bỏ rương gỗ xuống, Đại Đầu quá nhỏ bé, không cõng được Vạn Tiểu Đường.

"Tả chân nhân, chúng ta có thể ngồi trên nóc xe, dùng Chuyển Sơn Quyết đẩy hết ô tô chặn đường đi." Đại Đầu hiến kế.

"Hừm, cậu lên đi." Tả Đăng Phong chỉ lên nóc xe.

Đại Đầu bĩu môi quay đi, hối hận vì nghĩ ra kế bậy bạ, ai bảo nghĩ ra nên bị làm luôn.

Tả Đăng Phong quay lại chỗ ngồi, trên đường đa số là xe hơi nhỏ, xe tải không có bao nhiêu, với tu vi của Đại Đầu là đủ đẩy chúng đi rồi.

Đại Đầu thấy Tả Đăng Phong không có ý giúp đỡ, nên đành mở cửa nhảy lên nóc xe, Chuyển Sơn Quyết vung ra, dịch hết ô tô chặn đường đi.

Đi mới được một quãng, Đại Đầu đã nhấp nhổm. Trên mui xe rất trơn, ô tô chạy nhanh làm y không ngồi yên được, Vạn Tiểu Đường bèn mở cửa sổ trên đầu, để Đại Đầu đứng ở trong xe, nhưng biện pháp này vẫn không dùng được, Đại Đầu quá thấp, đứng chỉ ló được đầu lên, chứ tay không ló lên được.

Tả Đăng Phong bèn đẩy văng kính chắn gió, ra hiệu Vạn Tiểu Đường lái xe, Đại Đầu tu vi không đủ, khi ô tô chạy nhanh, Chuyển Sơn Quyết của y không đủ dịch chuyển trọng lượng quá nặng, nên hắn đành phải tự mình ra tay.

Lúc này đang là mùa hè, trời rất nóng, trong không khí đầy hôi của những thi thể mục nát, trong khi ô tô đang chạy cũng sẽ thoảng có tử thi từ hai bên đường nhào ra để cản, Vạn Tiểu Đường căn bản không giảm tốc độ, xông thẳng tới ép luôn, cách xử lý này làm Tả Đăng Phong lại nhớ tới Diệp Phi Hồng.

Rời khỏi thành phố, xe cộ trên đường từ từ giảm bớt, Vạn Tiểu Đường bắt đầu tăng tốc, Tả Đăng Phong chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình xuất ngoại, càng không nghĩ lại xuất ngoại trong tình huống như thế này.

Ngoài thành phố thỉnh thoảng lại thấy các loại động vật hoang dã, sư tử, báo, trâu hoang, voi,… loanh quanh . Chúng đều không có lông, mắt đỏ rực, vi khuẩn thay đổi hình dạng đồng thời thay đổi cả tập tính ăn uống của chúng, hiện tại tất cả chúng đều ăn thịt, thực vật đã khô héo, ăn thịt trở thành chuyện đương nhiên. Chúng tụ tập ở quanh thành phố là vì trong thành phố có những tử thi nhỏ yếu có thể làm mồi cho chúng, trong hoàn cảnh này, ai hình thể lớn, ai hàm răng sắc, ai tốc độ nhanh, thì sẽ đứng trên đỉnh của thang sinh thái.

Đám động vật kia rất hứng thú với những vật di động, nên khi nhìn thấy ô tô thì đều chạy tới đuổi theo. Ai Cập là nước dư gió thiếu nước, trên đường cát đóng thành lớp dày, ô tô chạy qua, bụi tung mù mịt. Vi khuẩn làm cho những động vật này có sức sống cực dẻo dai, tốc độ di động cũng trở thành vô cùng mau lẹ, ô tô đạp lút ga mới bỏ rơi được chúng.

"Chỗ chúng ta tới có nhiều động vật không?" Tả Đăng Phong hỏi Đại Đầu.

" Phía đông Trạm trung chuyển là sông Luxor, động vật hoang dã không ít, phía tây là sa mạc, lạc đà rất nhiều, nhưng chúng chẳng đuổi kịp thân pháp chúng ta đâu." Đại Đầu đáp.

"Cậu đừng quên, khi đi vào sa mạc chỉ sử dụng được có ba phần mười thân pháp mà thôi." Tả Đăng Phong vừa dứt lời, xa xa bỗng vọng tới mấy tiếng súng, tiếng súng vừa vang lên, ô tô đang chạy nhanh trong nháy mắt bị lật nghiêng...

Đọc truyện chữ Full