DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 383: Kế đào mạng

Nếu muốn phá trận, trước tiên phải hiểu nguyên lý của Lục Đạo Luân Hồi trận pháp. Trận pháp này do ba mươi sáu người tu hành tử khí liên thủ bố trí, tối ứng với sáu cửa trong Bát Trận Đồ, uy lực của trận không phải do linh khí của ba mươi sáu người tu hành chồng lên nhau, mà là thông qua trận pháp tăng sức mạnh của họ lên gấp nhiều lần, muốn phá trận này từ bên trong trận căn bản là hoàn toàn không thể.

Tả Đăng Phong từ khi xuất đạo đến nay đã gần năm năm, trong năm năm nay hắn trải qua rất nhiều lần hung hiểm, cuộc sống như thế làm hắn dưỡng thành một thói quen là rất tỉnh táo khi ở trong tình thế ác liệt, suy nghĩ mạch lạc, nghĩ ra những ý nghĩ kỳ dị mà người bình thường không thể nào tưởng tượng ra được.

Linh khí dần hồi phục làm Tả Đăng Phong nhớ ra, nếu Lục Đạo Luân Hồi hoàn toàn ngăn cách khu vực này với bên này, thì chỉ quyết tụ khí không thể tụ tập được linh khí, nhưng nó vẫn hiệu quả, cho thấy trận pháp không phải là hoàn toàn đóng kín, giống như Lục Đạo Luân Hồi trận pháp là một cái hàng rào lớn hình tròn, nhưng bên trên và bên dưới hàng rào lại không rào, chỉ cần có thể chui sâu xuống đất hoặc bay lên thật cao, cao hơn mép hàng rào là chạy thoát.

Lục Đạo Luân Hồi trận pháp sâu bao nhiêu, cao bao nhiêu Tả Đăng Phong không biết, nhưng trận pháp này có thể giết âm hồn dưới lòng đất, cho thấy trận pháp đào sâu xuống đất ít nhất cũng phải mấy trăm mét, chạy dưới đất là không thể, vậy chỉ còn cách chạy lên trời.

Trận pháp hướng lên trên bao nhiêu hắn cũng không biết, nhưng chắc chắn độ cao đó sức người không thể nào với tới, hiện giờ con chim do âm chúc thổ ngưu diễn sinh ra vẫn còn ở trong trận, chỉ có nó mới có thể đạt tới độ cực cao trên không.

Tả Đăng Phong tiếp tục tính toán. Chiều cao của Lục Đạo Luân Hồi có lẽ không thể vượt quá mười lăm dặm, vì kinh điển của đạo gia cho tầng trời có chín tầng, tầng thứ nhất gọi là Trung Thiên, tương truyền Trung Thiên cách mặt đất năm ngàn trượng, một trượng tương đương với 1m50, năm ngàn trượng chính là 7,500 mét, cũng chính là mười lăm dặm, độ cao của trận pháp không thể chạm đến Trung Thiên.

Tả Đăng Phong nghĩ tới khả năng phi hành của kim điêu. Nó có thể biến hóa hình người, còn nói được tiếng người, thì chắc hẳn nó có thể bay đến độ cao này, nhưng hắn và Thập Tam có lẽ lại không chịu đựng được độ cao ấy, nhưng không sao, bố trí một cái màn chắn để chống đỡ là ổn.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong biết mình đã có hai phần mười khả năng còn sống, việc cần làm là phải lôi được con chim đang trốn ở chỗ nào đấy gần đây ra. Con kim điêu này chắc là chim mái, tuy thực lực không yếu, nhưng lá gan lại nhỏ, nếu âm chúc thổ ngưu còn sống, có thể dùng cách thức hành hạ thổ ngưu để bức nó phải xuất hiện tấn công, nhưng âm chúc thổ ngưu đã chết, không dễ gì làm cho kim điêu xuất hiện.

Nghĩ đến âm chúc thổ ngưu, Tả Đăng Phong lập tức nghĩ tới cái đầu trâu đã bị hắn vứt mất. Nếu có đầu trâu trong tay, có thể leo lên một chỗ cao, đưa ra nướng, kim điêu nhìn thấy hoặc ngửi thấy mùi sẽ giận dữ xuất hiện, chỉ cần lúc đó nhảy lên lưng nó, là có thể nghĩ cách dụ nó bay lên trên.

Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn về hướng nghĩa trang, hắn cau mày. Hiện giờ nghĩa trang đã trở thành khu vực trung tâm, quân Nhật tụ tập xung quanh lăng mộ, nếu muốn lấy lại đầu trâu, thì lại phải vọt vào, rồi sau đó lại phải lao ra, so với Triệu Tử Long đại chiến núi Vụ Bản thì còn khó hơn, Triệu Tử Long năm đó có thể ở trong vạn quân ra ra vào vào là vì Tào Tháo mến tài, ra mệnh cho thuộc hạ không được phép bắn cung. Nhưng đám Quỷ Nhật này không phải Tào Tháo, họ đâu có yêu mến hắn, bắn được là sẽ bắn ngay, họ không cung tên, nhưng họ có súng.

"Đổi?" Tả Đăng Phong lầu bầu, trên người hắn còn có một viên nội đan thổ cẩu, viên nội đan này chẳng có tác dụng gì với hắn, không biết dùng nó đổi cái đầu trâu kia quân Nhật có chịu hay không. Nhưng rồi Tả Đăng Phong lắc đầu, quân Nhật hiện giờ vốn chẳng hề để tâm tới cái đầu trâu nứt vỡ đang bị ném bừa trên đất, nếu hắn đưa ra ý trao đổi, đối phương chắc chắn sẽ biết ngay thứ đó có vấn đề, không những sẽ không trao đổi mà rất có thể còn trông coi nghiêm chặt hơn.

Tả Đăng Phong lắc đầu, hết cách rồi, chỉ còn cách xông vào cướp thôi.

Tả Đăng Phong không ra tay ngay. Xông vào xông ra mất bao nhiêu thời gian hắn không quyết định được, nên bỏ qua vấn đề thời gian. Chuyện cần phải nghĩ là làm sao để khi lao ra, các Ninja không thể điên cuồng đuổi theo. Vì nếu họ đuổi theo, hắn sẽ không thời gian đốt lửa thiêu cái đầu đó được, nếu lúc đó đến giờ, trận pháp khởi động, kết quả vẫn là phải chết.

"Phải để chúng tưởng là mình xông vào để lấy thứ khác trong mộ, nhưng chưa lấy được mà bất đắc dĩ phải đào tẩu, như thế họ sẽ dồn sự chú ý vào trong lăng mộ, ôm cây đợi thỏ chờ mình quay trở lại." Tả Đăng Phong lầm bầm, cơ hội chỉ có một lần, cẩn thận hết sức còn chưa chắc sống, nếu mà sơ ý thì chắc chắn phải chết.

Một lúc sau, Tả Đăng Phong mở mắt, tìm củi khô, chất sẵn trên đỉnh núi, đầu trâu xách về tới là đốt lửa nướng được ngay. Hắn ở phía tây đỉnh núi, một khi nướng, mùi sẽ bay về hướng đông, kim điêu dù không nhìn thấy cũng có thể ngửi thấy mùi, mùi của ai chứ mùi của âm chúc thổ ngưu thể nào nó cũng nhận ra được.

"Thập Tam, mày ở đây chờ tao, đừng có đi theo." Tả Đăng Phong dặn Thập Tam. Thập Tam tuy không phải mèo thường, nhưng hắn phải đối phó với tám cao thủ và rất nhiều quân Nhật, Thập Tam nếu đi theo sẽ làm hắn bị phân tâm.

"Miêu ~" Thập Tam ngẩng đầu nhìn rương gỗ, thường nếu Tả Đăng Phong chỉ là rời đi bình thường thì sẽ để rương gỗ lại, nó nhìn thấy rương gỗ là biết Tả Đăng Phong nhất định sẽ trở về.

"Tao còn phải bỏ đồ vào đó, mày ở đây chờ tao." Tả Đăng Phong chỉ vào rương gỗ, nghiêm nghị. Hắn đã suy nghĩ tốn hơn một giờ, thời gian còn lại thật sự không nhiều.

Thập Tam gật đầu, ngồi xuống cạnh đống củi.

Tả Đăng Phong xuống núi, chạy về phía nghĩa trang, vừa chạy vừa hô to bằng tiếng Nhật, "Đình chiến! Hợp tác!" Chân núi cách quân Nhật tới ba trượng, mà khu vực ấy hoàn toàn là một bãi đất trống, hắn sợ lúc chạy qua đó bị quân Nhật ngắm bắn. 

Quân Nhật không tin Tả Đăng Phong muốn đình chiến và hợp tác, nhưng họ cũng không thể nổ súng, quan chỉ huy của họ đã biết mình đã bị vây ở nơi này, bản năng cầu sinh khiến họ không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể thoát vây nào.

Tả Đăng Phong vọt vào quân Nhật, chạy thẳng về phía trước. Quân Nhật thấy hắn không đả thương người, thì cũng hơi yên tâm. Tám Ninja đang tản ra xung quanh xem xét, lập tức quay trở về.

Tốc độ của Tả Đăng Phong quá nhanh, tám Ninja Nhật chưa chạy về kịp thì hắn đã tới nơi. Hắn lập tức ra tay, đánh ba đòn, hạ ba quỷ tử, vị trí ngã đã được tính toán, tạo thành một phép che mắt đơn giản, Tả Đăng Phong ném ngay cái đầu trâu vào trong rương gỗ, rồi xách một trong ba cái xác lên, ném về phía quân Nhật. 

Tám Ninja đã trở lại, lập tức ùa tới vây công, Tả Đăng Phong không đối chiến, co chân nhảy vào trong hố thông xuống mộ đạo, liếc mắt nhìn về phía mộ đạo, nét mặt ra vẻ kinh ngạc. Thấy hắn định đi vào đường hầm, tám Ninja Nhật lập tức tách ra, đủ loại ám khí điên cuồng ném xuống.

Tả Đăng Phong vội lắc mình lướt vào mộ đạo, miệng hô to, "Hợp tác đi, nội đan thổ cẩu đây này!"

Tả Đăng Phong ném viên nội đan lên trên hầm mộ, các Ninja nhìn thấy nội đan thì hơi ngừng lại, Tả Đăng Phong thừa cơ hội vọt lên, chạy vèo về hướng bắc.

Hắn ném nội đan để dụ người Nhật, có câu không bỏ được con không bắt được sói, sói đâu có ngốc, không bỏ vốn ra chúng sẽ không làm.

Trong lòng Tả Đăng Phong rất mâu thuẫn. Một mặt, hắn hi vọng người Nhật sẽ không nổ súng, vì nếu nổ súng hắn rất khó toàn thân trở ra. Mặt khác, hắn lại muốn họ nổ súng, vì nếu họ nổ súng, những Ninja kia nhất định sẽ không đuổi theo, hắn có thời gian để nướng đầu trâu.

"Bắn!" Tả Đăng Phong còn chưa lao ra khỏi quân địch, phía sau đã vang lên tiếng hô lớn, người phát ra mệnh lệnh không phải đám Ninja, mà là một quan chỉ huy cao cấp.

Tả Đăng Phong không dừng lại, thời gian không còn, dù như thế nào cũng phải lao ra. Huyễn Hình Quyết được thi triển lần thứ hai, bóng mờ xuất hiện khắp nơi, cực tốc hướng về phía ngọn núi.

Loạn quyền cũng đánh chết được cao thủ. Đám Quỷ Nhật căn bản là không thể nhắm trúng Tả Đăng Phong, nhưng thượng cấp đã có lệnh, họ nhất định phải nổ súng. Tiếng súng nổ loạn xạ, có bốn phát bắn trúng hắn, hai phát bắn trúng rương gỗ, một phát sượt qua đùi phải, một phát trúng vào vai trái.

Tả Đăng Phong vọt vào rừng cây, đến chỗ an toàn mới dừng lại kiểm tra vết thương. Vết thương ở đùi chỉ rách da không sao, vai trái nhờ có mặc bông, nên đạn không tới được xương.

Tả Đăng Phong vận linh khí tống viên đạn trong vai ra, cõng rương gỗ chạy lên đỉnh núi, nhóm lửa nướng đầu trâu.

Lửa cháy rất dữ, chỉ một lúc sau, đầu trâu đã bốc mùi khét lẹt, Tả Đăng Phong nghiến răng. Nếu kim điêu không xuất hiện nữa, trận pháp một khi khởi động, mấy năm tâm huyết đều sẽ bị hủy hoại, sắp thành lại bại, vạn sự đều thành không.

Tả Đăng Phong căng thẳng nhìn quanh, chốc lát sau từ phía bắc bay tới một con chim ưng, đậu xuống một cành cây cách đó không xa, quan sát hắn.

Con chim ưng này trông rất bình thường, nhưng thời điểm nó xuất hiện lại không bình thường, nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra sự phẫn nộ và khiếp đảm trong mắt nó, đây là điều chim ưng thường không thể có.

Tả Đăng Phong chầm chậm bỏ Thập Tam vào trong rương gỗ, cầm đầu trâu lên làm bộ muốn cắn, cùng với một tiếng kêu sắc nhọn Lê-eeee-eezz~a-a-a-a.....!, chim ưng trong nháy mắt hiện ra nguyên hình kim điêu, vỗ cánh bay vọt tới.

Tả Đăng Phong lập tức bật người lên lưng kim điêu, hai chân kẹp chặt cổ nó, tay phải tóm chặt lông nó, vững vàng ngồi trên lưng kim điêu.

Kim điêu đột nhiên bị khống chế, ngơ ngác kinh hãi, kêu to mấy tiếng, đập cánh bay lên không...

Đọc truyện chữ Full