DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 109: Sắp sửa chia tay

"Người bạn không biết nói?" Lâm Ngọc Linh nghi hoặc.

"Là con mèo cô từng thấy trong mộng ấy." Tả Đăng Phong xoay người đi ra khỏi phòng.

Hai giờ sau Tả Đăng Phong đến Đồ Thư Quán, Thập Tam vẫn đang chờ. Không đợi Tả Đăng Phong mở miệng, nó nhảy ngay lên vai hắn.

Tả Đăng Phong lập tức quay trở về, vừa đi vừa nghĩ không biết Thập Tam nhìn thấy Lâm Ngọc Linh sẽ phản ứng ra sao. Thập Tam là một con vật có linh tính, có thể thông qua phản ứng của nó để phát hiện ra mánh khóe.

Trở lại tiểu viện đã hơn mười giờ tối, lệnh Tả Đăng Phong không ngờ Thập Tam vừa nhìn thấy Lâm Ngọc Linh thì rất cao hứng, nhảy quanh người cô kêu meo meo, lúc đầu Lâm Ngọc Linh thấy một con mèo to như vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng sau thấy Thập Tam không có ác ý, thì giơ tay vuốt ve nó, Thập Tam nằm bẹp bên cạnh cô hưởng thụ, giống như năm đó được Vu Tâm Ngữ vuốt ve.

Biểu hiện của Thập Tam làm Tả Đăng Phong yên tâm, mang thuốc ra cho Lâm Ngọc Linh, rồi bắt đầu bận rộn nấu cơm, cảnh tượng giống hệt ngày xưa ở Thanh Thủy quan.

Ăn tối xong, Tả Đăng Phong đi ra ngoài một chuyến, mua không ít đồ ăn, rồi đi hơn năm mươi dặm về phía tây, giết một tên quan quỷ tử, cướp một khẩu súng ngắn để khảo nghiệm Lâm Ngọc Linh.

Lúc hắn mang thực phẩm về, Lâm Ngọc Linh đã ngủ, Thập Tam nằm ngủ ngay bên cạnh cô, cảnh tượng ấy khiến Tả Đăng Phong cảm giác là tính nghi ngờ của mình quá nặng, nhưng dù thế nào thì hắn cũng cảm thấy Lâm Ngọc Linh xuất hiện rất quái dị, không hợp tình hợp lý khiến hắn luôn thấy không an tâm.

Tả Đăng Phong leo lên giường ngủ, cả ngày đi tới đi lui làm hắn mệt đừ, ngủ thẳng một giấc đến tận hừng đông.

Trời sáng, Tả Đăng Phong đun nước cho Lâm Ngọc Linh rửa mặt, sau đó lại lấy thảo dược của Kim Châm ra, tìm kiếm một hồi, hắn cau mày

"Sao vậy?" Lâm Ngọc hỏi.

"Thiếu một vị thuốc an thần, tôi tới hiệu thuốc một chuyến." Tả Đăng Phong đứng dậy đi ra, đến cửa lớn lại quay trở về, móc khẩu súng ngắn từ trong ngực ra.

"Hiệu thuốc khá xa, ở đây cũng không phải an toàn tuyệt đối, cô giữ cái này phòng thân." Tả Đăng Phong đưa súng lục cho Lâm Ngọc Linh.

"Anh lấy ở đâu vậy?" Lâm Ngọc Linh cầm lấy súng, kéo khóa an toàn.

"Cướp của quỷ tử ở Tế Nam năm ngoái." Tả Đăng Phong vừa nói vừa cúi người lượm chiếc hộp sắt bị rơi khỏi lò sưởi đầu giường.

Chiếc hộp này do hắn cố ý lấy xuống, với dụng ý là khi lượm, sẽ đưa gáy về phía Lâm Ngọc Linh, nếu cô thật sự muốn giết hắn thì có thể dùng ngay cơ hội này nổ súng.

Nhưng Lâm Ngọc Linh không bắn, mà lại nghiêng người đi để hắn dễ lượm đồ. Tả Đăng Phong lượm xong, mỉm cười với cô, rồi đi ra ngoài.

Lâm Ngọc Linh không nổ súng, trên thực tế dù cô có muốn nổ súng cũng không làm được, vì viên đạn ngay nòng đã bị Tả Đăng Phong tháo mất thuốc nổ bên trong. Tả Đăng Phong cấp tốc vọt về phía nam, nhảy lên lầu ba một tòa nhà nhìn về phía tiểu viện.

Tòa nhà này cách tiểu viện chưa tới ba dặm, Tả Đăng Phong có thể nhìn thấy mọi thứ khá rõ, Lâm Ngọc Linh chỉ chơi với Thập Tam, súng ngắn bị quăng một bên.

Tả Đăng Phong nhìn suốt gần hai giờ, cũng không phát hiện Lâm Ngọc Linh có bất kỳ hành động khả nghi nào, mãi đến khi Lâm Ngọc Linh thay áo, hắn mới vội vàng thu hồi tầm mắt, tước đại vài mảnh gỗ đi về. Dược liệu thuốc Đông y không nhất định phải là cỏ, bất cứ vật liệu cũng có thể là thuốc được, nhưng mấy mảnh gỗ Tả Đăng Phong cầm toàn là vô dụng, vốn chỉ để che giấu hành tung hai giờ qua của hắn mà thôi.

Trở lại tiểu viện, Tả Đăng Phong bắt đầu sắc thuốc, rốt cuộc hắn cũng thấy yên tâm, tin cô gái này là do ông trời ban cho hắn, nếu thế thì ông trời đối với hắn cũng không tệ, dù hắn không thể tiếp nhận Lâm Ngọc Linh, nhưng trong lòng hắn vẫn xem cô như chị em của Vu Tâm Ngữ.

Mấy ngày sau đó, Tả Đăng Phong luôn ở trong tiểu viện chăm sóc Lâm Ngọc Linh, chờ vết thương của cô khá lên sẽ rời đi. Hôm nào hai người cũng ngủ chung trên một giường, Lâm Ngọc Linh nằm bên trong, hắn nằm bên ngoài, Thập Tam nằm ở giữa. Tuy ngủ chung một giường, nhưng Tả Đăng Phong và Lâm Ngọc Linh rất ít nói chuyện, không phải hắn không muốn nói, mà là hắn lo nếu nói nhiều, sẽ sinh ra cảm tình với cô.

"Có thể kể cho tôi nghe chút chuyện của anh với vợ không?" Bảy ngày sau, đột nhiên Lâm Ngọc Linh nói với Tả Đăng Phong.

"Cô muốn biết cái gì?" Tả Đăng Phong nghiêng dựa vào thành giường.

"Làm sao hai người biết nhau?" tính tình Lâm Ngọc Linh cởi mở, còn Vu Tâm Ngữ thì là đơn thuần.

"Ba năm trước tôi bị đày vào núi trông coi đạo quan, cô ấy ở trong đạo quan đó." Tả Đăng Phong trầm tư nhớ lại, lần đầu tiên gặp Vu Tâm Ngữ, cô đang lùi khoai, quần áo tả tơi, tóc tai rối bù. Khi đó Tả Đăng Phong không bao giờ nghĩ cô ăn mày này lại có ngày trở thành vợ mình.

"Cô ấy ở trong đạo quan?" Lâm Ngọc Linh hiếu kỳ.

"Ừ. Sư phụ của cô ấy đã bỏ đi từ khi cô ấy còn nhỏ, cô ấy sống một mình trong đạo quan mấy chục năm, tôi không muốn nhắc tới nữa." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Cô ấy đi bao lâu rồi?" Lâm Ngọc Linh ngần ngừ một hồi rồi hỏi tiếp.

"Hai năm." Bởi vì Lâm Ngọc Linh dùng chữ ‘đi’, nên Tả Đăng Phong mới trả lời.

"Bộ đồ này là cô ấy may cho anh à?"

"Ừ." Tả Đăng Phong vốn không định trả lời, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt của cô thì đổi ý.

"Đàn ông giống anh không nhiều, anh bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi bảy." Tả Đăng Phong nói thật. Hắn trả lời bởi vì hắn nghĩ hồi trước thẩm tra cô quá nhiều, mấy câu hỏi thế này mà không đáp thì không tôn trọng cô.

"Anh nghĩ mười hai địa chi có thể cứu sống vợ anh thật à?"

"Không biết." Tả Đăng Phong lắc đầu. Trên giang hồ ai cũng biết Tàn Bào đang đi tìm sáu con vật âm, đây cũng không phải là bí mật gì.

"Ba năm trước anh mới gặp cô ấy, cô ấy đi đã hai năm, vậy nghĩa là hai người chỉ ở chung có một năm, sao tình cảm lại sâu sắc đến như vậy?" Lâm Ngọc Linh nhìn thẳng Tả Đăng Phong.

"Cô có biết cô ấy chết như thế nào không?" Tả Đăng Phong không tránh né ánh mắt của Lâm Ngọc Linh. Mùa thu hai năm trước, Vu Tâm Ngữ đã dùng chính máu tươi của mình để đổi lại sinh mạng cho hắn, Tả Đăng Phong nhìn cô, ngỡ như đang nhìn thấy Vu Tâm Ngữ. Tả Đăng Phong muốn nói cho cô biết sự nhung nhớ và đau lòng của mình, nhưng cô không phải là Vu Tâm Ngữ. Đây là một cảm giác rất quái dị, giây phút nào Tả Đăng Phong cũng phải cố gắng khống chế bản thân không được xem cô gái trước mắt và cô gái trong lòng là một, nhưng gương mặt hoàn toàn giống hệt khiến hắn càng lúc càng hỗn loạn.

Lâm Ngọc Linh không nói gì thêm, nhưng mắt đầy tò mò.

"Lo dưỡng thương đi, cô khỏe lại tôi sẽ đi." Tả Đăng Phong thở dài, mấy ngày nay không làm gì khiến hắn có cảm giác đang lãng phí thời gian.

"Mùa đông rồi." Lâm Ngọc Linh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi lá cây bay tán loạn, mấy hôm nay Tả Đăng Phong luôn đốt lửa giữ phòng ấm áp, nhưng bên ngoài trời đã rất lạnh.

"Mùa đông không khó chịu như mùa hè." Tả Đăng Phong lẩm bẩm, hắn ở Hồ Nam hơn một tháng, thời tiết ẩm ướt, oi bức, cộng với muỗi đốt làm hắn rất vất vả.

"Anh sẽ đi tìm tới chừng nào?" Lâm Ngọc Linh nói rất nhẹ.

"Không biết, tìm được thì thôi." Tả Đăng Phong đáp rất dứt khoát.

Lâm Ngọc Linh không hỏi nữa, Tả Đăng Phong cũng im lặng, nói với cô quá nhiều như vậy khiến hắn rất không hài lòng, vì dù sao Lâm Ngọc Linh cũng không phải là Vu Tâm Ngữ.

Lâm Ngọc Linh là người tập võ, cộng thêm nơi súng bắn không trúng vào gân cốt, nên hồi phục rất nhanh, sau nửa tháng đã có thể đi cà nhắc, cánh tay cũng đã hoạt động lại bình thường.

Tả Đăng Phong thấy cô khôi phục hơn phân nửa, thì muốn rời đi, nhưng thấy không yên lòng lắm, nên quyết định ở lại. Lâm Ngọc Linh đã mấy lần hối thúc hắn cứ đi, nhưng cô càng khéo hiểu lòng người, Tả Đăng Phong càng thấy không thể bỏ mặc cô không ai trông nom. Dù trong khoảng thời gian này, Tả Đăng Phong hết sức tránh né nói chuyện với cô, nhưng Lâm Ngọc Linh giúp hắn có cảm giác một gia đình. Cô không nói nhiều, không nói nhảm, càng không lải nhải quấn quít lấy hắn, luôn giữ khoảng cách và cư xử đúng mực, khiến Tả Đăng Phong có ấn tượng rất tốt với cô.

Thỉnh thoảng, Lâm Ngọc Linh lại nói ra một chút thân thế của mình, cha cô ở vùng duyên hải Phúc Kiến trong nhà còn có hai người chị, cả hai đều đã xuất giá, chỉ có cô là chưa lập gia đình, nguyên nhân rất đơn giản, cô từ nhỏ luyện võ, ở quê nhà không ai muốn lấy cô. Ở quê cô, con gái qua mười tám tuổi mà chưa lấy chồng là việc rất khủng khiếp, mà cô bây giờ đã hai mươi hai tuổi nhưng vẫn một mình, không chịu được tin đồn nên bỏ đi, tính lại thì rời nhà cũng đã được ba năm.

Thực ra cô cũng không phải là quân Bát Lộ quân chính quy, mà theo lời cô, thì Bát Lộ quân có một nguyên tắc là chỉ cần kháng Nhật chính là bằng hữu, nên có rất nhiều người trong giang hồ đều tự nguyện trợ giúp Bát Lộ quân kháng Nhật, làm một ít nhiệm vụ đặc thù. Lâm Ngọc Linh là một trong số đó. Lần này đến Giang Tô là để cứu vài đồng chí cách mạng bị bắt, ai ngờ vận khí không tốt, gặp phải các lạt ma thủ hạ của Đồng Giáp, bị ba người vây công bắt sống.

Nửa tháng sau nữa, Tả Đăng Phong phát hiện ánh mắt Lâm Ngọc nhìn hắn càng lúc càng không bình thường, hắn hiểu Lâm Ngọc Linh đã phát sinh hảo cảm đối với hắn, cũng biết điều đó xảy ra là vì cô nghĩ hắn là một người đàn ông chung thủy và đầy nghị lực. Trên thực tế, Tả Đăng Phong cũng không muốn chứng minh với mọi mình là người trọng tình và chấp nhất, nhưng những việc hắn đã làm lại chứng minh điều ấy, mà đây là loại nam nhân khiến phụ nữ dễ động lòng nhất. Điều này khiến hắn càng buồn rầu, cố gắng giữ khoảng cách nhiều hơn.

Một tháng sau, Lâm Ngọc Linh đã có thể đi lại bình thường, vết thương trên tay gần như khỏi hẳn, Tả Đăng Phong bắt đầu nướng lương khô chuẩn bị đi Hồ Bắc.

Sáng sớm, Lâm Ngọc Linh đi ra ngoài, cô không nói với Tả Đăng Phong là đi đâu, Tả Đăng Phong cũng không hỏi, không lâu sau, Lâm Ngọc Linh trở về, mang theo ít vải lụa và bông vải.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi một tháng nay, tôi không biết lấy gì báo đáp anh, tôi may cho anh một cái áo vậy." Lâm Ngọc Linh nhìn Tả Đăng Phong.

"Không cần, tôi có rồi." Tả Đăng Phong lắc đầu dứt khoát.

"Tôi biết anh sẽ không cởi cái áo này ra, nếu không như vầy đi, tôi vá nó lại giúp anh, nếu không bông sẽ rơi ra hết." Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng.

Tả Đăng Phong nhíu mày, Lâm Ngọc Linh nói không sai, bình thường luôn mặc bộ đồ này, trèo đèo lội suối, phơi nắng phơi mưa đã chẳng còn ra hình thù gì, nếu không vá lại sẽ sớm nát như tương. Nhưng nếu để cô may vá, thì nó không còn là nguyên bản nữa.

"Tôi không định thế chỗ cô ấy, tôi cũng biết không thể nào thay thế được, tôi chỉ giúp anh vá lại nó mà thôi." Lâm Ngọc Linh thấy Tả Đăng Phong do dự thì lên tiếng.

"Vậy làm phiền cô." Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ rất lâu, rồi cởi áo choàng ra...

Đọc truyện chữ Full