DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tàn Bào
Chương 80: Ngươi lừa ta gạt

Quỷ tử trong trấn khá đông, Tả Đăng Phong không mù quáng nhảy vào, mà đám quỷ tử cũng không xông ra vây công hắn, bọn chúng biết không thể bắt được loại người như Tả Đăng Phong.

Ba ngày liền, Đằng Khi vẫn núp không ra, Tả Đăng Phong cũng không rời đi, hắn không cam lòng. Trên đời thứ có tốc độ truyền bá nhanh nhất chính là lời đồn. Ba hôm sau, người trong trấn ai cũng biết tên ăn mày mang mèo cứ lượn quanh đội hiến binh chính là tên ăn mày đã từng giết chết hơn vạn quỷ tử ở Sơn Đông, một chiêu đánh bại tam đại cao tăng của Thiếu Lâm tự. Người ta nghe nhầm đồn bậy, tùy tiện khuếch đại hắn lên thành một cao thủ giang hồ, sắp đuổi kịp và vượt qua ngũ đại Huyền Môn Thái Đẩu.

Tả Đăng Phong không biết người ta đồn về hắn, mà thật ra hắn cũng chẳng quan tâm người ta nói gì về hắn. Trừ ngày đầu tiên đuổi theo Đằng Khi chửi mắng nhục mạ, mấy ngày sau Tả Đăng Phong lại lặng lẽ không nói gì, chỉ giám sát chặt đội quỷ tử và đề phòng hán gian từ đâu đó xông ra đánh lén.

Sáng sớm ngày thứ tư, Tả Đăng Phong thấy có một chiếc xe hơi nhỏ đang chạy tới. Xe tới gần, Tả Đăng Phong cảm giác được trong xe có một luồng sát khí cực kỳ bá đạo, hắn hiểu ngay trong xe là một cao thủ tuyệt đỉnh.

"Thập Tam, núp vào!" Tả Đăng Phong vỗ đầu Thập Tam, từ khi bước vào cảnh giới Chí Tôn hắn không cần Thập Tam hỗ trợ nữa, nhưng hắn vẫn muốn có Thập Tam bên cạnh, không có nó hắn sẽ cảm thấy mất mát. Tuy cổ mộ của Thập Tam đã bị đào mở, nhưng lai lịch của nó vẫn còn là ẩn số, Tả Đăng Phong cũng không biết nó có năng lực gì, vì nó cũng không thích khoe khoang, trừ phi Tả Đăng Phong cần, nếu không nó sẽ không chủ động ra tay giúp đỡ.

Thập Tam lập tức đứng dậy chậm rãi chạy đi, Tả Đăng Phong ngồi trên nóc nhà, nhìn chiếc xe đang tới gần. Xe đến chỗ đội hiến binh thì dừng lại, cửa mở, từ trên xe đi xuống một hòa thượng khỏe mạnh mặc áo hồng, đầu đội mũ mào gà. Tuy Tả Đăng Phong chưa bao giờ gặp người này, nhưng thấy người này khoảng năm sáu mươi tuổi, cao khoảng hai mét, to con mập mạp, thần sắc dữ dằn, rất giống mô tả về Đồng Giáp trong truyền thuyết.

Đồng Giáp xuống xe, Đằng Khi cùng một đám quan quân đi ra nghênh đón. Nhưng Đồng Giáp không nhìn họ, mà quay đầu nhìn về phía Tả Đăng Phong trên nóc nhà. Tả Đăng Phong nằm nghiêng trên nóc nhà nhìn lão, hắn hiểu Đồng Giáp chính là người được Đằng Khi mời tới để đối phó hắn, nhưng hắn không sợ, hắn cũng muốn thử xem xem kẻ có thể đánh lui Kim Châm này có cái gì hơn người.

"Tất cả cút đi, không cần nhúng tay!" Đồng Giáp nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong một hồi, rồi quay lại nói với đám Đằng Khi.

Đằng Khi giận dữ, Đồng Giáp nói năng kiểu này khiến hắn khó mà chịu đựng, nhưng hắn cũng cùng đám quan quân lùi ra một chút. Đồng Giáp là hán gian, nhưng lão là bá chủ một phương, võ công cao cường, là chủ nhân cũng không muốn đắc tội một con chó dữ.

"Mi chính là Tàn Bào?" Đồng Giáp ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, hắn nói tiếng Trung rất hay, chỉ là giọng mũi rất nặng.

"Còn ông chính là hán gian Đồng Giáp?" Tả Đăng Phong nhướng mày hừ một tiếng. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng hai người dùng linh khí để nói, nên chẳng khác gì đang đứng đối diện với nhau.

"Hán gian là từ để chỉ người Hán bọn mi, còn ta là người Mông Cổ." Đồng Giáp cười toét như Di Lặc, người không biết sẽ tưởng lão rất hiền lành.

"Hòa thượng sao lại có loại người bại hoại như ông?" Tả Đăng Phong hừ một tiếng. Trong xe, trừ Đồng Giáp, còn có hai cô gái đẹp, họ đều bước xuống xe, ôm níu hai bên Đồng Giáp. Đồng Giáp to béo, hai cô gái vốn mảnh khảnh đứng bên lão trông lại càng nhỏ nhắn dễ thương. Đột nhiên Tả Đăng Phong nảy lên một ý nghĩ kỳ quái, tỉ lệ khập khiễng thế này, theo Đồng Giáp trên giường khác gì đè chết các cô.

"Mi lại nói sai rồi, Thiền tông mới gọi hòa thượng, còn ta phải gọi là Lạt Ma." Đồng Giáp lại cười, bắt giò được Tả Đăng Phong hai lần khiến lão rất đắc ý.

"Tôi chỉ dùng một chiêu đã đánh bại thủ tọa Minh Không đại sư của Đạt Ma đường Thiếu Lâm tự, ông có lợi hại hơn ông ấy không?" Tả Đăng Phong hỏi. Hắn hỏi vậy vốn có hai mục đích, một là tạo áp lực tâm lý cho đối phương, hai là giúp Thiếu Lâm tự thoát khỏi hiềm nghi. Thiếu Lâm tự rất vất vả mới gầy dựng lại được, nếu lại bị quỷ tử phóng một mồi lửa, vậy thì cả chiếc lông gà cũng không còn.

" Đúng là không dễ đánh bại mi, nếu không bọn chúng đâu cần phải bỏ tới ngàn lượng hoàng kim mời ta tới cứu người, ta cho mi năm trăm lượng, mi tha cho tên kia đi." Đồng Giáp chỉ Đằng Khi.

Đồng Giáp nói xong, chẳng những Đằng Khi há hốc mồm, mà Tả Đăng Phong cũng tròn mắt, không ngờ Đồng Giáp lại tự nhận không đánh thắng, càng không ngờ Đồng Giáp dám làm giao dịch ngay trước mặt quỷ tử, tên hán gian này cũng quá trâu bò đi!

"Ba két."Đằng Khi giận dữ mắng, xông về phía Đồng Giáp, rút quân đao bên hông ra. Đồng Giáp là do hắn thông qua quân bộ mời đến, không ngờ Đồng Giáp lại dám làm nhục hắn thế này.

"Mắng ta làm gì, mi chỉ là bãi cứt trâu trên thảo nguyên, móng ngựa còn không thèm giẫm lên ấy." Đồng Giáp chộp ngay lấy thanh quân đao trong tay Đằng Khi, khẽ rung cổ tay chấn nó thành bảy đoạn. Tả Đăng Phong thầm nhíu mày, chấn thanh quân đao thành những bảy mảnh nhỏ, chứng tỏ tu vi của Đồng Giáp cực mạnh.

Đằng Khi kinh hãi, nhưng ngay lập tức rút súng nhắm thẳng vào Đồng Giáp. Tả Đăng Phong mở to hai mắt nhìn, cực kỳ vui vẻ xem bọn quỷ tử đấu tranh nội bộ.

Đằng Khi tuy chĩa súng vào Đồng Giáp nhưng không nổ súng. Đồng Giáp cũng chẳng chút sợ hãi, mặt cười tươi nhìn Đằng Khi. Đằng Khi trót đâm lao phải theo lao, hơi thở run rẩy dồn dập, nghiến răng lên đạn, Đồng Giáp cũng không né, viên đạn bắn trúng ngay ngực lão.

Tiếng súng vừa vang lên, Tả Đăng Phong liền vui mừng, vất vả được mời tới giúp đỡ lại bị Đằng Khi chính tay bắn chết, thực là quá thú vị.

Nhưng hắn còn chưa kịp nở nụ cười, lòng đã trầm xuống ngay. Đồng Giáp cúi xuống nhìn nhìn ngực mình, thò tay vào kéo viên đạn ra khỏi áo bào đỏ, bỏ vào tay Đằng Khi.

"Mi làm hỏng áo choàng của ta, tăng thêm một ngàn lượng." Đồng Giáp cười với Đằng Khi. Những kẻ có năng lực siêu việt thì tính cách cũng khác người. Kim Châm cao ngạo, Ngân Quan thâm trầm, Thiết Hài điên, Ngọc Phật cố chấp, Đồng Giáp háo sắc, đây đều là do họ có năng lực quá cường đại khiến tính cách bị méo mó. Tả Đăng Phong cũng không thoát khỏi quy luật này, sau khi pháp thuật đại thành, tính cách càng trở nên cực đoan, vui buồn bất thường, chính tà bất định, hôm qua người làm thuê trong quán trà vì sợ hãi bỏ chạy, cũng bị hắn đuổi theo đánh ngã, hôm nay hắn lại cố gắng xua hiềm nghi cho một Thiếu Lâm tự chẳng liên quan gì tới mình.

"Cho lão một ngàn lượng, giết hắn đi."Đằng Khi vừa kinh hãi vừa vui mừng, hắn kinh hãi vì Đồng Giáp quá mức trâu bò, vui là vì như thế này xem ra Đồng Giáp hoàn toàn có khả năng giết chết Tả Đăng Phong.

"Bây giờ ta có hai ngàn hai, cho mi một ngàn lượng, mi thả hắn đi, từ nay về sau nếu gặp lại thì cứ thoải mái ra tay." Đồng Giáp chẳng buồn nhìn Đằng Khi, quay sang nói với Tả Đăng Phong.

Đằng Khi giận dữ nhảy chồm chồm, hắn hiện giờ giống như một món đồ chơi, bị hai đại cường giả tha hồ đùa bỡn.

"Thành giao, trả tiền!." Tả Đăng Phong cười to gật đầu. Đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho Đằng Khi, bây giờ chọc tức hắn, hắn tức chết thì càng hay, không cần phải ra tay.

Đồng Giáp lấy từ ghế sau xe một chiếc hộp sắt vuông, mở ra bên trong toàn là vàng thỏi, màu vàng lóa mắt. Lão mở ra xong, lại cài ngay lại, định ném cho Tả Đăng Phong. Hai cô gái bên cạnh lão uốn éo nũng nịu ngăn cản, nhưng lão chỉ vỗ vỗ an ủi, rồi ném chiếc hộp cho Tả Đăng Phong.

Một ngàn lượng hoàng kim trong tay Đồng Giáp giống như một bao cát tầm thường, bay vèo tới, Tả Đăng Phong phóng linh khí ra kiểm tra thử, thấy sức nặng của chiếc hộp phù hợp mới đưa tay ra bắt, hắn sợ trong hộp sắt có bom.

"Đừng xem, lên xe đi!" Đồng Giáp nhìn Đằng Khi đang giận điên, bĩu môi.

Ngực Đằng Khi phập phồng, hắn chưa từng bị nhục nhã đến mức này, với một quân nhân trọng danh dự như hắn, thế này thà bị giết còn đỡ khó chịu hơn.

Một lúc lâu sau, Đằng Khi mới áp chế được bản thân, xoay người chui vào xe hơi.

"Đợi chút, tôi không cần tiền, để lại một cô cho tôi! " Tả Đăng Phong ném hộp vàng lại, hắn đã nhìn ra Đồng Giáp rất yêu thích hai cô gái kia.

"Làm càn, nhận lấy một chưởng của Phật gia!" Đồng Giáp giận dữ, bay tới đạp bẹp hộp vàng, nhún chân mượn lực vọt về phía Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong lập tức xoay người đứng lên, lăng không vọt tới. Hắn đã nhìn ra quỷ kế của Đồng Giáp nhờ một chi tiết nhỏ. Lúc Đằng Khi chui vào xe, hắn vào ngồi ở băng ghế sau. Băng ghế này chỉ có thể ngồi ba người, nếu quả thật Đồng Giáp muốn dẫn Đằng Khi đi, thì không thể để hắn ngồi băng ghế sau, vì như vậy nghĩa là hai cô gái sẽ không được ngồi chung với Đồng Giáp, điều này không phù hợp với bản tính háo sắc của lão. Nên Tả Đăng Phong đoán, Đồng Giáp biết rõ hắn sẽ không bỏ qua Đằng Khi, nên giả vờ giao dịch để làm hắn hồ đồ, khiến hắn khinh địch.

Tả Đăng Phong vọt tới, Đồng Giáp cũng vọt tới, Đồng Giáp đã áp súc đại thủ ấn đến mức tối đa, chỉ đợi đến gần Tả Đăng Phong, sẽ gặp tới đối chưởng.

Nhưng lão không ngờ ngay khi sắp vào tầm công kích, Tả Đăng Phong lại nghiêng người đổi hướng, xông thẳng về phía chiếc xe hơi.

"Coi chừng!" Đồng Giáp quát to, lập tức xoay người quay lại cứu.

Tả Đăng Phong đã tới xe, Đằng Khi một thấy tình huống không tốt, lập tức vọt ra khỏi cửa xe, chui xuống gầm xe. Tả Đăng Phong cười nhạt, túm lấy xe hơi quăng đi, phun ra một luồng Huyền Âm chân khí vào Đằng Khi.

Tả Đăng Phong vừa ném xe hơi, Đồng Giáp đã kịp quay lại cứu viện, vội lách mình vào đón nhận luồng Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong. Song chưởng chạm nhau, Tả Đăng Phong lập tức cảm nhận được một luồng khí cực kỳ cương mãnh bá đạo truyền vào tay phải. Đại thủ ấn của Đồng Giáp là công phu ngoại môn, khi thi triển không cần bắn linh khí ra ngoài, lão giữ lại linh khí trong người để đề phòng Huyền Âm chân khí của Tả Đăng Phong thâm nhập vào người. Tuy lão chưa từng tiếp xúc với Tả Đăng Phong, nhưng chắc chắn bọn Đằng Khi đã báo cho lão biết khả năng của Tả Đăng Phong qua điện thoại.

Tả Đăng Phong không ham đấu nữa, vì bọn quỷ tử đã rút súng ra, hắn vội lùi lại, nhưng đã kịp tóm lấy hai cô gái xinh đẹp kia vọt lên mái nhà.

Đọc truyện chữ Full