Chương 231: Long Liễn
Edit: Dao Dao
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Mặc dù không có thân thể nhưng ở trong lĩnh vực nguyên thần cũng giống như thân thể. Diễm quỷ kia uốn éo qua lại trên người Lâu La, tiếng rên rỉ không ngừng, hai tay Lâu La cũng không tự chủ được sờ lên vòng eo mảnh khảnh của nàng kia.
Khi hai người dây dưa cùng một chỗ, từng sợi sương mù màu trắng nhạt thoát ra từ miệng nữ quỷ, chậm rãi chuyển đến miệng Lâu La. Trong lúc đó, đỉnh đầu Lâu La bay lên một Thái Cực Đồ.
Thái Cực đồ vốn trắng đen rõ ràng nhưng không biết từ lúc nào mà bân trên xuất hiện từng vết rạn màu đỏ như máu, theo động tác hai người càng lúc càng không kiêng nể gì, số vết rạn càng nhiều hơn.
Ngay khi Thái Cực Đồ sắp vỡ vụn, không biết thần trí Lâu La tựa hồ cảm thấy cái gì, đôi mắt của hắn chợt khôi phục vẻ thanh tỉnh.
Nhìn tình huống trước mắt của hai người, hắn chụp một cái lên ngực diễm quỷ. Ở đây dù sao cũng là quỷ vực, nàng kia theo lực đạo của hắn bay ngược ra xa vài mét, nhanh chóng hóa thành sương mù màu hồng nhạt biến mất vô tung.
Đúng lúc này, Tề Hoan đột nhiên cảm giác được lĩnh vực mình đang điều khiển chợt nóng lên, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, “Minh Hỏa?!”
Lời Tề Hoan vừa thốt ra, trong lĩnh vực chợt xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, bao lấy nguyên thần của Lâu La, tầng ngoài ngọn lửa kia vẫn có thể mơ hồ trông thấy một con Hỏa Phượng.
“Muốn đi sao, nằm mơ.” Khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội tiêu diệt Lâu La, Tề Hoan làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng nàng vừa định ra tay đã bị Mặc Dạ ngăn lại.
“Tiểu Hoan, thả hắn đi.”
Tề Hoan thoáng dừng lại, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Mặc Dạ tha cho Lâu La.
“Vì sao lại thả hắn đi?”
“Nàng không thể giết hắn.” Thần tướng không được phép chém giết lẫn nhau, đây là quy tắc, Tề Hoan vẫn chưa đạt tới độ có thể phá hư quy tắc, cho nên nàng chỉ có thể khiến Lâu La chịu thiệt chứ không cách nào tiêu diệt Lâu La.
Tề Hoan đại khái cũng hiểu được, đành đè nén ngọn lửa trong lòng xuống, cái này có thể trách ai chứ, ai bảo ngươi không đối phó được lão thiên gia.
Thần ý chó má gì, đợi sau khi đất Phong Thiện xuất hiện, nàng cũng phải tương xứng với thần, về sau quy củ đều do chính mình định, xem ai còn dám quản lí nàng, Tề Hoan âm thầm nghĩ.
“Nương tử, hay là ta đi trước?” Nhìn ánh mắt bất thiện của Tề Hoan, Mặc Dạ vội muốn chạy.
“Muốn đi? Có bản lĩnh đi thì cũng đừng trở về cho lão nương!” Phiền toái đã giải quyết ổn thoả, Tề Hoan bây giờ bắt đầu chuẩn bị tính toán cùng Mặc Dạ. Ừ hừ, nữ quỷ, nàng thế mà không biết ở đây ngoại trừ oan hồn ra còn có thể nuôi quỷ có nhận thức đây này
.”. . . . . . Nương tử, đây thật sự là hiểu lầm.” Mặc Dạ vừa nói xong, diễm quỷ vừa mới biến mất kia lại xuất hiện bên cạnh hai người, hơn nữa còn thuận tiện ôm cánh tay Mặc Dạ.
“Chủ nhân.” Diễm quỷ kia không nhìn đến Tề Hoan đang ở trong trạng thái bùng nổ, toàn bộ thân thể đều sáp vào trong ngực Mặc Dạ cọ cọ, vừa cọ vừa rên rỉ. Nếu không biết, thì thật sự sẽ cho rằng hai người đã làm nên trò gì.
Đương nhiên, cho dù biết rõ không có chuyện gì xảy ra nhưng Tề Hoan vẫn không nhịn được. Đây là tình huống gì? Ở trước mặt nàng tình chàng ý thiếp với một nữ quỷ. Coi nàng chết rồi sao?
“Tiểu Hoan, nàng nghe ta nói. . . . . .” Mặc Dạ muốn kéo tay Tề Hoan, không biết sao Diễm quỷ kia lại quấn lên người hắn, thân thể hai người giống như dung hợp cùng một chỗ, nhất thời, Mặc Dạ không cách nào đẩy nàng ta ra.
“Khốn kiếp, ngươi đi chết đi!” Tề Hoan rốt cục bùng nổ, quỷ vực đột nhiên biến mất, chuyển thành một không gian đen kịt sâm lãnh, đây mới là lĩnh vực của Tề Hoan, căn cứ vào tâm tình nàng bây giờ mà biến ảo thành.
Diễm quỷ kia đường như cũng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn về phía Tề Hoan, bất đồng chính là, trên mặt của nàng ta vậy mà đỏ ửng hơn trước, giống như thương tích do một chưởng vừa rồi của Lâu La đối với nàng hoàn toàn đã không còn đáng ngại.
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói nũng nịu của Diễm quỷ truyền đến.
“Lão nương muốn mạng của hai người các ngươi!” Sau đó, hai người hoàn toàn bị lôi điện của Tề Hoan bao phủ.
Tại tầng địa ngục thứ mười tám, Quỷ Tiên đại nhân danh chấn lục giới toàn thân tỏa khói đen, một thân chật vật đi ra từ trong lĩnh vực của mình.
Minh Vương đang chờ ở một bên trông thấy tình huống bi thảm của Mặc Dạ, khóe mắt run rẩy, y cho tới bây giờ còn chưa thấy qua Mặc Dạ chật vật như vậy, đây là bị ai xử lý? Đương nhiên, chuyện này vẫn nên giữ lại trong lòng tốt hơn, ở trước mặt người khác, Mặc Dạ cũng không tốt tính như vậy đâu. Cho dù y là cậu, nhưng thời điểm tâm tình Mặc Dạ không tốt cũng sẽ giận chó đánh mèo.
“Khụ khụ, ngươi đây là. . . . . .” Nhìn Mặc Dạ vẻ mặt chán nản ngồi dưới đất ngẩn người, Minh Vương cẩn thận từng li từng tí đi tới.
“Đem số quỷ cậu nuôi trong quỷ vực của ta mang hết đi.” Giọng Mặc Dạ bình tĩnh lại.
“Làm sao vậy, bọn chúng có vấn đề gì sao?” Hiện tại Minh giới đang trong trạng thái khan hiếm người làm nên Minh Vương mới đề nghị nuôi mấy con quỷ tu vi không tồi trong quỷ vực, đến lúc đó cũng dễ làm việc cho hắn, đối với quỷ hồn mà nói, quỷ vực của Mặc Dạ chính là thánh địa tu luyện.
Mặc Dạ lúc ấy cảm thấy không sao nên cũng đồng ý, lần trước khi hắn phái quỷ đối phó Lâu La, chính là cô nàng Diễm quỷ, Diễm quỷ kia phá đạo tâm Lâu La, được không ít chỗ tốt trên người hắn, tu vi tăng vọt, ai biết hôm nay Diễm quỷ lại chưa nghe lệnh đã chạy ra.
Kết quả chọc giận Tề Hoan, không biết lúc nào mới có thể khiến nàng bớt giận đây.
“Tiểu Hoan tức giận.”
“Ah ~~ ngươi đây là bị nàng làm à.” Chậc chậc, bây giờ Minh Vương thật muốn vỗ vai Mặc Dạ ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, ngươi cũng có ngày hôm nay! Quả nhiên lấy vợ không thể lấy người quá bưu hãn đấy, nhìn thảm trạng của Mặc Dạ đi, nếu là người sống đoán chừng đã sớm bị điện giật chín rồi.
“Cút!” Một tiếng cút này của Mặc Dạ trực tiếp tạo thành tác dụng dọn bãi, chỉ thoáng chốc, trong vòng trăm dặm xung quanh hắn, ngay cả con côn trùng cũng không nhìn thấy nữa, Minh Vương hả hê chạy khỏi.
Một chiêu vừa rồi của Tề Hoan thoạt nhìn uy lực rất lớn, song kỳ thật không gây thương tích quá nặng cho Mặc Dạ, vẫn chưa tới tình trạng thương gân động cốt. Ngược lại là Diễm quỷ kia, bị Tề Hoan bổ một phát, ba hồn bảy vía thiếu chút nữa bị đánh tan, muốn dưỡng tốt cũng đoán chừng phải tốn trăm năm nữa.
Thật ra nữ quỷ kia cũng không làm gì, nàng chỉ là không thức thời mà thôi, ôm Mặc Dạ hấp thu oán khí trên người hắn để mình mau chóng khôi phục, ai biết lại chọc giận một vị đại nhân.
May mắn bây giờ Mặc Dạ không có ở bên cạnh Tề Hoan, nếu thật ở bên cạnh, chỉ e không phải là một chầu lôi điện đơn giản như vậy.
Sau khi rời khỏi lĩnh vực của mình, tâm trạng Tề Hoan cực độ khó chịu, trong lòng nàng bây giờ đang nghẹn một cơn tức không phát tiết được, vừa hay, đám lão đầu Tông Lão Hội này không phải rảnh rỗi nhàm chán lắm sao, vừa mở miệng đã nói không thể giữ nàng lại, bây giờ nàng thật muốn nhìn xem Tông Lão Hội có bao nhiêu năng lực để giết chết nàng.
Tình trạng của Lâu La rất kém, tuy thân thể bị đưa ra ngoài kịp thời, nhưng đạo tâm của hắn bị tấn công đến thiếu suýt nữa phá vỡ, khiến cho hắn đại thương nguyên khí, nếu không phải Minh Hỏa nhúng tay, chỉ sợ hắn bây giờ ngay cả đi đường cũng không nổi.
Thời điểm Lâu La đi ra Minh Hỏa hình như đã nhận ra Mặc Dạ, vốn kế hoạch đã định tốt rồi, hiện tại lại có chút chần chờ do dự.
Đám người đại trưởng lão vốn cho rằng Lâu La là thần tướng uy tín lâu năm, kiểu gì cũng có thể ngăn chặn Tề Hoan, cho dù Minh Hỏa đã nói sẽ không xuất thủ thì bọn hắn cũng đối phó được nàng, ai ngờ còn chưa ra tay mà Lâu La đã rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết thế này.
Bây giờ Đại trưởng lão cũng đã hiểu, không phải Minh Hỏa không muốn đối phó Tề Hoan, chỉ sợ là hắn đã biết rõ thực lực chân chính của nàng nên mới không chịu ra tay đấy.
“Đại trưởng lão, ta nghĩ ngươi sống nhiều năm như vậy, đầu óc sẽ thông minh một chút, xem ra ta đã đánh giá cao ngươi rồi. Sao hả, ngươi cảm thấy mang hai tên thần tướng đến là có thể đối phó được ta sao?”
“Thần tướng đại nhân nói nghiêm trọng rồi, lão phu cho tới bây giờ chưa từng muốn đối phó ngài, chỉ là. . . . . .”
“Làm càn, dám ở trước mặt ta cậy già lên mặt, đừng có tự mãn, trong mắt ta ngươi chả là cái thá gì hết.” Chuyện bắt nạt người khác này bất kể làm lúc nào cũng đều khiến người ta khoan khoái dễ chịu, trông thấy Đại trưởng lão bị một câu của mình chọc cho đỏ bừng cả mặt, Tề Hoan rất muốn cười.
“Ngươi. . . . . .” Đại trưởng lão chưa từng phải chịu uất ức thế này, nhưng vẫn còn Minh Hỏa ở một bên đứng xem, lão không thể làm gì, chỉ hy vọng vị kia đến sớm một chút, đợi khi sắp chết xem nàng còn hung hăng càn quấy thế nào.
“Tiểu Hoan, làm gì tức giận như vậy, Đại trưởng lão chỉ là phạm sai lầm nhỏ mà thôi.” Thấy Tề Hoan dường như ý động thủ với Đại trưởng lão, Minh Hỏa cười mỉm đi lên phía trước hai bước, vừa vặn chắn giữa hai người.
Hành động này của Minh Hỏa khiến Tề Hoan nhướng mày, hắn đây là ý gì? Bảo vệ Đại trưởng lão? Hay là còn chuyện gì ẩn bên trong?
Hơn nữa, Tề Hoan còn chưa hiểu một chuyện, thần tướng không thể chém giết lẫn nhau, Đại trưởng lão nói thế nào mà có thể khiến Lâu La tới đối phó nàng đây, cho dù đả thương nàng cũng không giúp được gì ah.
Chẳng lẽ. . . . . . Tông Lão Hội cũng có một cái thần tướng giống như Tiểu Ngân sao?!
“Sai lầm này đúng là không lớn, chỉ là xông vào địa bàn của ta, thuận tiện đòi lấy mạng ta mà thôi, có phải ta nên mời các ngươi ăn bữa cơm hay không?” Vẻ mặt Tề Hoan tràn đầy châm chọc hỏi, cho dù nàng đoán đúng thì sao? Muốn vị trí thần tướng của nàng sao, vậy phải xem hắn có mệnh để lấy hay không.
“Minh Hỏa đại nhân, không phải ta nói chuyện giật gân, mà là trên Thiên Thần Bi đã hiện ra thiên văn, nói người này sẽ mang đến tai nạn cho Tiên Giới chúng ta.” Đại trưởng lão dường như còn chưa từ bỏ ý định, thấy Lâu La không thể lợi dụng đành dứt khoát đến kích động Minh Hỏa.
Ai biết Minh Hỏa nhếch miệng mỉm cười, “Đại trưởng lão, thiên bi kia vẫn còn sao?”
“Cái này. . . . . .” Đại trưởng lão sững sờ, không biết Minh Hỏa hỏi như vậy là có ý gì.
“Đã là đồ đã mất, ai biết ngươi nói là thật hay giả đâu?”
“Nhưng, nhưng mà. . . . . .” Tim Đại trưởng lão đập thịch một cái, tin tức thiên bi không còn kia làm sao hắn lại biết được?
“Ta làm chứng, Minh Hỏa, ngươi có thể tin tưởng!” Tề Hoan nghe tiếng ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy trên bầu trời xuất hiện một cái Long liễn, Long liễn đến, mây đen che trời, tiếng sét đánh nổ vang trên không trung.
Ba con Hắc Long kéo xe, phô trương thật lớn, rút cuộc là ai ngồi trong xe? Cho dù địa vị Hắc Long trong long tộc không cao, nhưng có thể khống chế ba con Hắc Long cũng đủ để nói lên thủ đoạn lợi hại của người này.
Sẽ là đệ nhất thần tướng sao? Tề Hoan cau mày, nhìn Long liễn kia đứng giữa không trung.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bán Kiếp Tiểu Tiên
Chương 231: Long Liễn
Chương 231: Long Liễn