Chương 213: Ngươi Theo Nó Đi
Edit: Nuxuku
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Tiểu hồ ly vốn ngoan ngoãn ngồi xổm trên người Kiều Xảo đột nhiên nhảy đến trên vai Tề Hoan, rì rầm một đống bên tai nàng, Tề Hoan nghe xong thoáng có chút kinh ngạc, sau đó khẽ gật đầu.
Hai người nói chuyện không có ai nghe thấy, ngoại trừ Mặc Dạ ra cũng không ai chú ý.
“Ma Tôn đại nhân, ta thấy con trai của ngươi cũng không còn gì đáng ngại, phiền ngươi qua xem cánh tay của ta trước được không?” Tề Hoan hơi nhúc nhích cánh tay trông như ổ bánh mì của mình.
Dù sao cũng do con mình gây phiền toái, Thiên Khuê đương nhiên sẽ không bỏ mặc, huống chi trong lòng hắn cũng hiểu, Thiên Doanh chắc chắn không bị thương tổn gì, Tề Hoan dù thế nào cũng sẽ không thể đả thương con trai hắn ở nơi này.
Nghĩ vậy hắn buông Thiên Doanh xuống, ai ngờ Thiên Doanh vậy mà hai chân mềm nhũn ngồi bệt trên đất. Thiên Khuê nhướng mày, “Làm sao?”
“Con, con không đứng lên nổi, vừa nãy nàng ta làm chân của con bị thương.” Máu tươi màu đỏ từ vạt áo của nó chảy đầy đất, trong mắt Tề Hoan càng lạnh như băng. Rất tốt, vu oan đúng là đủ tuyệt.
Thiên Khuê nửa ngồi trên đất, xốc áo bào của Thiên Doanh lên, phát hiện trên đùi nó có một vết thương xâu đến tận xương.
Không đợi Thiên Khuê có ý kiến, đầu cầu lại truyền tới một trận rối loạn, chính là dì nhỏ của Thiên Doanh. Sau khi nữ nhân kia xông tới, vẻ mặt lo lắng ôm lấy Thiên Doanh, trong miệng còn không ngừng hỏi han, “Thiên Doanh, mau nói cho ta biết, tại sao cháu lại biến thành như vậy, là ai làm cháu bị thương?”
Lời nữ nhân kia nói làm cho chân mày Thiên Khuê càng nhíu chặt, vốn định xử lý nhanh chóng chuyện này, kết quả lại thêm một người đến gây phiền toái.
Thiên Doanh chỉ vào Tề Hoan và Kiều Xảo, vẻ mặt đau khổ bộ dáng thâm cừu đại hận nói, “Chính là hai người các nàng hại cháu, hai người bọn họ muốn hại chết cháu.”
Bây giờ thì hay rồi, trong nháy mắt hai người bọn họ đã trở thành tội phạm giết người.
“Các ngươi, các ngươi thật quá đáng, nó vẫn còn là con nít, dù sao chủ tử cũng tốt với ngươi như vậy, sao ngươi có thể đối xử với Tiểu Doanh như thế!” Nữ nhân kia trực tiếp bỏ qua Tề Hoan, hướng mũi nhọn về phía Kiều Xảo.
Kiều Xảo nghe vậy trầm mặc không nói, sư phụ đã không cho nàng mở miệng, đương nhiên là có cái lý của người.
Tề Hoan cũng không phải loại người lương thiện gì, nếu thật sự làm nàng phát bực, cho dù bọn họ muốn kết thúc chuyện này ở đây cũng không dễ dàng như vậy đâu.
“Ở Ma giới thế nào ta không rõ, nhưng theo ta được biết, ở nhân gian, người sống mấy ngàn năm dường như đã không còn tính là đứa nhỏ nữa. Nếu như hắn sống lâu như vậy mà chỉ có chút bản lãnh đó, thì Thiên Khuê, ta thấy ngươi vẫn nên tìm một người thừa kế khác đi.” Lời nói vừa rồi của nữ nhân kia làm cho bàn tay đang ôm eo Tề Hoan của Mặc Dạ xiết chặt lại. Biết rõ hắn tức giận, Tề Hoan vỗ vỗ tay hắn giống như an ủi.
Nàng đương nhiên muốn chừa chút mặt mũi cho Thiên Khuê, ở địa bàn của người ta, loại chuyện cãi nhau này cứ để cho nữ nhân làm là tốt rồi.
Thiên Khuê trầm mặc không nói, hoàn toàn chính xác, bởi vì bản thân là ma, nên tuổi tác đối với hắn cũng không phải chuyện gì đáng chú ý, nhưng trải qua nhắc nhở của Tề Hoan, hắn mới phát hiện nhi tử của mình dường như đã không còn nhỏ nữa rồi.
Cho dù chu kỳ sinh trưởng của ma tu tương đối dài, thì nó cũng nên trưởng thành.
“Ngươi nữ nhân ác độc này, ngươi. . . . . .”
Nữ nhân kia còn chưa dứt lời, sắc mặt Tề Hoan đã đanh lại, “Ta đang nói chuyện với Thiên Khuê, ai cho phép ngươi xen vào, ngươi là cái thá gì, không biết trên dưới.” Ai ~ nàng rốt cục cũng có thể dùng thân phận để trấn áp người khác rồi.
Chậc chậc, lớn tuổi cũng có chỗ tốt a
~~“Lại nói, ta vẫn còn ở đây, tuy Thiên Doanh là bảo bối trong lòng ngươi, nhưng Kiều Xảo cũng là đồ đệ bảo bối của ta đấy. Đời này ta chỉ thu nhận một người đồ đệ, ai dám khiến con bé không vui, ta liền khiến cho người đó cả đời sống không được tốt. Hừ, lần này, Ma Tôn đại nhân, ta là nể mặt ngươi tha cho con của ngươi, để nó tự giải quyết cho tốt đi.” Trong lời nói của Tề Hoan thật sự là một chút mặt mũi cũng không chừa cho Thiên Khuê, nhưng Thiên Khuê cũng có lo nghĩ của mình, chuyện này muốn không thể phân rõ ai đúng ai sai, hơn nữa Tề Hoan thân phận đặc thù. Chưa nói đến đằng sau nàng còn một Mặc Dạ, cho dù không có Mặc Dạ, thì chỉ bằng Kiều Xảo đứng đây hắn cũng tuyệt đối không thể làm gì Tề Hoan.
Cuối cùng, Thiên Khuê chỉ đành mặt lạnh bế Thiên Doanh lên, quay người chuẩn bị rời đi.
Tay Mặc Dạ còn đặt trên cánh tay Tề Hoan, hiện tại Tề Hoan đã có thể cảm giác được từng tia độc tố bị hút ra từ trên người mình, mặc dù không biết Mặc Dạ làm cách nào nhưng nàng ngược lại cảm thấy không tệ, lực lôi điện trong cơ thể cũng chậm rãi khôi phục lại như bình thường, đã có thể áp đảo được độc tố kia.
Cánh tay đã không sao, như vậy, trò hay phải lên sàn rồi.
“Con người của ta, lòng dạ tương đối nhỏ, vừa rồi con quái vật trong nước kia muốn ăn ta, ngươi không ngại để ta báo thù một chút chứ.” Tề Hoan tựa vào ngực Mặc Dạ, giọng nói lành lạnh truyền đến.
“Tùy ngươi.” Thiên Khuê bước chân nhanh hơn.
“Đồ đệ ngoan, con hãy nghe cho rõ. Có một câu nói gọi là giận chó đánh mèo. Thời điểm trong lòng sư phụ ta khó chịu, thích nhất là giận chó đánh mèo. Thỉnh thoảng con cũng có thể thử xem nha, chọn quả hồng mềm mà bóp, tâm tình nhất định sẽ trở nên đặc biệt khoan khoái dễ chịu.”
Khóe miệng Tề Hoan nhếch lên, bàn tay không bị thương giơ ra, trên lòng bàn tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện một đạo lôi điện thất sắc tạo thành lốc xoáy, lốc xoáy chậm rãi lớn dần, không đến một phút, toàn bộ bầu trời phía trên đầm nước đã phủ kín mây kiếp dày đặc, từng tia chớp thất sắc trong đám mây kiếp kia giống như từng con rắn độc xuyên qua.
Thiên Khuê dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tề Hoan. Nói thật, ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tề Hoan, hắn chưa từng cảm thấy nàng có cái gì đặc biệt. Đơn giản là trước kia từng nghe Kiều Xảo nói qua, nói Tề Hoan chính là người lần trước khiến Lục Đạo xoay chuyển, nên hắn đối với nàng có vài phần kính trọng.
Nhưng tu vị của Tề Hoan thật sự quá thấp, hắn quả thật không ngờ, nàng vậy mà lại có thể thao túng lôi điện, hơn nữa, loại thực lực điều khiển lôi điện này, chỉ e còn kinh khủng hơn so với thiên phạt của Tiên Giới.
Thất sắc thần lôi ẩn chứa lôi áp khiến ngay cả Thiên Khuê cũng cảm thấy đè nén trong ngực, càng không cần đề cập đến con Hắc Ma Long vừa mới chui vào trong nước kia.
Ma Long nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp lao ra khỏi mặt nước, mở rộng miệng vồ về phía Tề Hoan, không đợi nó đến gần Tề Hoan, vô số lôi trụ thất sắc trên bầu trời đã giáng xuống.
Mọi người chỉ thấy trước mắt một mảnh muôn màu muôn sắc, giống như pháo hoa tưng bừng. Thân thể Mặc Dạ thoáng cứng lại, đột nhiên hắn cảm thấy mình thực may mắn, năm đó khi hắn còn là Ma tu, Tề Hoan mới chỉ là một tiểu tu sĩ nho nhỏ mà thôi. Nếu như khi đó nàng có uy lực bậc này, thì chỉ e mộ mình đã xanh cỏ vài thước rồi.
Thiên Doanh vốn ngoan ngoãn nằm trong lòng Thiên Khuê đột nhiên hai mắt trợn tròn, tựa như muốn xông ra, tơ máu che kín toàn bộ đôi mắt, thoạt nhìn làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Toàn thân nó không tự chủ được bắt đầu run rẩy, mạch máu từng cái một nổ tung, gần như chỉ trong nháy mắt đã biến thành huyết nhân (người máu).
Nữ tử áo đỏ mới vừa rồi còn mang vẻ mặt đắc ý chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì, bây giờ sắc mặt cũng lập tức tái nhợt. Nàng ta không ngờ Tề Hoan lại thật sự có năng lực đối phó Hắc Long kia.
Đó là Ma Long a! Đáng tiếc, ai bảo nó là rồng bị vây ở nơi nước cạn. Tề Hoan còn đặc biệt xuống tay với nó, căn bản không thèm cho nó cơ hội phản ứng, cho dù nàng thất thủ thì sao, có Mặc Dạ ở đây, Ma Long kia còn có thể làm nên trò trống gì?
Sau khi lôi điện dừng lại, toàn bộ nước trong đầm đều biến thành màu đỏ máu, Ma Long kia toàn thân cao thấp không có chỗ nào toàn vẹn, hiện tại chỉ còn lại một hơi mà thôi, còn Thiên Doanh, tình trạng cũng giống y như con Ma Long kia.
“A, nó làm sao vậy?” Tề Hoan khoan khoái dễ chịu thu tay về, quay người trông thấy bộ dáng thảm thiết của Thiên Doanh, ra vẻ kinh ngạc.
“Là ngươi, là ngươi hại chết Tiểu Doanh, là ngươi, đều do ngươi!” Mắt thấy Thiên Doanh chỉ có hít vào mà không có thở ra, nữ tử áo đỏ kia sắc mặt trắng bệch, như người điên lao về phía Tề Hoan.
Nhưng không đợi nàng ta đi tới đã bị một luồng ma khí ngút trời đẩy trở về. “Nó làm sao vậy?” Giọng Thiên Khuê cực kì bình tĩnh, bình tĩnh quá mức.
“Tiểu Doanh nó, nó. . . . . .” Dưới cái nhìn soi mói của Thiên Khuê, toàn thân nữ tử áo đỏ run lên, ngay cả một câu nguyên vẹn cũng không nói được.
“Nói!”
“Tiểu Doanh nó cùng Ma Long lập khế ước, sau đó, sau đó cùng Ma Long thần hồn song tu.” Dưới uy áp khủng bố của Thiên Khuê, nữ nhân kia rốt cục thành thật khai báo.
Từ Thượng Cổ có một loại phương pháp tu luyện rất khủng bố, chính là cùng ma thú cường đại song tu, thần hồn song tu càng là lựa chọn tốt nhất, ở giai đoạn đầu song tu có lẽ tu vi tăng trưởng không lớn, nhưng càng về sau, tuyệt đối là tiềm lực kinh người.
Nếu tư chất bẩm sinh đủ cao, thậm chí có thể đạt được kỹ năng song tu ma thú thiên bẩm. Đương nhiên, loại song tu này đã từng có thời rất phát triển, nhưng về sau lại biến mất. Nguyên nhân là, sau khi song tu, thần hồn yếu thế hơn có thể bị thần hồn cường đại kia cắn nuốt. Sau khi bị nuốt mất thần hồn, người đó sẽ biến thành con rối, chính là phân thân thứ hai.
Hơn nữa tính mạng của hai người song tu từ nay về sau sẽ buộc lại với nhau, đây là hành vi cực kỳ nguy hiểm.
Những bí tịch tu luyện Thượng Cổ này, Thiên Khuê luôn giấu trong mật thất, ai ngờ, không biết Thiên Doanh lén đi vào từ lúc nào rồi thấy được bí tịch này. Bên trên những bí tịch kia cũng không viết lợi ích và tác hại, nó chỉ một lòng muốn tăng trưởng tu vi của mình, kết quả là cùng Ma Long tiến hành song tu.
Cái gọi là nhất cử lưỡng tiện, Tề Hoan đánh cho Ma Long này chỉ còn lại một hơi, mà tu vi của Thiên Doanh lại kém hơn Ma Long một đoạn lớn, làm sao có thể chịu đựng được, vừa rồi Ma Long vì sống sót đã cưỡng chế cắn nuốt thần hồn của Thiên Doanh để bổ sung ình.
Vì thế, rất không may, Thiên Doanh vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
“Nó bắt đầu tu luyện cái này từ lúc nào?” Nghe nữ nhân kia nói xong, Thiên Khuê cũng không lộ ra vẻ phẫn nộ gì, vẫn cực kì bình tĩnh mở miệng hỏi như trước.
“Từ, từ sau khi ngài gặp được nữ nhân này.”
Cũng bắt đầu từ khi đó, Thiên Doanh tính tình đại biến. Nhưng bây giờ Thiên Khuê đã không muốn tìm hiểu nữa, dù sao hồn phách Thiên Doanh cũng đã bị nuốt sạch, đã không có gì đáng kể nữa. Thuận tay ném thân thể đã không còn hình hài vào đầm nước, trên mặt hắn hiện lên nụ cười làm cho người ta sợ hãi, rồi quay người rời đi.
Sau khi thân ảnh hắn biến mất, nữ nhân áo đỏ kia ngẩng đầu nhìn đám người Tề Hoan, còn định nói gì đó, nhưng không đợi nàng ta mở miệng, thân thể nàng ta đột nhiên nổ tung thành một màn sương máu.
“Nó đã chết, ngươi liền đi cùng nó đi.” Ở một khắc cuối cùng, giọng nói lạnh như băng của Thiên Khuê truyền vào tai, nỗi tuyệt vọng lập tức bao phủ nàng ta.
Nàng ta sai rồi, trước giờ đều sai rồi. Ma căn bản không có cảm tình. Thiên Khuê thật sự quan tâm Thiên Doanh sao? Ai mà biết được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bán Kiếp Tiểu Tiên
Chương 213: Ngươi Theo Nó Đi
Chương 213: Ngươi Theo Nó Đi