DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 123: Kiều Tiếu Bách Linh

Nhìn thấy dáng vẻ kiều mị của Bách Linh, ánh mắt Lục Vân trở nên ôn hòa, ẩn ước xuất hiện một tia nhu tình, tiếc thay chỉ thoáng chút qua mau. Nhẹ nhàng vuốt làn tóc mây của Bách Linh, Lục Vân nói nhỏ:"

- Bách Linh, nàng như một đứa trẻ nghịch ngợm, luôn làm người khác vừa yêu vừa giận. Nụ cười của nàng thật đẹp nhưng đáng tiếc lại có sức mê hoặc trí mệnh, khiến người ta không dám tới quá gần. Nếu như nụ cười ấy hiền dịu một chút thì sẽ càng đẹp hơn nhiều phần, càng khiến người ta mê mẩn."

Bách Linh hơi biến sắc nhìn Lục Vân, ánh mắt thắm thiết. Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào vai của Lục Vân thầm thì:"

- Mộc đầu, mấy ngày ở bên nhau, tâm ý của Linh nhi lẽ nào chàng không hiểu sao? Suốt cuộc đời này, bất kể sau này kết cục chúng ta ra sao đi chăng nữa, thì tình cảm này, tình ý này của Linh nhi đều vĩnh viễn dành cho chàng. Tuy rằng Linh nhi không hiểu lí do tại sao chàng luôn lảng tránh, nhưng muội tin rằng chàng thích Linh nhi, nếu không thì chàng sẽ không mang Linh nhi theo như vậy, đúng không?"

Lục Vân nhìn qua Bách Linh rồi ngẩng đầu lên vọng về phía chân trời, không hề trả lời. Thích hay không có quan trọng không, một thiếu nữ như nàng ai mà không để ý? Lục Vân lặng lẽ đăm đăm nhìn về xa xăm, trong mắt chàng lúc ẩn lúc hiện hai thân ảnh mỹ lệ cứ chồng chất giao thoa vào nhau, khiến chàng không thể quên được."

Ngước đầu lên nhìn Lục Vân, trong mắt Bách Linh lộ ra vẻ u oán, khẽ hỏi:"

- Có phải chàng đang nhớ tới người trong mộng không? Không cần trả lời, vì ánh mắt của chàng đã nói lên tất cả."

Lục Vân ngước nhìn bầu trời với vẻ ưu thương, cảm thấy trong lòng nặng trĩu, có lẽ đây là nỗi khổ của tương tư chăng. Nghĩ về cuộc đời của mình, người con gái đầu tiên trong lòng ngưỡng mộ là Ngạo Tuyết, những lời thề non hẹn biển ấy thật khiến người ta vui vẻ, nhưng còn bây giờ thì sao? Hiện tại tuy rằng bề ngoài giữa hai người không biểu hiện gì cả, nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rằng giữa hai người đã có một hố ngăn cách vô hình ngăn chặn tình cảm song phương.

Nhớ tới Ngạo Tuyết, bỗng Lục Vân lại nhớ tới Thương Nguyệt, ánh mắt trở nên nhu hòa. Dù rằng từ trước tới nay giữa hai người không có đính ước gì, nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rõ tình cảm của mình, tình cảm âm thầm của Lục Vân và Thương Nguyệt không thể xoá nhòa. Tuy chỉ là những cái nhìn thoáng qua, nhưng tình cảm đã giao thoa giữa trái tim hai người vĩnh viễn không thể quên."

Lục Vân thở dài một tiếng, quay lại nhìn Bách Linh, ánh mắt có vẻ kì lạ khác thường. Chàng nhè nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, dịu giọng nói:"

- Đúng là ta đang nhớ tới người trong tâm tưởng, nhưng tiếc chỉ là nhớ nhung, còn cuối cùng thì có thể đoàn tụ được không cũng không nói rõ được. Lục Vân ngày xưa đã chết, Lục Vân hiện tại có lẽ mới là Lục Vân thật sự. Chỉ có điều Lục Vân này đã phải trả một cái giá quá đắt mà thôi."

Cảm nhận thấy sự khác lạ của Lục Vân, Bách Linh liền né tránh câu chuyện, khẽ nói:"

- Lời chàng nói đầy hàm ý, Linh nhi không hiểu. Thôi, hay là đợi cho tới khi muội hiểu thì chàng hãy nói lại cho muội được không? Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện khác đi, chẳng phải chàng muốn biết muội từ đâu tới ư, bây giờ Linh nhi sẽ nói cho chàng biết."

Nghe vậy, Lục Vân nhìn Bách Linh nói nhẹ nhàng:"

- Thật ra, tuy có lúc nàng hơi nũng nịu quá, nhưng khi ở cùng nàng, ta lại rất vui vẻ. Bất kể tương lai ra sao, giây phút ở cùng nhau này ta sẽ mãi ghi nhớ. Bây giờ nàng có thể nói cho ta biết một chút về xuất xứ của nàng không?"

Bách Long vẻ mặt vui mừng cười nói:"

- Nếu nói như vậy thì có lẽ muội cũng có chút ưu điểm, khách khách, thật tốt quá. Mộc đầu, bây giờ muội sẽ nói cho chàng biết muội từ đâu tới, có điều chàng phải tự mình đoán, đoán sai thì không được hỏi nữa, nhớ đấy. Nghe rõ nhé, muội tới từ giữa trời và đất, chàng từ từ mà đoán nhé, khách khách."

Nói xong nàng cười yêu kiều, rời khỏi tay chàng chạy về phía trước."

Nhìn dáng vẻ nghịch ngợm đáng yêu của Bách Linh, Lục Vân thở dài, nữ nhân luôn thích được chiếm tiện nghi, chuyện gì cũng cố ý tỏ ra thần bí. Lục Vân chạy theo Bách Linh, kéo nàng vào lòng mình, hai người lập tức ngự gió bay lên dần biến mất về cuối chân trời."

Bách Linh nhẹ dựa vào Lục Vân, nghiêng tai lắng nghe từng nhịp đập con tim chàng, cả người bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường. Nhìn Bách Linh ở trong lòng, Lục Vân đột nhiên nghĩ:"

- Nếu nàng cứ mãi bình lặng như thế này, phải chăng bản thân mình sẽ đắm chìm càng sâu hơn?"

Không lời hồi đáp, lòng chàng trở nên trầm lắng, dường như lúc này chàng cũng đang hoang mang."

Nhìn sông ngòi núi đồi lướt qua dưới chân, tâm trạng buồn rầu của Lục Vân bỗng tươi tỉnh hẳn lên, hà tất phải quá quan tâm tới tất cả mọi chuyện. Cái gọi là tung hoành thiên địa, muốn gì làm ấy hà tất vì những chuyện thế tục mà ảnh hưởng tới sự bình tĩnh của bản thân. Nghĩ tới đây, Lục Vân bất giác vứt bỏ hết những lo buồn, toàn thân tán phát một luồng khí tức cường đại bá đạo."

Cảm thấy ánh mắt Lục Vân thay đổi, Bách Linh ngước đầu nhìn chàng, cười vui vẻ:"

- Mộc đầu chàng đã hồi phục rồi, thật tốt, thế này mới giống chàng, muội thích nhất vẻ tràn đầy tự tin, ngạo khí lăng vân của chàng, trông chàng lúc đó như thiên địa tôn chủ đầy bá khí, cao ngạo nhìn mọi vật.

Lục Vân nhẹ nhàng ôm Bách Linh vào sát mình hơn, cảm thụ sự mỹ diệu ôn nhu động lòng người của nàng, trên mặt chàng không kìm nổi nhoẻn miệng cười. Dịu dàng nhìn nàng, Lục Vân cười nói:"

- Từ nay về sau, nàng sẽ lại nhìn thấy Lục Vân ngạo khí lăng vân, tung hoành thiên địa làm mọi việc theo ý mình."

Nhìn Lục Vân, Bách Linh hơi đỏ mặt, hạ giọng nói:"

- Mộc đầu, chàng ôm chặt quá làm người ta sắp bị ghì nát rồi đó."

Lục Vân nghe thấy giật mình, liền phản ứng lại kịp thời, vội thả lỏng đôi tay, vẻ mặt có chút ngại ngùng. Bách Linh thấy vậy, cười nhu mì, lặng lẽ gục đầu vào lòng Lục Vân. Cảm nhận được sự thay đổi của Bách Linh, lòng Lục Vân bỗng dâng lên một nỗi vui sướng. Tại sao như vậy? Chàng không thể lí giải được, nhưng dường như chàng cũng đoán được phần nào. Vào lúc Lục Vân đang trầm tư, một luồng ý niệm dao động truyền vào đầu chàng một cách rõ ràng."

Nhìn xuống dưới, ánh mắt Lục Vân biến đổi, chỉ thấy trên một vùng đồng nội có mấy chục người đang liều mạng chạy trốn, sau lưng là hai tên ma thú hình người thân cao trượng tám đang hung ác gào rống đuổi theo chém giết, không ngừng tàn sát những người đang đào vong. Nhìn vẻ ngoài những người này, có thể nhận thấy họ đều là thường dân không hề có khả năng kháng cự, chỉ một thoáng đã có mười mấy người bị giết trong tay hai con ma thú."

Lục Vân liếc nhìn Bách Linh trong lòng, vẻ mặt giận dữ nói:"

- Nhớ là hãy ở nguyên đây không được đi đâu, ta đến tiêu diệt lũ ma vật kia."

Nói xong, Như Ý Tâm Hồn kiếm trong tay biến thành một đám mây đỏ, nhẹ nhàng nâng Bách Linh bay trong không trung."

Nhoáng cái đã xuất hiện trước mặt hai con ma thú, Lục Vân lạnh lùng nhìn chúng, toàn thân tán phát một luồng khí tức đáng sợ. Song thủ phân ra hai hướng, chưởng tâm của Lục Vân lập tức xuất hiện hai quả quang cầu lập lòe những tia lửa điện trông vô cùng âm sâm quỷ dị. Kinh lôi đột nhiên xuất hiện, hai đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống trúng vào hai quả quang cầu trong tay Lục Vân. Chỉ thấy quang hoa lóe lên, sau khi hai đạo thiểm điện đánh trúng quang cầu liền bắn tóe ra, ngay lập tức kích trúng hai con ma thú."

Chỉ nghe thấy một tiếng hống giận dữ truyền lại, hai con ma thú giết hại người điên cuồng kia toàn thân chấn động, chớp mắt đã bị lôi điện cường mãnh đánh bay. Cùng với tiếng kêu đau đớn vang vọng này, những người đang tháo chạy mới sực tỉnh, tất thảy đều dừng chân kinh ngạc nhìn Lục Vân."

- Mọi người không phải sợ hãi, có ta ở đây, quyết không để lũ ma vật này làm thương hại mọi người. Bây giờ tất cả đứng sang một bên, xem ta tiêu diệt hai con ma vật kia ra sao, báo thù cho những người đã chết."

Lục Vân nói xong, lắc người một cái đã xuất hiện trước hai con ma thú, lạnh lùng nhìn chúng."

Lúc này, hai con ma thú nhanh chóng đứng dậy, cảnh giác nhìn Lục Vân, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị:"

- Ngươi là ai, tu vi cao như vậy ắt hẳn có lai lịch bất phàm?"

Thờ ơ nhìn con ma thú, Lục Vân trầm giọng nói:"

- Ta tới từ Dịch viên ở Tây Thục, tên là Lục Vân. Các ngươi không ngoan ngoãn ở trong Ma vực mà lại chạy lên nhân gian tàn sát dân lành, ta há có thể để cho các ngươi tùy ý hoành hành. Bây giờ các ngươi hãy chịu trừng phạt đi, ta phải hủy diệt nguyên thần của các ngươi, khiến các ngươi vĩnh viễn không thể hồi sinh."

Con ma thú bên trái nhìn Lục Vân với ánh mắt hung tàn nói:"

- Bọn tu đạo cuồng vọng kia, các ngươi sắp hết đời rồi. Hiện tại đại quân Ma vực chúng ta đã sắp lên tới thế gian, cả nhân gian sẽ nhanh chóng rơi vào tay Ma tộc chúng ta, lúc ấy, cả tu chân giới sẽ sẽ do tôn chủ của chúng ta thống trị.

Sắc mặt thay đổi, Lục Vân trầm giọng nói:"

- Đừng có ăn nói hàm hồ, cửa ra của Ma vực là Tàng Thi Giang đã có cao thủ Bồ Đề học viện phòng thủ ở đó rồi, các ngươi làm sao mà xông qua được. Cứ cho rằng Ma vực các ngươi có muốn tấn công nhân gian, cũng chỉ như kẻ đần độn nằm mơ thôi, là chuyện quyết không thể xảy ra được."

- Thứ hiểu biết nông cạn làm sao có thể hiểu được diệu kế của Ma tôn chúng ta. Nói thật cho các ngươi biết, chúng ra đã sớm tìm ra thông đạo khác để mở cửa lớn nối Ma vực với nhân gian rồi. Cửa ra ở Tàng Thi Giang chỉ là thủ pháp che mắt người đời mà thôi. Tiếc rằng loài người các ngươi quá ngu xuẩn, còn ở đây mà mơ giấc mơ xuân thu, không hay biết gì cả."

Lục Vân thần sắc biến chuyển, chàng không hề nghĩ rằng bọn Ma vực thông minh như vậy. Nếu điều này là sự thật thì kiếp nạn này của nhân gian e rằng khó có thể tránh được. Ánh mắt chuyển hướng, Lục Vân thấy mục đích của mình đã đạt được, không nói nhiều thêm nữa, hai tay đồng thời đưa ra trước, lập tức hai quả cầu điện quang bắn tới hai con ma thú."

Trong không trung, ánh chớp điện chói mắt lóe sáng ẩn chứa sức mạnh long trời lở đất, quang cầu hội tụ lại về phía ma thú. Chỉ một lúc sau, trong vòng mười trượng xung quanh ma thú, lôi điện đã hình thành nên một kết giới khép kín nhốt hai con ma thú ấy vào bên trong. Trong màn ánh sáng bao trùm, hắc khí cuồn cuộn quanh thân ma thú, thân thể cao to trước sự tấn công của lôi điện không ngừng co lại, miệng thét gào thảm khốc. Chỉ thấy hai con mãnh thú lập tức biến thành hai vệt sáng màu đen, chuyển động cực nhanh trong kết giới, rồi biến thành một đám mây hắc sắc nhấp nhô không đứng yên. Nhưng dù ma thú có vùng vẫy tới mức nào, dưới Lôi Thần Quyết chí dương chí cương của Lục Vân cũng đều vô dụng. Chỉ một lúc sau, âm thanh kêu gào thảm thiết đã bay xa theo gió biến mất dần."

Nhìn những người dân, Lục Vân nhẹ nhàng nói:"

- Bây giờ nhân gian sắp gặp tai họa, mọi người hãy tới các nơi đại đô mà trốn ở đó. Dương khí tại những nơi ấy cực thịnh, tiềm ẩn không ít cao thủ tu chân nên lũ yêu ma quỷ quái sẽ không tới gần được. Ngoài ra, cũng có thể tìm đến một số môn phái tu chân lớn, tùy mọi người lựa chọn."

Nói xong toàn thân Lục Vân lóe ngân quang, cả người biến mất một cách thần bí."

Trong không trung, Bách Linh nhìn thấy tứ phía núi sông trôi qua vùn vụt liền hỏi nhỏ:"

- Bây giờ chúng ta đi đâu, nhân gian yêu ma đã xuất hiện, lục viện tu chân của chàng phải chăng phải thay trời hành đạo, diệt trừ yêu ma?"

Lục Vân nhìn xa xăm rồi nói nhỏ:"

- Không chỉ có Lục viện tu chân mà tất cả nhân sĩ chính đạo giới tu chân đều có nghĩa vụ đứng ra, lấy trường kiếm trong tay bảo vệ hòa bình nhân gian. Bây giờ ta định thăm dò khắp nơi, nếu gặp cao thủ Ma vực thì nghĩ cách tiêu diệt chúng, góp chút công sức giúp đỡ cho nhân gian bách tính. Còn các phái chính đạo ngăn chặn trận hạo kiếp này như thế nào là việc của bọn họ, không liên quan gì tới ta cả. Ta chỉ là một thiếu niên theo đuổi tự do trong thế gian này."

- Chàng chỉ để ý tới mình mình mà được sao, còn phải dẫn muội đi cùng nữa. Chúng ta cùng nhau du lãng nhân gian, gặp chuyện thú vị thì đứng lại xem, gặp chuyện không thuận mắt thì ra tay can thiệp, như vậy chẳng phải rất tiêu dao tự tại sao?"

Bách Linh mặt đầy hứng khởi nhìn Lục Vân, trong đôi mắt mê hồn của nàng toát ra thần sắc mê hoặc đầy thu hút.

Nhìn Bách Linh vui mừng hạnh phúc như vậy, Lục Vân nói nhẹ:"

- Rất nhiều chuyện nghĩ thì có vẻ dễ dàng, nhưng khi bắt tay vào làm thì lại rất khó. Song nếu nàng đã thích, ta sẽ cố gắng thỏa mãn tâm nguyện của nàng, chỉ có điều nàng nên hiểu chúng ta chưa chắc có thể mãi mãi ở bên nhau được, lời hứa của ta chỉ là tạm thời, một khi chia tay nhau thì sẽ không còn có ý nghĩa gì nữa, nàng có hiểu ý ta nói không?"

Bách Linh nhẹ gật đầu, nói dịu dàng:"

- Muội hiểu, nhưng muội tin rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không rời vì trái tim muội vĩnh viễn không cách xa chàng. Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, muội đều khắc ghi mối tình đẹp đẽ này. Nếu chàng gặp nguy hiểm gì, cho dù không thể giúp đỡ được, muội cũng sẽ liều mạng để cứu chàng. Muội sẽ dùng trái tim của mình, tình yêu của mình, tính mệnh của mình mãi mãi bảo vệ chàng, không để chàng bị tổn thương."

Lục Vân nhìn Bách Linh với ánh mắt ngạc nhiên, trong khoảnh khắc nhãn thần của chàng đã biến đổi vô cùng, cuối cùng biến thành nỗi cảm động sâu sắc, im lặng nhìn vào mắt nàng. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngọc ngà, Lục Vân lần đầu tiên dùng ánh mắt đắm đuối, hiền dịu ấy nhìn nàng, hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy, không nói câu gì, không hề có âm thanh gì, có chăng chỉ là từng sợi tơ tình cảm động nồng nàn."

- Cho dù kết cục sau này sẽ ra sao, ta có thể hứa với nàng thời khắc này ta sẽ ghi nhớ cả cuộc đời. Còn như chuyện nàng nói sẽ hi sinh vì ta, tuy rằng biết đó là chuyện không thể, nhưng trong lòng ta vẫn rất cảm động. Cả đời này Lục Vân ta gặp được ba nữ nhân, ta đều cảm thấy có lỗi với mỗi người, nhưng ta lại không thể kìm nén được tình cảm của mình. Là người có dục, là nhân có tình, có lẽ đây là thiên tính, ta cũng không thể tránh được."

- Đã không thể tránh được thì chàng hãy dũng cảm đối diện với nó. Cho dù sự việc có gian khó thế nào, chàng cũng phải có dũng khí, kiên trì ngoan cường tới cùng. Vì chàng là Lục Vân, Lục Vân bất phàm."

Bách Linh nhìn Lục Vân nói nhỏ nhẹ."

Nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, nghĩ tới những lời nàng nói, hào tình đã mất trong Lục Vân lại một lần nữa dấy lên từ đáy lòng. Ngước lên nhìn trời xanh, toàn thân Lục Vân toát ra khí thế mạnh mẽ, một đạo kim sắc quang hoa lóa mắt tựa như ánh mặt trời chói rực xông thẳng lên từ đám mây. Thời khắc này, Lục Vân trông như một vị tôn chủ của thiên địa, trong miệng phát ra tiếng cười cuồng ngạo, tiếng nói bay xa dần theo làn gió cuốn."

***"

Trong Khôn viện tại Dịch viên, Trương Ngạo Tuyết đứng yên lặng ở cổng lặng lẽ nhìn lên bầu trời. Trở lại Dịch viên đã được mười ngày rồi vẫn chưa thấy Lục Vân xuất hiện, trong lòng Ngạo Tuyết có chút lo lắng. Tuy biết rõ tu vi của Lục Vân rất ít người có thể hại được chàng, nhưng nỗi lo lắng ấy lại không vì sức mạnh của Lục Vân mà giảm bớt đi chút nào."

Thời gian mười ngày không dài, vậy mà đối với Ngạo Tuyết cứ như mười năm. Nỗi tương tư và chờ mong vô tận trong lòng chỉ vỏn vẹn trong mười ngày đã khiến Ngạo Tuyết cảm nhận sâu sắc vị ngọt bùi của tình yêu. Lúc ở bên nhau xưa kia không hề có cảm giác gì, cho đến khi chia tay rồi, nàng mới biết thế nào là tương tư đoạn trường."

Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, Ngạo Tuyết giấu đi vẻ thương cảm mất mát, quay đầu lại nhìn sư phụ mình đang bước tới. Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, nói nhẹ nhàng:"

- Có phải con đang nhớ tới Lục Vân không? Tại sao lần này sau khi quay trở về, ta lại cảm thấy con thay đổi rất nhiều, hay là giữa con và Lục Vân đã xảy ra chuyện gì sao?

Ngạo Tuyết lắc đầu, nói nhỏ:"

- Giữa con và Lục Vân không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là mười ngày không gặp, con cảm thấy nhớ nhung nên tưởng tượng lại những chuyện đã qua. Nhìn dáng vẻ sư phụ hình như có việc gì đó, không biết đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Tĩnh Nguyệt đại sư chú mục nhìn nàng rồi thở dài nói:"

- Cửa ải khó qua nhất đối với ngươi tu chân chính là ải tình, vi sư cũng không muốn nói nhiều, tất cả mọi chuyện con phải tự lo liệu. Lần này ta tới đây là vì tin tức Bổn Nhất ở Bồ Đề Học Viện đưa tới, chưởng giáo muốn mọi người tới Dịch Thiên các để thương nghị nên ta có ý tới gọi con."

Ngạo Tuyết nghe vậy khẽ gật đầu đi cùng Tĩnh Nguyệt đại sư. Tới Dịch Thiên các, Huyền Ngọc chân nhân và tứ viện chủ cùng với Vân Phong, Lý Hoành Phi, Phong Viễn Dương đều có mặt. Cạnh đó, Bổn Nhất của Bồ Đề Học Viện ngồi cạnh Phong Viễn Dương đang lặng lẽ chờ Ngạo Tuyết. Nhìn mọi người một lượt, Ngạo Tuyết không nói gì, đứng yên lặng bên cạnh Tĩnh Nguyệt đại sư."

Phía trên, Huyền Ngọc chân nhân nhìn thấy mọi người đã tề họp đông đủ liền lên tiếng:"

- Mọi người đã tề tựu đông đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu họp, thương nghị một số chuyện. Lần này Bồ Đề Học Viện phái người truyền tin, mang tới một tin tức vô cùng xấu, bây giờ chúng ta hãy mời Bồn Nhất nói, mọi người nghe xong xin hãy cho ý kiến."

Bổn Nhất nhìn mọi người một lượt, giọng trầm lắng:"

- Lần này, theo tin đệ tử bổn phái điều tra được trên nhân gian cho thấy rất đông các cao thủ Ma vực đã xuất hiện khắp nơi, hầu như ở đâu cũng thấy. Sự việc này xuất hiện từ hai ngày trước, lúc ấy chúng ta đều không hiểu, không nghĩ ra được cao thủ Ma vực tiến nhập nhân gian từ nơi nào. Mãi cho tới ngày hôm qua, trưởng bối của bổn phái mới phát hiện được cửa ra của Ma vực là ở chỗ Thiên Long linh mạch cũ. Theo tình hình ở đó, có thể thấy dường như tám mươi phần trăm cao thủ Ma vực đều ra từ nơi ấy. Còn cửa ra của Ma vực ở Tàng Thi giang ngược lại không hề có động tĩnh gì cả, nếu cứ như thế này, chúng ta sẽ bị Ma vực khống chế hết."

Càn Nguyên Chân Nhân sắc mặt nặng trĩu nhìn Bổn Nhất nói:"

- Lời của ngươi nói có nghĩa bây giờ hầu như cả nhân gian đâu cũng xuất hiện bọn cao thủ Ma vực rồi ư? Nếu như vậy, chẳng phải nhân gian đã bị nhấn chìm trong ma chưởng của cao thủ Ma vực? Nhưng tại sao chúng ta ở đây vẫn chưa thấy bất cứ động tĩnh nào?"

Bổn Nhất nhìn Càn Nguyên Chân Nhân nói:"

- Chuyện này vì mới chỉ xảy ra cách đây hai hôm, mà cao thủ Ma vực cũng cố ý ẩn tàng hành tông nên các vị tạm thời chưa biết cũng là chuyện bình thường. Ngoài ra, từ kết quả mà chúng tôi phân tích, cao thủ Ma vực lần này tuy xâm nhập nhân gian với số lượng lớn, nhưng bọn chúng hầu như không hề có ý giương cờ đánh trống mà lại giống như có âm mưu gì khác. Ngoài ra, sáng sớm nay bổn phái lại nhận được một tin tức vô cùng kinh người nên mới cố ý đặc phái đệ tử đến báo cho Huyền Ngọc sư bá, tất cả mọi chuyện xin mời sư bá đứng ra định đoạt."

Mọi người nghe vậy đều giật mình, tất cả tập trung nhìn Bổn Nhất, đoán xem tin tức kinh người ấy rốt cuộc là gì.

Đọc truyện chữ Full