DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 872: Vương Chi Hào Giác

"Tài nghệ của đại sự quả là vô song a,chỉ nhìn thôi cũng sướng cả mắt!" Cổ Vô Song mở màn bằng một cú vỗ mông ngựa rõ kêu.

Tả Mạc cười cười: "Chỉ là thủ đoạn nhỏ không đáng kể gì mà thôi."

Tả Mạc nói vậy cũng không phải vì muốn khiêm tốn, bởi từ đầu đến cuối, Tả Mạc cũng chỉ dùng một số thủ đoạn hết sức bình thường mà thôi, ngoại trừ việc cùng lúc khống chế nhiều hỏa trụ là không dễ dàng cho lắm, còn những thao tác khác thì có khối Luyện Khí Sư cũng làm được như hắn.

"Đại sư quá khiêm tốn rồi!" Mặc Như tiếp lời: "Một lần luyện chế ra ba trăm kiện thần trang, việc này đúng là một sự kiện chưa từng có, ngay cả chúng ta được tận mắt nhìn thấy mà giờ nghĩ lại vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng được a."

Tả Mạc cũng biết rằng,ắt hẳn đám người này có điều gì đó cầu mình, nếu không đã không dốc sức tâng bốc như vậy, dù sao bọn họ làm thế chẳng thích hợp với thân phận chút nào.

Vì thế hắn trực tiếp nói thẳng: "Các vị có việc gì không?"

Mọi người liếc nhìn nhau, rồi Tư Độc lên tiếng đầu tiên: "Không biết Minh sa trong tay đại sư có thể trao đổi được không?"

"Minh sa?" Một nhúm cát nổi bồng bềnh trong lòng bàn tay Tả Mạc: "Là thứ này sao?"

Tư Độc thấy vậy, hai mắt liền tỏa sáng, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Đúng vậy!"

Tả Mạc gật đầu: "Có thể đổi, nhưng không biết Tư Độc tiên sinh định dùng vật gì để đổi lấy nó?" Vốn Tả Mạc định đem Minh sa cho Hắc Kim ăn, nhưng ai mà biết được, lúc trước Hắc Kim bị Tả Mạc làm cho buồn nôn khiến ham muốn ăn uống của nó hiếm hoi có được một lần giảm sút. Cái tên bị công pháp "Đánh rắm" của Quỷ Vụ Đồng đánh ngất lại là chiến lợi phẩm của hắn, Hắc Kim vừa nghĩ đến là chẳng muốn ăn uống gì cả. Lúc này ắt hẳn hắn đang hối hận vô cùng, vì sao mình lại giúp Quỷ Vụ Đồng nghĩ ra chiêu này cơ chứ?

Thật đúng là thân làm tội đời mà!

Một khi Hắc Kim đã không ăn Minh sa,Tả Mạc cũng chỉ sờ mó một chút rồi vứt vào một góc. Thứ này chẳng có lợi gì cho hắn cả. Vì thế khi nghe thấy Tư Độc muốn đổi đồ hắn liền lôi ra ngay.

Tư Độc gãi gãi đầu, rồi rút ra một đống đồ: "Toàn bộ gia tài của ta đều ở đây, đại sư thấy cái nào vừa mắt thì cứ lấy luôn đi."

Tả Mạc không hề khách khí, lật qua lật lại một hồi, sau đó chọn ra một khối đá năm màu: "Vậy ta lấy khối Ban Lan Độc Thạch này nhé."

Tư Độc liên tục đáp ứng, hắn xưa nay thích gom góp độc vật, cái khối Ban Lan Độc Thạch này chính là một trong những thứ mà hắn cất giữ. Thế nhưng việc rút độc tố bên trong Ban Lan Độc Thạch ra có độ khó rất lớn, thậm chí ngay cả với thực lực của hắn cũng vậy, cho nên bấy lâu này hắn chỉ coi nó là vật trang trí, còn lâu mới bằng được Minh sa.

Tả Mạc nói tiếp: "Cái khối Ban Lan Độc Thạch cũng là đồ hiếm có, cho nên ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, đây chỗ này có một vài thứ, ngươi cứ chọn lấy một cái."

Tả Mạc lấy từ trong giới chỉ ra một ít đồ mà hắn luyện chế trước kia, Tư Độc thấy vậy vô cùng vui mừng, vội vàng chọn lấy một cái mâm tròn có phẩm chất không tệ, tên là Vụ Bàn.

Cái khối Vụ Bàn này là thứ Tả Mạc luyện chế phỏng theo Vụ Nhãn Khuê, tính ra thì nó cũng chỉ là vật bình thường vì tài liệu chế tạo nên nó hết sức bình thường. Nhưng do Tả Mạc có được kỹ nghệ phi phàm, cho nên dù là tài liệu hết sức bình thường, nhưng phẩm chất của nó vẫn rất xuất sắc, vì thế Tư Độc vừa nhìn thấy đã chọn nó ngay.

Đã có một tên mở màn tốt đẹp, lập tức lòng tin trong lòng những người khác cũng tăng lên.

Tiếp đó là thanh âm của Bố Như Miên vang lên: "Không biết đại sư có thể giúp ta luyện chế một bộ thần trang hay không." Nói xong hắn cũng móc hết của cải ra, từng kiện lại từng kiện bày ra, sau đó lại làm ra cái bộ dạng tùy ý lựa chọn.

Tả Mạc rất bất ngờ, nhưng hắn không hề cự tuyệt, mà phấn khởi xem những đồ mà Bố Như Miên cất giữ.

Với cấp bậc cao thủ như Âm Lăng ngũ quỷ, có thể nói là nằm trong hàng ngũ những cao thủ đứng đầu cả Minh Cảnh. Tại Minh Cảnh, chắc chắn Minh Vương là người có thực lực mạnh nhất, tiếp đó là bốn vị Minh Chủ và Âm Lăng quỷ chủ, năm người này thuộc tầng lớp cấp bậc thứ hai. Tiếp xuống nữa, là Âm Lăng ngũ quỷ và Đại tướng của Tứ phủ, và bọn họ cũng là người của cấp bậc thứ ba.

Cho nên những thứ mà Âm Lăng ngũ quỷ cất giữ cũng khá khả quan, vì dù sao bọn họ cũng có vị trí tương đối cao ở Minh Cảnh.

Khác hẳn với Tư Độc thích cất giữ độc vật, phần lớn những thứ mà Bố Như Miên cất giữ đều là minh vật, trong đống đồ của hắn có đủ loại thi bố kỳ quái, quỷ hỏa dập dờn, cương thi nguyên vẹn, hơn nữa còn có cương thi đủ loại mầu sắc nữa chứ, có tới mấy chục con đủ loại lông đen, lông xanh, tóc đỏ vân vân..., khiến cho Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.

Mấy người khác liếc nhau, rồi cũng nhao nhao lấy tài sản của mình ra.

Cổ Vô Song thì cất giữ đủ các loại Khô Lâu và xương cốt, có thể nói hắn chính là bách khoa toàn thư về khô lâu và xương cốt, trong đống gia tài của hắn có Vạn Sa Cốt, Tuyết Hoa Cốt, Hắc Tủy Khô Lâu, Ngọc Khô Lâu...

Còn những thứ mà Hắc Ngô cất giữ có thể khiến cho người nhát gan sợ tới mức hôn mê ấy chứ, ví dụ như trái tim rồng vẫn còn đập tràn ra máu tươi ròng ròng, sợi gân không ngừng lúc nhúc giống như đám rắn, vũng máu tươi quái dị bốc mùi nồng đậm gay mũi...

Thậm chí Tả Mạc gần như cho rằng thằng này là một tên đồ tể.

Tính ra,cũng chỉ có những thứ mà Mặc Như cất giấu là bình thường, ví dụ như cái sừng dài có thể phát ra những thanh âm ồ ồ trầm thấp, cục đá có từng vòng từng vòng hoa văn xoắn ốc, vỏ cây có vết cháy nham nhở...

Tư Độc thấy vậy, ôi, bọn này chơi thật đấy à! Rồi vội vàng móc ra vài thứ đồ khác bày ra trước mặt, mặt mày nhăn nhó khổ sở. Động tác này khiến bốn người còn lại nhìn hắn với con mắt khinh bỉ.

"Mọi người cũng giàu có quá nha!" Tả Mạc ha ha cười nói.

Năm người cũng cười theo, nhưng trong lòng lại đau đớn vô cùng, những bảo bối này đều là những thứ mà bọn họ phải tốn không ít công sức để kiếm được đấy. Nhưng là cứ nghĩ đến ác chiến sắp tới, cảm giác đau lòng kia cũng tan biến hết. Làm gì có cái gì quan trong hơn tính mạng cơ chứ? Nếu mà mạng sống mà chẳng còn, thì những đồ vật khổ sở tích lũy cũng thành đồ của người khác rồi.

"Đại sư, xin mời ngài tùy ý lựa chọn!" Năm người đồng thanh nói, hết sức chỉnh tề.

Tả Mạc vô cùng vui vẻ, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận là lần này đúng là được mở rộng tầm mắt. Những minh vật mà năm người này cất giữ đều là những minh vật cấp cao nhất, có lẽ có thể hơn được bọn họ cũng chỉ có Âm Lăng quỷ chủ thôi.

Đương nhiên Tả Mạc không hề khách sáo rồi.

Ánh mắt của hắn rất độc, tuy có một số tài liệu mà hắn không biết tên, nhưng chỉ cần hắn vừa cầm lên, là có thể biết rõ tính chất và công dụng của nó. Bởi vì cảnh giới của hắn là Thần Cấp, hơn nữa còn được những tài liệu đỉnh cấp trong vô tận hư không ảnh hưởng, cả hai điều đó kết hợp với nhau, khiến không ai có thể bì kịp hắn ở phương diện này.

Trong đống tài liệu của Cổ Vô Song, Tả Mạc chọn ra một bộ Ngọc Khô Lâu. Khi Tả Mạc quyết đinh lấy Ngọc Khô Lâu, hắn thấy Cổ Vô Song thốt ra những thanh âm vô cùng đau lòng. Để Khô Lâu Ngọc hóa không biết phải mất bao nhiêu năm, hơn nữa còn đòi hỏi hoàn cảnh đặc thù vô cùng hiếm gặp, vì thế bộ Ngọc Khô Lâu này là bộ khô lâu có phẩm chất tốt nhất trong tất cả những thứ mà Cổ Vô Song cất giấu.

Ý định của Tả Mạc là sau khi quay về Mạc Vân Hải thì đem bộ Ngọc Khô Lâu này đưa cho Lam. Thân thể của Lam vốn không hoàn chỉnh, vì thế bộ Ngọc Khô Lâu chính là đồ thích hợp nhất cho nàng.

Còn trong những thứ mà Hắc Ngô cất giữ, Tả Mạc chọn lấy Long tâm mà không chút do dự. Thực ra hắn ưu tiên chọn Long tâm. Bởi Long tâm chính là thứ có sinh cơ rất mạnh liệt, hơn nữa cái Long tâm này vẫn còn đang đập nữa chứ, vào thời điểm khi Tả Mạc chạm vào nó đã lập tức cảm nhận được sinh cơ cực kì nồng đậm mà nó tỏa ra.

Đại sư huynh!

Nếu có thể đưa Long tâm vào trong cơ thể Đại sư huynh, thì Đại sư huynh sẽ trở nên nên cường đại đến mức nào chứ! Long tâm tạo ra dòng máu rất hùng mạnh,có thể nói là thiên hạ vô song, là thứ có thể phối hợp hoàn hảo với Thí Thần Huyết Kiếm.

Sinh cơ nồng đậm và phong phú như vậy kết hợp với ý chí siêu cường tuyệt luân, lại thêm ý chí chiến đấu bất diệt, hòa thêm kiếm ý đã đạt tới mức đăng phong tạo cực!

Một cường giả tuyệt thế vô cùng cường hãn như vậy đủ để khiến cho cả thiên hạ khiếp sợ!

Càng ngẫm nghĩ, nội tâm Tả Mạc lại càng dâng lên cảm giác kích động khó có thể diễn tả bằng lời.

Đại sư huynh, sau này Lâm Khiêm sẽ giao cho huynh rồi!

Tả Mạc quay người về phía đống đồ mà Bố Như Miên cất giữ, lúc này ánh mắt của hắn đặt vào đốm Quỷ Hỏa thoạt nhìn rất bình thường. Tuy đốm Quỷ Hỏa này thoạt nhìn thì rất bình thường, không hề có một điểm đặc thù nào, nhưng hắn vẫn chọn nó mà không chút do dự: "Ta muốn đốm Quỷ Hỏa này!"

"Cho ngài!" Bố Như Miên nhanh chóng đồng ý, rồi tò mò hỏi lại: "Không biết đại sư có thể giải thích cho tại hạ hiểu được không, đốm Quỷ Hỏa này là thứ ta vô tình có được, tuy cũng thấy nó có chút khác thường, nhưng khi tìm hiểu kĩ lại chẳng tìm ra được nó khác thường ở chỗ nào. Nếu đại sư đã nhìn trúng nó thì ắt hẳn phải hiểu được điểm đặc biệt của nó, không biết đại sư có thể nói cho tại hạ biết được không?"

Mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ tò mò, bọn họ cũng đã từng xem qua cái đốm Quỷ Hỏa của Bố Như Miên, nhưng cũng giống như Bố Như Miên, họ đều cảm thấy đốm Quỷ Hỏa có điểm gì đó rất kì lạ, nhưng kết cục nó lạ ở chỗ nào thì chẳng ai tìm ra được.

Tả Mạc để Quỷ Hỏa lơ lửng trên lòng bàn tay rồi giải thích: "Bên trong đốm Quỷ Hỏa này có ẩn dấu một hồn phách, chẳng qua nó ẩn nấp quá kín, cho nên các ngươi mới không phát hiện được."

Tả Mạc vừa dứt lời bỗng bên trong Quỷ Hỏa xuất hiện một bóng hình mơ hồ của một nữ nhân đang nhẹ nhàng bái Tả Mạc. Nàng đã bị Tả Mạc nói toạc ra chân tướng, nên biết rõ có giấu giếm cũng vô dụng, nên chỉ còn cách thần phục Tả Mạc mà thôi.

Khi năm người đã hiểu ra, liền tấm tắc kêu kỳ lạ.

Trong những thứ mà Mặc Như cất giữ, Tả Mạc chọn cái tiếng kèn có thể tự kêu kia.

Mặc Như đưa cái sừng dài ra, rồi nói: "Vật này tại hạ có được đã lâu, nhưng không biết được lai lịch của nó, không biết đại sư có thể chỉ điểm cho ta biết được không?."

Tả Mạc cầm lấy cái sừng dài, rồi gật gật đầu nói: "Đúng là vật này có lai lịch rất lớn!"

Mọi người vội vàng vểnh tai lên nghe, mỗi lần đại sư nói đến lai lịch của một món đồ nào đó, đều khiến bọn họ rất hiếu kì.

"Sau khi thời đại Đồ đằng kết thúc, thì thời đại yêu ma tu cũng bắt đầu hình thành.Trong khoảng thời gian đó Ma tộc xuất hiện vị Vương đầu tiên trong lịch sử, ắt hẳn các vì đều biết điều này." Tả Mạc nói.

"Đại sư muốn nói tới Ma Vương của Bách Hoang Man Ngưu tộc sao?" Cổ Vô Song hỏi.

"Đúng vậy." Tả Mạc gật gật đầu: "Vương chỉ là danh hiệu mà Ma tộc khác gọi hắn, còn Yêu tộc và tu giả là lại không có cái danh hiệu Vương này. Khi thời đại thần lực bắt đầu xuống dốc, các bộ lạc bị phân hoá thành ba chi nhỏ, và một chi trong đó chính là tổ tiên của Ma tộc. Đồng thời danh hiệu Vương cũng bắt nguồn từ bọn họ. Nhưng mà Vương của thời đại đó, nếu nghiêm khắc phán định theo ý nghĩa của nó thì thực chất danh hiệu đó không quá giống danh hiệu Vương ở hiện tại,."

Mọi người cẩn thận lắng nghe, bởi trong lòng bọn họ bỗng nhiên có cái cảm giác, lời nói sắp tới của đại sư sẽ là sự kiện hết sức kinh người.

"Vị Ma Vương này đã tu luyện đến cảnh giới rất cao, có thể nói khoảng cách đến Thần Cấp của hắn chỉ là một làn chỉ mỏng, trong thời đại đó cảnh giới như vậy là hết sức kinh người rồi."

Thanh âm của Tả Mạc trở lên trầm thấp hẳn, bất giác, hắn nhớ tới Bồ Yêu và Vệ, những chi tiết lịch sử cổ xưa như thế này đều là do bọn họ giảng cho hắn nghe đấy.

Hồi ức giống như một đám mây đen vậy, có người bị nó bao phủ mù mờ không tìm thấy đường ra, có người lại có thể vén mây để nhìn thấy ánh mặt trời.

Tả Mạc ngẩng đầu, nét mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh như lúc thường: "Trên thực tế, đúng là về sau hắn cũng đã tu luyện đến Thần Cấp, mặc dù thời gian này chỉ là rất ngắn. Hắn có huyết thống cường giả Ma tộc, lại có cảnh giới ma công siêu việt vượt qua tất cả mọi người, vì thế sau khi bước vào Thần Cấp, lực lượng huyết mạch của hắn được bộc lộ ra hoàn toàn. Hắn làm cho các Ma tộc phải sợ hãi, và cảm giác sợi hãi này phát ra từ bản năng của bọn họ. Và vị Vương đầu tiên của Ma tộc này, đã dùng sừng của hắn để luyện chế thành một cái kèn, dùng để chỉ huy Ma tộc, và cái kèn này được gọi là Vương Chi Hào Giác."

Năm người nghe thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm.

Đương nhiên bọn họ cũng đã từng nghe về Vương Chi Hào Giác, bởi nó chính là bảo bối truyền kỳ chói sáng rực rỡ trong dòng sông lịch sử, là thứ tượng trưng cho lực lượng và quyền lực tối cao. Nghe người ta đồn rằng, chỉ cần có được Vương Chi Hào Giác, liền có thể nhất thống Ma tộc, nhưng cũng giống như những bảo bối khác trong lịch sử, nó cũng biến mất không chút tăm tích.

"Chẳng lẽ đây là Vương Chi Hào Giác?" Mặc Như nghẹn ngào kêu lên.

"Không phải." Tả Mạc lắc đầu.

Chẳng biết tại sao, năm người nghe thấy vậy liền thở ra một hơi buông lỏng, đúng là áp lực cực lớn trong lòng bọn họ đã được giải tỏa. Nếu vật này đúng là Vương Chi Hào Giác, thì đúng là quá dọa người mà.

"May quá,may quá! Dọa chết người ta mà! Ta cứ tưởng đây là Vương Chi Hào Giác! Mẹ, bảo bối mà tốt quá cũng làm cho người ăn không tiêu a!" Trong lòng Tư Độc vẫn còn cảm thấy sợ hãi không thôi.

Những người khác nghe thấy hắn nói vậy cũng nhao nhao gật đầu.

Tả Mạc lườm bọn họ một cái, thần sắc bình tĩnh nói: "Đây là cái sừng còn lại của vị Thủy Vương Ma tộc ấy."

Đọc truyện chữ Full