Dường như phân chia rõ ràng thành hai phần dọc theo rừng cây.
Một bên là rừng cây rậm rạp, một bên là biển lớn mênh mông. Nửa bên này là mặt trời chói chang nóng nực, nửa bên kia là phong bạo nộ hào (biển động dữ dội).
Mây đen kìn kịt, mưa giăng đầy trời còn có xen lẫn mưa đá. Mưa đổ ầm ầm xuông biển, nước biển phẫn nộ gào thét, cuồng phong tạo thành vòi rồng cao đến vài dặm. Sấm sét vang dội trong tầng mây và trên biển cả.
Ai ai nhìn thấy đều một bộ sắc mặt ngưng trọng, người nào cũng cảm nhận được sức mạnh vô cùng cuồng bạo ẩn chứa trong đó.
Nhưng mà, ngoại trừ xông lên phía trước, bọn hắn không còn có lựa chọn nào khác.
"Kết trận! Mọi người chú ý vị trí của nhau." Tả Mạc dặn dò bên dưới xong xuôi liền giơ tay tóm Thanh Hiểu rồi ngoái sang Tông Như bảo: "Liệu có thể dùng Tam Tương Bảo Trượng dẫn động tia chớp hay không."
Tông Như gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Mọi người đều đã trải qua huấn luyện nghiêm túc nên nhanh chóng kết thành trận thế. Những cao thủ như Vi Thắng, Tằng Liên Nhi lẳng lặng đứng vào vị trí mắt trận.
Tại Mạc Vân Hải, dù thực lực cao hay thấp đều phải trải qua việc tu luyện chiến trận, ngay cả Vi Thắng cũng không ngoại lệ. Trong con mắt Tả Mạc thì nếu có thể dung nhập cao thủ đỉnh giai vào chiến trận, khi chiến đấu đại quy mô có thể phát huy thực lực cường đại.
Điều này là do tham khảo Ma tộc chiến pháp. Trong chiến pháp của Ma tộc, Chiến Tướng là một người cường đại nhất, là Chiến tướng sở hữu tất cả sức mạnh hội tụ lên bản thân mình để tiến hành công kích.
Đến cảnh giới như Vi Thắng thì sự lý giải về chiến trận so với Chiến Tướng thông thường sẽ lợi hại hơn nhiều lắm. Bởi vì họ rất mẫn cảm với sức mạnh, lực khống chế càng mạnh hơn nữa.
Nhìn thấy đội hình kết cần cực kỳ siêu cường có phần phô trương, trong lòng Tả Mạc tràn ngập cảm xúc, hào khí vạn phần hô: "Đi thôi!"
Một đoàn người liền một đầu đâm vào trong gió lốc.
Dù trước đó mọi người đã có dự đoán nhưng khi thực sự xông vào trong gió lốc, cảm giác cũng thật khác!
Khi xâm nhập vào bão tố, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm lại, trong tai chỉ có những tiếng rít mà không nghe được gì cả. Cuồng phong phẫn nộ gào thét, bên trong tràn ngập vô số phong cương như là lưỡi đao đánh lên quang quyển (vầng hào quang) của trận thế, hoa lửa tung toé khắp nơi. Mưa với mưa đá lại càng là phô thiên cái địa nện tới. Dường như trận mưa có khả năng ăn mòn kỳ dị. Mưa đá giội vào quang quyển của trân thế lập tức lan tràn ra một mảnh băng sương.
Sức mạnh bão tố như vô cùng vô tận. Trận thế mà mọi người kết thành giống như chiếc lá cây bay loạn trong cuồng phong, căn bản không cách nào ổn định lại được.
Bên trên là tầng mây dầy đặc, hào quang ẩn hiện chớp động. Bỗng nhiên, một luồng sét từ trong mây phóng ra, nó đánh thẳng vào trận thế.
Tông Như đã chờ từ lâu, y không chút do dự giơ Tam Tương Bảo Trượng lên.
Kịch roẹt roẹt!
Tia chớp thô to đánh trúng vào Tam Tương Bảo Trượng.
Tông Như chỉ cảm thấy tay nặng hơn một chúg, quang mang trong viên cầu trong suốt óng ánh của Tam Tương Bảo Trượng sáng rực lên. Tia chớp chạy vào viên cầu bên trong Lôi Mẫu chùy, Lôi Mẫu chùy hiện lên ngân quang nhàn nhạt.
Tông Như thở một hơi thả lỏng. Uy lực của Tam Tương Bảo Trượng quả nhiên lợi hại!
Nhưng vào lúc này, bầu trời bỗng dưng chớp động liên tục mấy lần, sắc mặt Tông Như đại biến. Phản ứng không kịp nữa rồi. Kịch roẹt roẹt! Ba luồng sét thô to liên tục đánh xuống, tất cả đều đánh trúng Tam Tương Bảo Trượng.
Tông Như cảm thấy ngực như bị búa tạ đánh trúng, y hét lên một tiếng đau đớn.
Tam Tương Bảo Trượng không chút tổn hại, nó cắn nuốt bốn luồng sét vào Lôi Mẫu chùy, Ngân Quang càng sáng lên, xung quanh bao phủ một tầng điện mang ngoằng nghèo mảnh mai.
Tinh thần Tả Mạc cũng như lâm đại địch. Bên trong giọt mưa ẩn chứa một sức mạnh cổ quái, nó không ngừng làm tiêu hao quang quyển trận thế.
Uy lực mỗi một giọt mưa rất nhỏ nhưng cả trời mưa như trút. Mỗi lúc có vô số hạt mưa đánh vào quang quyển, sức lực của mọi người nhanh chóng tiêu hao.
Hơn nữa đây là mưa đá!
Đáng chết thật!
Trong lòng Tả Mạc lo lắng nhưng không bối rối.
Tia chớp đã có Tông Như và Tam Tương Bảo Trượng nên không cần lo lắng, còn cái giọt mưa kia và mưa đá kia phải giải quyết thế nào bây giờ? Mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, sao ngay bản thân mình lại bỏ quên vật kia nhỉ?
Khẽ lật cổ tay, một cái phiên cũ nát hiện ra trong lòng bàn tay, Vũ Phiên Lệnh!
Tả Mạc ném nó cho Quỷ Vụ đồng: "Dùng thế nào?"
Quỷ Vụ đồng đã mong ước Vũ Phiên Lệnh từ lâu, vũ và vụ có thuộc tính gần tương tự nhau. Đối với nó thì đây chính là một kiện bảo bối tiện lợi. Tuy nhiên nó cũng biết mình là một con ma mới, ma mới chưa có chút công lao nào nên không dám mở miệng đề cập đến bảo bối tốt bậc này. Nó sợ khi nói ra đại nhân giận quá trực tiếp đánh chết.
Nghe thấy Tả Mạc hỏi nó có biết dùng hay không, nó vui mừng quá đỗi, liên tục gật đầu: "Biết dùng, biết dùng!"
Vũ Phiên Lệnh năm xưa là một kiện bảo bối cực kỳ tốt thuộc loại nhất nhất đẳng!
Tả Mạc không nói nhiều, hắn ném Vũ Phiên Lệnh cho Quỷ Vụ đồng.
Quỷ Vụ đồng quả nhiên không gạt người. Nó lắc lắc Vũ Phiên Lệnh vài cái, những hạt mưa bên ngoài dường như nghe lời, nhất loạt tránh mọi người. Mọi người cảm thấy áp lực giảm nhẹ, giọt mưa vốn ăn mòn tiêu hao sức lực mọi người nhiều nhất. Giờ đây không còn bị áp lực nữa, ai cũng nhẹ nhõm, sự thoải mái không nói lên lời.
"Thành công rồi! Cũng có chút ít tài vặt đấy!" Tả Mạc với vẻ mặt bất ngờ, biểu dương.
Quỷ Vụ đồng ưỡn ngực phình bụng, vẻ mặt đắc ý. Nó trong hình dáng đứa bé nên làm ra vẻ ta đây thật là tức cười. Tuy thế, con hàng này dù nội tâm đắc ý tràn cả ra ngoài nhưng ngoài miệng vẫn cực kỳ khiêm tốn, nó đáp: "Là do công dụng của Vũ Phiên Lệnh."
Tả Mạc hào phóng cho: "A..., không tệ. Về sau Vũ Phiên Lệnh coi như cho ngươi, ngươi không nên lãng phí bảo bối tốt như vậy nhé!"
Quỷ Vụ đồng giống như bị một cái gì từ trên trời giáng xuống nện trúng đầu. Đầu nó to lên, cảm giác bồng bềnh như sắp ngất. Nó vừa mới chóng mặt một chốc mà ngay lập tức mưa ở bên ngoài lại điên cuồng đập lên quang quyển.
"Cố làm cho tốt!" Tả Mạc chửi ầm lên, trừng to hai mắt: "Nếu làm không tốt, lập tức thu hồi!"
"Á!" Quỷ Vụ đồng như ở trong mộng mới tỉnh, vẻ mặt lo lắng, tay ôm chặt Vũ Phiên Lệnh lắp bắp liên tục: "Làm tốt! Nhất định làm tốt!"
Áp lực lần nữa nhỏ đi.
Tả Mạc thở một hơi thả lỏng, mặc kệ cái tên gia hoả có cái đầu không quá linh hoạt. Tia chớp và trận mưa đều được giải quyết rồi, hiện tại chỉ còn lại có mưa đá và phong cương. Quang quyển trận thế thoáng hiện chùm hoa lửa, từng vòng băng sương liên tiếp nối nhau, cái này mất cái kia sinh ra.
Đối với cái này thì trận thế tiêu hao không lớn.
Tuy nhiên ai mà biết đại dương mênh mông dài rộng đến nhường nào?
Trận thế duy trì liên tục năm ngày có thể không có vấn đề. Mười ngày, miễn cưỡng cũng được. Mười lăm ngày thì dường như đã đến tới hạn rồi. Quá mười lăm ngày...
Tả Mạc hỏi Thanh Hiểu: "Ngươi đã tới chỗ này chưa?"
"Chưa." Thanh Hiểu trung thực lắc đầu, trên mặt nó không chút sợ hãi mà chỉ ngước con mắt tò mò nhìn ra ngoài.
Trong lòng Tả Mạc thoáng thất vọng. Hắn cắn răng, coi như hết cách rồi, chỉ có kiên trì xông về phía trước thôi.
Đoàn người kết thành trận thế bay liên tục mười ngày liên tiếp vẫn chưa có dấu hiệu rời được khu vực bão táp. Bọn hắn đã từng thử phi lên tầng mây, dù cho khi bay trong mây không có bão táp như bên dưới nhưng lại có vô số sấm sét phô thiên cái địa điên cuồng đánh vào.
Cái cảnh tượng đó làm cho mọi người sợ trắng bệch cả mặt, đành phải nhanh chóng bay xuống. Chưa ai từng thấy lôi điện rậm rạp chằng chịt đến thế. Ngay cả Tông Như, tay cầm Tam Tương Bảo Trượng gặp phải lôi điện khủng bố như thế cũng chỉ có một kết quả là hôi phi yên diệt mà thôi.
Thế vào đường cùng, mọi người chỉ có thể kiên trì chịu đựng gió lốc.
Nhìn thấy trên khuôn mặt mọi người hằn rõ sự mỏi mệt, Tả Mạc biết là cần nghỉ ngơi rồi.
"Mọi người dừng lại nghỉ ngơi một lát."
Tả Mạc bảo mọi người ngừng lại, sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một tòa thành trì nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay.
"Vương Cấm Chi Thành"
Vương Cấm Chi Thành bay lên trên không trung nhanh chóng lớn lên. Trong nháy mắt, bọc mọi người vào trong đó.
Trong khoảng khắc mọi người cảm thấy thật bình yên, tiếng gào thét gào rít giận dữ đập vào mang tai không còn chút nào. Mọi người như được ở trong một thế giới khác, bên ngoài cuồng phong phẫn nộ gào thét, băng vũ đan xen, mà ở trong này tĩnh lặng bình an. Thành trì trôi nổi trên không trung không ngừng hiện lên phù văn thần bí mà phức tạp, để cho mọi người cảm thấy sự an toàn thật kỳ diệu.
Liên tục mười ngày ai cũng căng cứng thần kinh nên mọi người đã mệt mỏi đến mức không chịu nổi. Gặp được cơ hội nghỉ ngơi thở dốc, tất cả mọi người khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu khôi phục thần lực.
Thể lực của Tả Mạc đang nhanh chóng khôi phục. Ở trong Vương Cấm Chi Thành, thể lực của hắn khôi phục với tốc độ nhanh hơn so những người khác.
Cái cơ hội được thở thế này thật là quý giá.
Trong lòng Tả Mạc thầm hô may mắn, may mà mình không quên Vương Cấm Chi Thành.
Lại nhớ, Tả Mạc đã tốn nhiều thời gian chỉnh đốn lại trí nhớ của mình, một vài chuyện ẩn sâu trong trí óc hoặc đã thành từng mảnh đều được bới ra. Còn toà thành kia thì không ngừng hoàn thiện trong đầu hắn, hắn một lần nữa luyện chế lại Vương Cấm Chi Thành.
Hắn càng khắc sâu lý giải về phù trận, khi tài liệu sung túc thì mới luyện chế Vương Cấm Chi Thành. Việc này so với trước kia càng thêm chắc chắn, uy lực cũng cường đại hơn.
Luyện chế lại một lần nữa Vương Cấm Chi Thành cũng là vì những ký ức mơ hồ trong trí nhớ. Dù Vương Cấm Chi Thành được luyện chế lại một lần nhưng cấp bậc của pháp bảo này đối với hắn không có trợ giúp trực tiếp như Thần Binh.
Không ngờ được những kỷ niệm tuổi thơ lại cứu được hắn một mạng.
Tả Mạc cười khổ, tâm tình phức tạp nổi lên trong lòng.
Đảo mắt nhìn chung quanh thì đại bộ phận trong nội thành đều giống như trong trí nhớ như đúc. Sau khi luyện chế lại Vương Cấm Chi Thành thì đây là lần thứ nhất hắn vào trong đó.
Cái cảm giác quen thuộc xen lẫn lạ lẫm thật không nói lên lời.
Hắn lắc đầu cười tự giễu bản thân. Sự tình khẩn yếu ngay trước mắt như vậy mà bản thân lại phân tâm cảm khái.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới A Quỷ thật khác thường.
A Quỷ bỗng nhiên đứng dậy.
"A Quỷ, sao vậy?" Tả Mạc hơi nóng vội, hắn vội vàng đi ngay theo sau.
A Quỷ mắt điếc tai ngơ, dường như không không nghe thấy gì. Nàng cứ đi dọc con đường mòn, đi rất từ từ. Ánh mắt của nàng không còn trống rỗng mà hiện vẻ mê mang.
Bước chân A Quỷ rất chậm, khuôn mặt trước giờ không biểu cảm nhưng hiện tại thì có vẻ như chấn động.
Tả Mạc chột dạ.
A Quỷ dường như rất quen thuộc nơi này, nàng cứ lẳng lặng tiến bước, khuôn mặt lại trở lại đờ đẫn như trước.
Tả Mạc đã hiểu, nhất định là A Quỷ còn lưu lại một vài mảnh ký ức vụn vặt, khung cảnh quen thuộc của Vương Cấm Chi Thành khơi lại một phần trí nhớ của nàng.
A Quỷdường như rất quen thuộc nơi đây, nàng cứ rẽ ngang rẽ dọc rồi đi vào một cái tiểu viện.
Bàn tay đặt lên cửa, đẩy nó ra.
Tả Mạc bước chân nặng nề, tiểu viện này... Cái tiểu viện này...
Một hình ảnh mơ hồ loang loáng trước mắt.
"Cái tên Quỷ Quỷ này khó nghe quá." Tiểu nam hài lầm bầm tự nói, động tác của tay vẫn không chút chậm chạp.
Tiểu nữ hài nghiêng đầu nói: "Quỷ Quỷ cảm thấy hay mà!"
"Tu luyện như này thật không thú vị gì cả, tại sao ngươi phải dụng lực như thế?" Tiểu nam hài tỏ vẻ khó hiểu, hắn cẩn thận xử lý miệng vết thương trên chân của tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài đau quá nên mắt mọng nước, giọng nói hơi mếu máo nhưng vẫn kiên định lắm bởi: "Bởi vì chỉ có trở thành mạnh mẽ mới có thể bảo vệ thiếu gia "
"Ở đây rất an toàn, căn bản không cần bảo hộ, ta cũng không thích ra ngoài." Tiểu nam hài lắc đầu quầy quậy.
"Vạn nhất có ngày nào đó thì sao?" Tiểu nữ hài nghiêng đầu hỏi.
...
"Thiếu gia..."
Một thanh âm ngọng nghịu vang lên bên tai, âm thanh giống hệt như khi còn nhỏ... A a... Là ảo giác rồi...
Trong lòng Tả Mạc rất khó chịu, hắn hít thật sâu rồi thở mạnh ra một bầu buồn bực.
Hắn ngẩng đầu, đối diện là một cặp mắt.
Tả Mạc ngây người.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 810: Tỉnh lại
Chương 810: Tỉnh lại