DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 698: Khách tới ngoài ý muốn

Bất Chu thành, Thang Văn điện.

Suốt mấy năm gần đây, Bất Chu thành mới có dịp trở thành một nơi tổ chức yến hội có khí thế hừng hực quy mô nhất như hiện nay, lúc này trong Điện chứa rất đông người, mỹ nữ dập dìu như mây, hòa quyện với mùi thơm của rượu ngon bay thoang thoảng khắp nơi trong gió, những nhân vật rất có danh tiếng, thậm chí đã từng xích mích với nhau đều tới lui chào hỏi.

Chỉ cần người nào ở gần Bất Chu thành mà có chút danh vọng đều được Thang gia mời tới đây, thậm chí có những cao thủ rất nổi tiếng xuất phát từ các khu Thành thị lân cận cố gắng kiêm trình suốt đêm để đến được nơi này.

Quả thật, ở khu vực phụ cận này không ai có danh vọng bằng Thang gia cả, tuy nhiên rất nhiều người kéo đến chỉ vì một người, đó chính là Đại sư Tiêu Vân Hải. Thật ra đối với một vị Đại sư mới vừa luyện chế được Địa Ma binh mà nói, đạt tới trình độ cỡ đó mà được mọi người hâm mộ đến thế cũng chẳng có gì kỳ quái.

Vì nghe nói là buổi tiệc này được cử hành chính do Đại sư Tiêu Vân Hải đích thân yêu cầu, nên nhất thời khiến cho rất nhiều người kéo đến vì ai cũng có chủ ý riêng cả.

Mặc dù vị Đại sư này đã bị Thang gia dành trước rồi, nhưng nếu có cơ hội được làm quen rồi lưu lại chút thiện duyên, chỉ bấy nhiêu thôi cũng có thể khiến cho rất nhiều người phải động tâm. Nhất là những người có thực lực cao thâm tuy nhiên do bị thiếu hụt cao thủ Ma binh sư, nên bọn họ bu lại tựa như đám ruồi thấy thịt mà giũ cánh bay tới ào ào.

Trên mặt Phong Tín Tử vẫn nở nụ cười rạng ngời như ánh mặt trời, tính ra từ đầu đến giờ không biết là hắn đã cự tuyệt hết bao nhiêu thiếu nữ Ma tộc xinh đẹp rồi, nhưng cuối cùng tay hắn vẫn cầm chén rượu mà ngồi bên cạnh Cơ Lệ Ngữ.

"Ngươi tính sai rồi" Cơ Lệ Ngữ nhoẻn miệng cười mang theo chút tia chế nhạo rồi nói tiếp: "Người ta chính là một vị Ma binh Đại sư mới xuất hiện đấy".

Phong Tín Tử nhún vai: "Nói không chừng Tiếu Ma Qua cũng biết luyện chế Ma binh thì sao?"

Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng hắn cũng chưa tin lắm lập luận của mình, đúng là Tiếu Ma Qua rất xứng đáng với danh xưng thiên tài, sợ là trong tương lai cũng giống như Phong Tín Tử hắn sẽ được gọi là thiên tài vậy, quả thật hắn không thừa nhận cũng không được, rõ ràng đối phương có thiên phú kinh người. Dù sao thì bản thân hắn có thiên phú gì gì đi nữa cũng không thể nào hoàn hảo được, chẳng hạn như việc luyện chế Ma binh vốn là một lĩnh vực mờ mịt thâm sâu, muốn đạt được thành tựu ở lĩnh vực này cũng cần phải có kinh nghiệm và hội đủ tài hoa nữa. Nói cho đúng hơn là, người đi trước rất cần đến tính chất thiên phú, nhưng ngược lại những người theo sau lại cần đến thời gian là quan trọng nhất.

"Hơn nữa ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Tên Ma Binh sư có thể luyện chế ra Địa Ma binh này vì sao trước giờ không có chút danh tiếng thế, thậm chí còn chưa có ai nghe qua tên của hắn nữa kìa" Phong Tín Tử nhìn về phía Tả Mạc đang ngồi ở đàng xa mà miệng cứ làu bàu.

"Không có tiếng tăm gì tự nhiên lại nổi tiếng à, có rất nhiều, đầy ra đấy, chẳng có gì kỳ quái cả" Cơ Lệ Ngữ tỏ vẻ bình thường.

"Cứ cho là thế đi" Phong Tín Tử cũng không nói thêm gì nữa.

Bỗng nhiên xuất hiện một dáng người vồn vã chạy tới, hắn mở miệng hết sức nhiệt tình: "Hắc hắc..., tối nay có thể được diện kiến tiểu thư xinh đẹp thế này, thật là may mắn quá! Tiểu thư quá xinh đẹp đến nổi làm cho con tim ta như muốn ngừng đập, xin hỏi phương danh của tiểu thư là gì?"

Trong lòng Cơ Lệ Ngữ thoáng sinh ra cảm giác chán ghét, thế nhưng trên mặt nàng vẫn không biểu hiện chút nào, trái lại còn thản nhiên cười nói: "Muốn thỉnh giáo tên người khác sao không báo ra trước tên của mình đi?"

Quả thật trông Cơ Lệ Ngữ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lúc nàng chưa cười chẳng khác nào một viên minh châu làm chói mắt cả buổi tiệc, do đó mỗi khi nàng cất lên giọng cười thì cả gian đại điện như chợt sáng bừng cả lên, hầu hết các khách khứa ngồi gần đó đều ngây người hẳn ra.

Gã trẻ tuổi thấy vậy cũng ngớ người ra, một lát sau mới phục hồi tinh thần trở lại, trông vẻ mặt vẫn còn đượm nét cực kỳ say mê, với bộ dáng đó dường như Cơ Lệ Ngữ kêu hắn đi chết thì hắn cũng lập tức cam tâm tình nguyện.

"A a a...! Thật là đáng chết mà! Trời ạ, không ngờ ta lại quá thất lễ thế này, không thể tha thứ được, thật không thể tha thứ! Xin tiểu thư hãy … thứ tha cho sự thất lễ của ta, tại hạ là Hoa Như Hải thuộc Hoa gia ở Nam Loan, chỉ là một nơi nhỏ bé mà thôi".

Mặc cho vẻ mặt nịnh hót tràn đầy nụ cười của Hoa Như Hải, chung quanh vẫn vang lên nhiều tiếng kinh hô, rõ ràng Hoa gia ở Nam Loan chính là một thế lực không kém Thang gia chút nào.

"Thật vui khi được gặp tiên sinh Hoa Như Hải! Ta là Cơ Lệ Ngữ của Yêu tộc!" Cơ Lệ Ngữ cười tươi như hoa, lại tiếp tục làm thu hút biết bao ánh mắt đăm đăm của những nam nhân xung quanh.

"Thật vui, thật vui, thật là vui quá đi!" Hoa Như Hải càng bị kích động nên lời nói không còn trôi chảy như thường ngày.

"Tiên sinh Hoa Như Hải cũng vì Đại sư mà đến đây sao?" Cơ Lệ Ngữ tò mò hỏi.

Hoa Như Hải gật đầu lia lịa: "Không sai, không sai chút nào, do lúc Đại sư luyện chế ra Địa Ma binh ta cũng ở gần Ma Binh trì, nên đã tận mắt chứng kiến thiên địa dị tượng khi Thiên Xà Thập Tướng Mâu được luyện thành".

"Thiên Xà Thập Tướng Mâu?"

"Đúng vậy, chính là một thanh Địa Ma binh cực kỳ xuất sắc, bản thân nó có thể hóa thành mười loại Ma binh khác nhau, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến được một thanh Địa Ma binh thần kỳ đến như thế, đáng tiếc là nó đã rơi vào tay của Vật Hi Đường rồi, muốn mua lại thật không dễ dàng chút nào" Hoa Như Hải lắc đầu cảm khái mà vẻ mặt đầy tiếc hận.

Bỗng nhiên Cơ Lệ Ngữ hỏi: "Dường như Đại sư đó rất trẻ tuổi, chẳng lẽ cũng đã từng có Ma Binh sư trẻ đến thế sao?"

Hoa Như Hải cười nói: "Thật ra ngay lúc đó ta đã liếc nhìn kỹ Đại sư mà phải ngớ cả người ra, không ngờ tuổi tác người đó lại không chênh lệch mấy so với ta. Dù sao thì bọn phàm tục như chúng ta đây, không thể nào so được với cỡ nhân vật như Đại sư đâu".

"Nói rất đúng" Cơ Lệ Ngữ cười nhẹ rồi ánh mắt của nàng chuyển hướng sang nơi đang trưng bày Ma binh ngay giữa đại điện mà hỏi tiếp: "Đó chính là thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu phải không?".

"Ờ!" Vẻ mặt say mê của Hoa Như Hải liền chuyển hướng nhìn về cây Thiên Xà Thập Tướng Mâu đó mà lẩm bẩm nói: "Hoàn mỹ! Quả thật quá hoàn mỹ! Thủ pháp luyện chế như vậy đúng là chưa từng nghe thấy qua, quá lợi hại!".

Cơ Lệ Ngữ cũng chú mục nhìn kỹ thanh Thiên Xà Thập Tướng Mâu đó, bỗng nàng phát hiện ra một luồng khí tức mơ hồ từ thân Mâu tỏa ra rồi bao phủ cả tòa đại điện, khiến cho con tim người nào vừa tiếp xúc với nó phải đập nhanh loạn hẳn lên, thỉnh thoảng còn nghe được từng đợt than vãn sợ hãi nữa.

"Thật là một kiệt tác hoàn mỹ" Tổng quản Vật Hi Đường cũng cảm thán nói ra.

"Đa tạ quý đường đã hỗ trợ cho ta!" Tả Mạc hướng về đối phương ra vẻ cảm tạ, nguyên do Thiên Xà Thập Tướng Mâu đã được bán cho Vật Hi Đường rồi, nhưng lần này lại chấp thuận vác ra đây để trưng bày thế này, đương nhiên là do nghĩ tới mặt mũi của Tả Mạc đang đứng trước mặt đây.

"Tiện tay mà thôi" Trung niên Ma tộc cười nói, rồi tiếp tục thốt ra một câu hết sức thâm ý: "Bất kể thế nào đi nữa Vật Hi Đường vẫn là bằng hữu của Đại sư mà".

Quả thật ngay khi hắn nhận được thỉnh cầu của Tả Mạc cũng cảm thấy hơi giật mình, nhưng cũng rất nhanh hắn đã đưa ra quyết định ngay lập tức. Mặc dù không rõ vị Đại sư này có dự tính gì cần hỗ trợ, nhưng chỉ cần có cơ hội kết giao được với đối phương, thì hắn tin chắc đó chính là lựa chọn chính xác nhất.

Tả Mạc nâng chén rượu trong tay lên liền hướng về phía đối phương mà lập tức mở miệng: "Xin mời!".

"Xin mời!" Trung niên Ma tộc cũng hài lòng mà nâng chén đáp lễ, quả thật mình có thể khiến cho Đại sư phải thiếu nợ một phần nhân tình thế này, nếu không tận dụng được cơ hội này thì sẽ khó mà gặp lại được.

Lúc này trên mặt Thang Thần vẫn nở nụ cười nhẹ, bỗng nhiên một gã người hầu ghé tai hắn bỏ nhỏ vài câu, hắn nghe thế liền gật đầu.

Tức thì tự nhiên hắn đứng thẳng người lên, rồi giơ hai tay lên cao mà cất cao giọng: "Các vị...!".

Toàn thể quan khách lập tức yên tỉnh lại, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Thang Thần, do hắn có quyền uy tuyệt đối ở Bất Chu thành nên đôi khi chỉ cần vài câu nói của hắn thôi, cũng có thể phát sinh ra nhiều ảnh hưởng tới Bất Chu thành.

Vẻ mặt Thang Thần tươi cười nói: "Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, vốn dĩ khách tới đã đông đúc, nay lại có thêm khách quý quang lâm nữa".

Ngay khi hắn đang nói thì bất chợt xuất hiện một đoàn người tiến vào từ cửa điện. Dẫn đầu là một thanh niên khí chất tuyệt hảo, hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trên khuôn mặt anh tuấn đó tràn đầy vẻ tự tin, vừa đi vừa ngẩng đầu tiến bước tới trước.

Khiến cho một số người không tự chủ được phải nhường đường tránh sang một bên.

"Bái kiến Thang thúc thúc!" Gã thanh niên này khom người hành lễ với Thang Thần.

Thang Thần cười sảng khoái nói: "Mau tới đây, tới đây nào, để thúc thúc nhìn thật kỹ mới được. Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên! Ta thật hâm mộ cho A Địch, hắn thật có phước mới có một nhi tử thế này!".

A Địch? Trong đám người xung quanh liền vang lên một trận âm thầm bàn luận, bởi vì tất cả mọi người đang suy đoán xem vị A Địch đó là ai.

"Phụ thân vẫn thường xuyên nhắc tới thúc thúc, chẳng qua vì công việc bận rộn nên mấy năm gần đây không thể đến thăm Thang thúc thúc được, khiến cho phụ thân rất đau lòng" Gã thanh niên cung kính nói.

"À..." Trên mặt Thang Thần liền hiện lên dáng vẻ như đang ôn lại chuyện xưa, một hồi lâu cảm khái nói tiếp: "Ta nhớ lúc xưa thật là vui vẻ mà!".

Hắn chợt bật cười: "Dù sao thì bây giờ đã già hết rồi, không nên nghĩ thêm làm gì nữa" Vừa dứt lời, hắn chuyển hướng sang phía đại sảnh, vừa nắm tay gã thanh niên đó vừa cao giọng nói: "Các vị, ta muốn giới thiệu với mọi người, đây là công tử của Địch Soái mà cũng là chất nhi (*) của ta, tên là Hi!".

Nhất thời phía dưới như muốn nổ tung ra.

Ở đây chẳng ai mà không biết đến Địch Soái cả, à đương nhiên không tính tới Tả Mạc rồi. Địch Soái vốn vang danh Ma giới là một trong những Soái giai nổi tiếng nhất, quả thật thanh danh của Địch Soái vượt xa Thang Thần.

Trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ nghi ngờ khó hiểu, mặc dù ở Bất Chu thành này danh vọng không ai bằng Thang Thần, nhưng rõ ràng từ trước giờ tiếng tăm của Thang gia tương đối thấp, bọn họ tựa hồ như chỉ muốn an phận ở một góc, mà không có dã tâm tranh đoạt thiên hạ.

Vì vậy trong ánh mắt của rất nhiều người tại đây, dù sao Thang gia cũng chỉ là thế lực ở một địa phương mà thôi, Nhưng trái lại, Địch Soái lại đủ lực để tranh đoạt thiên hạ, thậm chí còn là một vị Ma Soái cường đại nhất nữa.

Thật không ngờ, nhi tử của Địch Soái lại rất cung kính thủ lễ vãn bối với Thang Thần đến như thế, hơn nữa quan hệ của hai bên không tệ chút nào, quả thật điều này mang đến bất ngờ cho nhiều người ở đây.

Hi mới vừa đến, lập tức làm cho mạch nước ngầm của cả hội trường bắt đầu khởi động, đồng thời trong lòng của rất nhiều người xung quanh đều tự nhủ cần phải đánh giá lại thực lực của Thang gia mới được.

Tất nhiên, trong số đó cũng bao cả Quý gia.

A Hoành đang ngồi ở một góc thì ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng kinh nghi khó tả. Rõ ràng Quý gia vẫn đang cố gắng muốn mượn sức của Thang gia, thậm chí còn tính toán nhờ đợt kết thông gia lần này mà hai bên có thể kết minh với nhau nữa.

Không ngờ ở giữa đường chui đâu ra tên Hi công tử của Địch Soái này, khiến cho hắn đánh hơi thấy một tia khí tức không bình thường chút nào.

Thế mà vẻ mặt oán độc của công tử Quý gia ở bên cạnh hắn lại đang nhìn trừng trừng vào Tả Mạc với sắc mặt dữ tợn.

Vừa trấn định lại được tinh thần, lập tức A Hoành chú ý tới vẻ mặt của thiếu gia nhà mình liền không khỏi nhíu mày, rõ ràng mới vừa nhìn qua Hi công tử anh khí bất phàm bao nhiêu, lúc này nhìn lại thiếu gia nhà mình càng khiến A Hoành phải âm thầm lắc đầu bấy nhiêu.

Dù sao thì hôm nay Tiêu Vân Hải cũng là khách quý của Thang gia, cho nên bọn họ không có cơ hội nào để động thủ. Còn chưa tính tới việc bọn hắn dự định mượn hơi của Thang gia nữa, mà cho dù bọn hắn không thèm để ý đến thái độ của Thang gia đi nữa, cũng không thể nào ra tay đối phó với khách quý của Thang gia ngay tại Bất Chu thành này.

Vì thế hắn quay sang nhắc nhở: "Ta thiết nghĩ thiếu gia đừng nên vọng động!".

"Chẳng lẽ cứ thế mà quên đi sao?" Tên thiếu gia nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi, thanh âm phảng phất như gầm thét từ trong lồng ngực sắp nổ tung ra vậy.

A Hoành thản nhiên nói: "Vậy nếu đắc tội với Thang gia, lão gia sẽ cảm thấy thú vị lắm à".

Khuôn mặt lấm lét của Quý thiếu gia chợt nhớ tới lửa giận của phụ thân hắn, mà chợt khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng khắp toàn thân, lập tức tất cả lửa giận đều bị biến mất không còn một mống.

A Hoành nói xong cũng không thèm ngó ngàng gì tới thiếu gia nhà hắn nữa, mà chỉ chăm chú để ý thật kỹ vào Hi công tử đang ở bên kia. Hắn bỗng đưa ra quyết định trong tích tắc, trước hết hắn phải dò xét rõ ràng xem ý đồ của Hi công tử đến Bất Chu thành này làm gì.

Mặc dù Thang gia không mấy tiếng tăm, nhưng thực lực không thể nào khinh thường được, có thể được kết minh với bất kỳ thế lực nào đi nữa, sau này cũng sẽ có lực lượng trợ thủ thật lớn.

Tất nhiên A Hoành hiểu được, nếu đặt trường hợp Địch Soái lúc này tiến vào địa phận kiểm soát Giới của Quý gia thì hiển nhiên khả năng hiệu triệu lực lượng không thể bằng Quý gia được. Chẳng qua hắn không ngờ tới, Thang gia lại có được ô dù to đến thế, bọn hắn đã cố công điều tra bấy lâu nay mà không nghe được chút tăm hơi nào cả.

Mặc dù từ trước tới giờ Quý gia luôn cố gắng muốn mượn hơi của Thang gia, thế nhưng thái độ của Thang gia thủy chung vẫn tỏ ra mập mờ, thì ra bọn họ có hậu thuẫn phía sau.

Bất luận thế nào đi nữa, cũng không thể nào để cho Thang gia kết minh cùng Địch Soái được.

Trong ánh mắt A Hoành chợt hiện lên tia hàn quang.

Biểu hiện của hắn như thế mà vẫn không thấy ai chú ý đến hai người bọn Quý gia đang ngồi trong gốc cả.

Lúc này, ánh mắt Thang Thần bỗng quét qua đội ngũ của Hi công tử một lượt, chợt hắn hơi bất ngờ khi ánh mắt dừng lại trên người của Lê Tiên Nhi. Thế nhưng sắc diện hắn không hề thay đổi, liền dẫn Hi công tử tới trước mặt Tả Mạc.

"Hiền chất, hãy đến đây nào, vị này là Đại sư Tiêu Vân Hải! Chính Đại sư mới vừa luyện chế ra thanh Địa Ma binh có tên là Thiên Xà Thập Tướng Mâu vô cùng lợi hại đấy!"

Nhưng vào lúc này, khóe mắt Tả Mạc chợt nhìn thấy ở một chỗ vốn trước đây bị che khuất.

(*) Chất nhi: cháu.

Đọc truyện chữ Full