La Lý như đang ở trong mộng.
Một cõi mộng ly kỳ và quỷ dị, hắn biết rõ là hắn đang nằm mơ thế nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều rất rõ ràng. Hắn có thể nghe thấy tiếng thở của Tiểu Quả và Lý Anh Phượng sư muội ở bên. Hắn có thể nhìn thấy những hạt bụi nhỏ đang phiêu phù trong không khí, hắn có thể cảm thụ được những dòng khí nhỏ từ cách đó mười dặm, hắn có thể nhận thấy sức sống ở sâu trong lòng đất…
Thế giới bên ngoài đang dùng một phương thức vô cùng rõ ràng lặng lẽ thẩm thấu vào tâm thần hắn.
Nhưng trước mắt vẫn là một khoảng u tối, hắc ám tràn ngập khí tức tử vong.
Hắn đã chết!
Cảm nhận như thế đã xuất hiện không bao lần trong lòng hắn.
Ngay từ đầu hắn đã đắm chìm vào trong thế giới muôn màu vô cùng rõ ràng kia, thăm dò các kiểu. Tất cả những phát sinh xung quanh đều không tránh được "con mắt" của hắn, mặc dù hắn không nhìn thấy. Ngay cả khi hắn đã nắm vững các loại kỹ xảo, hoặc có thể nói là các loại phương thức đặc biệt này thì hắc ám tử vong trong cõi mộng vẫn không có chút biến hóa.
Hắn không quên mục tiêu ban đầu của mình.
Một bóng dáng mỹ lệ quanh quẩn trong lòng hắn, nàng bắt đầu đi vào cõi mộng của hắn.
Hắn dùng tất cả những cách hắn có thể nghĩ ra khiến cõi mộng đầy hắc ám tử vong này có thêm chút sắc thái. Hắn dùng những sắc thái hắn sáng tạo ra để phác họa nên bóng dáng mà hắn không thể quên được.
Rồi một tia sắc thái cuối cùng cũng chìm vào trong mắt Ngã Ly, vốn Ngã Ly đầy khô khan đột nhiên trở nên sống động hơn.
Thân hình thanh nhã như sen nhỏ vừa nở, đôi mắt đẹp lạnh lùng khiến nàng trở nên xa cách. Nàng nhìn La Ly, ánh mắt đầy phức tạp, môi anh đào khẽ mở, bỗng vang lên câu hát: "Ta sống người chết, đó chính là chia ly."
Ông!
Đầu La Ly như bị thứ gì đó đánh trúng.
Hắc ám tử vong cõi mộng bắt đầu sụp đổ, hắn cảm giác được thân thể mình không ngừng trở nên trong suốt, mà thân hình Ngã Ly thì không ngừng trở nên rõ ràng. Hắc ám khắp trời đang tập trung vào giữa hai người hóa thành một sợi dây xích màu đen, một đầu đặt ở trong cơ thể La Ly, một đầu đặt ở trong cơ thể Ngã Ly.
La Ly như hiểu ra, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Sinh tử tỏa, nguyên lai đây là sinh tử tỏa!
Không đúng, hắn cảm thấy cái tên sinh tử tỏa này không phải như thế. Người sáng tạo ra môn công pháp này cũng không nghĩ được biến hóa cuối cùng của nó.
Trong lòng liền động, hắn bỗng chỉ vào sợi dây xích màu đen, dứt khoát nói: "Xích này tên gọi Bất Ly!"
Ngã Ly nghe thấy thế thân thể mềm mại hơi chấn động, ánh mắt lạnh lụng dần trở nên nhu hòa, kiếm ý lượn lờ, môi anh đào khẽ mở, tiếng ca lại vang lên: "Sinh tử lưỡng ly, song tâm đồng tỏa, luân hồi bất ly."
Lời ca vừa hết thì vô số tự phù phức tạp từ trong cơ thể hai người thoát ra, dọc theo dây xích hướng về phía trung tâm. Phù văn thoát ra từ trong cơ thể La Ly tràn ngập hắc quanh lóng lánh, mà phù văn thoát ra từ trong cơ thể Ngã Ly thì tràn ngập bạch quang, hai luồng ánh sáng nhanh chóng tập trung vào giữa.
Tranh!
Sợi xích bất động đột nhiên biến thành màu đỏ tươi, mà những vòng xích tựa như sắt thép kia hóa thành một sợi dây đỏ với những đường đồng tâm, đan xen vào nhau nối liền giữa hai người.
Sợi dây đỏ dần trở nên phai nhạt cho tới khi biến mất.
Nhưng La Ly có thể cảm nhận được rõ ràng sợi dây đỏ, hắn biết, từ hôm nay trở đi, vận mệnh của hắn và Ngã Ly đã vĩnh viễn cột chặt vào nhau, dù là cái chết cũng không thể chia lìa bọn họ.
Hắn cũng biết, bây giờ bản thân đã không còn là một người sống.
Nhưng hắn vẫn rất vui sướng.
Có thể gặp lại nàng thì tất cả đều đáng giá.
Cánh ve trên lưng Tiễn Thanh đang đập với tần suất kinh người tạo nên những gợn sóng trong suốt, những gợn sóng này lấy Tiễn Thanh làm trung tâm không ngừng khuếch tán ra bốn phía.
Khi đợt sóng gợn đầu tiên tiến tới sắc mặt Hạng Đông đứng bên cạnh Tiễn Thanh chợt biến, biết rõ lợi hại nên hắn dứt khoát lùi lại!
Những gợn sóng nhìn như trong suốt vô lực kia tựa như những sợi tóc phấp phới trong không trung.
Khi đợt sóng gợn đầu tiên quét trúng người Hắc Kim phù binh thì cả người hắn rực sáng, từng phù văn như nhận được kích thích hiện lên trên da hắn!
Bộ dạng tươi cười bất cần đời trên mặt Hắc Kim phù binh biến mất, ánh mắt hắn trở nên băng lãnh.
Âm sát!
Những gợn sóng nhìn như nhu nhược này chính là âm sát thuật cực kì lợi hại!
Thiền ti chướng!
Đây là ma thể ma hắn tu luyện, ngoại trừ hắn không ai biết rõ. Trong bộ tộc không minh thiền ma, âm sát chỉ có thể tính là thiên môn nhưng môn "thiền ti chướng" này có uy lực rất lớn, chỉ vì tu luyện nó vô cùng gian nan nên rất ít người tu luyện nó.
Bên cạnh chiến xa, Ô Ngọc ngạc nhiên nói: "Tiễn Thanh vậy mà vẫn còn lá bài chưa lật, chưa chắc đã không có cơ hội thủ thắng."
"Huyết mạch không minh thiền ma cao quý, năm đó cũng tương đối cường đại, mặc dù hiện nay suy sụp không ít nhưng vẫn còn chút vốn liếng. Môn âm sát ma công này không tệ, vẫn còn chút giá trị để bồi dưỡng." Vũ Soái thản nhiên nói.
Ô Ngọc gật đầu đáp: "Ta sẽ ra tay. Ma tượng này rất khác thường. Nếu như chủ thượng có thể chiêu mộ Tiếu Ma Qua về dưới trướng thì tương đương chiêu mộ chín vệ khác!"
Vũ Soái bị lời nói này làm cho động tâm, trầm mặc không nói.
Chiến đấu trên bầu trời vô cùng kịch liệt.
Phù văn với phong cách cổ xưa trong tay Hắc Kim phù binh có uy lực vô cùng lớn, phàm là bị bàn tay hắn quét trúng thì những hoa văn âm sát sắc bén hơn cả phi kiếm kia liền giống như tóc vừa bới đã gãy.
Nhưng thiền ti chướng vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng vây lấy Hắc Kim phù binh.
Tiễn Thanh đem ma thể vận dụng đến cực hạn, hắn không giữ lại chút sức nào, cánh ve sau lưng đã biến thảnh một vùng sáng.
Thiền ti chướng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dầy đặc.
Trên mặt Hắc Kim phù binh bỗng hiện lên một nụ cười đầy quỷ dị.
Nụ cười đầy quỷ dị này xuất hiện trên khuôn mặt băng lãnh hờ hững của Hắc Kim phù binh càng khiến nó quỷ dị hơn.
Bỗng miệng hắn mở ra, hút mạnh vào!
Tê!
Thiền ti chướng khắp trời giống như trăm sông đổ về biển, nhất tề bay vào trong miệng Hắc Kim phù binh!
Trong chớp mắt, thiền ti chướng trong không trung đều bị quét sạch, sạch như lau vậy, không còn bất cứ thứ gì.
Ách!
Hắc Kim phù binh cảm thấy mỹ mãn mà nấc lên một cái, hắn nhếch môi, nghiến răng, nháy nháy mắt với Tiễn Thanh: "Này cu, còn không?"
Tiễn Thanh sững sỡ ngây ra.
-
Hạng Đông không ngờ hành động lui về sau của hắn lại khiến A Quỷ công kích hắn.
A Quỷ tựa như u linh đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn khiến hắn giật nảy mình. Nhưng phản ứng của hắn cũng tương đối nhanh, biết rõ A Quỷ lợi hại, ngón tay chỉ vào A Quỷ điểm vào hư không một cái.
Một quang hoa màu xanh biếc đột nhiên từ đầu ngón tay hắn bắn ra về phía A Quỷ!
Đôi chân trần của A Quỷ đạp vào hư không, cả người đột nhiên biến mất.
Phanh!
Hạng Đông giống như bị một chiếc búa tạ đánh trúng, cả người chấn động lùi lại mất bước.
Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, hắn sớm đã biết A Quỷ so với ám kim ma tượng kia thì khó chơi hơn nhiều nhưng cho tới tận khi giao thủ hắn mới có thể chân chính cảm thụ được sự khó chơi của A Quỷ.
Công kích của đối phương không hề có dấu hiệu báo trước, uy lực lại vô cùng lớn.
Áo giáp trên lưng hắn đã xuất hiện một vết rạn nứt.
Hạng Đông là thanh quy ma ở sâu trong Đông Hải giới, quy xác trên người hắn phi kiếm cũng khó tổn thương được, cơ hồ là giáp xác cứng rắn nhất. Bằng vào quy xác đao thương bất nhập này hắn đã sống sót sau vô số trận chiến, không ngừng tiến bộ mới có được địa vị như hiện này.
Thế nhưng…
Mắt hắn nhìn về phía A Quỷ đầy kinh sợ, một kích vừa rồi của A Quỷ đã khiến giáp xác chưa từng tổn hại của hắn xuất hiện một vết rạn rất rõ!
Chết tiệt!
A Quỷ ra tay không chút lưu tình, hai tay nàng không ngừng huy động.
Bang bang phanh!
Những đợt tấn công mãnh liệt như mưa rơi trên người Hạng Đông.
Sau mỗi một kích, thân thể Hạng Đông đều chấn động, thân thể hắn như một cái sàng không ngừng rung lên. Bất luận hắn thoát ra từ hướng nào đều bị trúng phải công kích của A Quỷ.
Tử mang bùng cháy trong mắt A Quỷ, hai tay liên tục phách động nhưng mắt nàng lại đang nhìn về phía Tả Mạc.
Trong mắt nàng tràn ngập sự quan tâm!
----------------------------
Tả Mạc cảm nhận được ánh mắt của A Quỷ nhưng lúc này hắn không rảnh để đáp lại, giờ đây trong cơ thể hắn đang có những biến hóa nghiêng trời lệch đất, thần lực và ma thể đang không ngừng dung hợp.
Mỗi khi những luồng sức mạnh nhỏ kia lưu động thì tựa như dung nham chảy qua, vô cùng nóng bỏng.
Hoa văn mười vầng thái dương tựa như mười mặt trời vậy, chúng nó tỏa ra sức mạnh và nhiệt lượng kinh người.
Khiến Tả Mạc khiếp sợ chính là chúng lại tuân theo một quỹ tích kì dị, chậm rãi vận chuyển.
Nhưng lúc này Tả Mạc không có thời gian để tán thưởng và sợ hãi, bởi vì hắn đã tìm được sức mạnh chân chính của thập ô thiên nghi!
Vận chuyển!
Chính là vận chuyển!
Khi mười mặt trời chậm rãi vận chuyển thì có một luồng sức mạnh mênh mông tràn ngập trong cơ thể hắn.
Luồng sức mạnh này khác hẳn với sức mạnh lúc trước hắn phát hiện ở thập ô thiên nghi, mặc dù nó rất dương cương nhưng không chút bá đạo mà lại mênh mông như biển, ấm áp như mặt trời.
Phúc chí tâm linh, Tả Mạc vô thức vận chuyển thập ô thiên giới mà hắn còn chưa thành thục, luồng sức mạnh dương cương mênh mông kia điên cuồng rót vào trong thập ô thiên giới.
Đột nhiên mười mặt trời vận chuyển nhanh hơn!
Sức mạnh mênh mông cuồn cuộn không ngừng rót vào trong thập ô thiên giới.
Tả Mạc tựa như tiến vào một thế giới khác, thập ô thiên giới giống như khí cầu bị thổi phồng lên, nhanh chóng to ra. Khi nó đã đủ lớn thì không tiếp tục to ra nữa nhưng tốc độ vận chuyển của mười mặt trời lại không giảm, sức mạnh vẫn rót vào trong thập ô thiên giới.
Tả Mạc như hiểu ra được điều gì đó.
Thái dương cố nhiên có mặt bá đạo nhưng sự ấm áp của nó lại nuôi dưỡng sinh cơ của vạn vật.
Mặt trời, khởi đầu vạn vật!
Vài chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, cơ hồ cùng lúc đó thân thể hắn như bị sét đánh trúng bỗng nhiên chấn động!
Thập ô thiên giới tràn ngập sức mạnh lại sinh ra biến hóa.
Tràn trề sức sống, vô số cỏ xanh đang đâm chồi vươn lên. Chúng nó sinh trưởng với tốc độ kinh người, trong nháy mắt, trước mặt Tả Mạc là một biển cỏ xanh. Ngay sau đó, từng bụi cây nhỏ từ trong biển cỏ vươn lên, mắt thường cũng có thể thấy được nó dần trở nên cao lớn, tươi tốt và trở thành rừng cây.
Động vật bắt đầu xuất hiện trong rừng.
Tả Mạc hiểu ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Một vầng mặt trời đang lơ lửng trên không.
Theo sức mạnh không ngừng rót vào, một vầng mặt trời nữa đã thành hình.
Ba, bốn vầng mặt trời…
Cây cối bắt đầu héo rũ, mặt đất bắt đầu rạn nứt, động vật chết đi!
Khi mặt trời thứ mười xuất hiện trên bầu trời.
Mặt đất như than đốt, trời cao đỏ sậm, lửa lan tràn khắp nơi, quỷ thần đều đốt tựa như luyện ngục vậy!
Thập ô thiên giới, luyện ngục chi giới!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 641: Bất Ly
Chương 641: Bất Ly