DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 535: Đánh lén

Kinh văn như lá cây bị gió cuốn bốc lên, lan đến từng ngóc ngách.

Những lá cây màu vàng mỹ lệ này mang theo khí tức độc hữu của thiện tu khiến người ta không khỏi cảm thấy mê mẩn. Tông Như biến sắc, bước lên trước một bước, từng tia từng tia nguyện lực quấn lấy thập tự chuyển kinh đồng, chuyển kinh đồng rực sáng!

Một vòng kinh văn bỗng sáng lên trên chuyển kinh đồng, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt bao phủ mấy người Tả Mạc Vi Thắng.

Gần!

Dư âm vang vọng, thiền gia phạm xướng!

Trong nháy mắt toàn bộ kinh văn nổ tung, hóa thành vô số hào quàng màu vàng rơi xuống như mưa, tràn ngập không gian!

Bông tuyết phiêu phù trong không khí bị kim quang chạm vào liền vỡ tan thành những mảnh băng vụn! Trong nháy mắt băng vụn bay khắp trời. Vốn điểm sáng bị đóng băng đột nhiên rực sáng, mỗi điểm sáng giờ đã to bằng nắm tay, phiêu phù trong không trung, chập chờn bất định.

Tông Như phóng ra quang tráo, những kim quang trước mặt này thật yếu ớt!

Song phương không cùng đẳng cấp, chênh lệch về bản chất lúc này được thể hiện rõ nét.

Quang tráo bị nghiền nát, Tông Như đau đớn kêu lên, liên tục lùi lại mấy bước.

Sắc mặt Vi Thắng khẽ biến, hắc kiếm trong tay khẽ xoay tròn, không gian trước mặt như bị thủng một lỗ, trong nháy mắt kim quang bị lỗ hổng này thôn phệ!

"A!"

Một tiếng thốt nhẹ vang lên, đó là của Định Chân.

Hắn kinh ngạc nhìn Vi Thắng, trước đó tuy rằng rất tán thưởng Vi Thắng nhưng trăm ngàn lần hắn không nghĩ tới thiếu niên trẻ tuổi này lại có thể mò tới được cánh cửa của "giới"!

Thực là thiên tài!

Không biết là môn phái nào… Không hiểu tại sao bọn họ lại đi cùng lam nhân?

Lẽ nào có môn phái dám công khai vi phạm cấm kị của tứ cảnh thiên?

Định Chân vừa tán thưởng vừa nghi hoặc, trong mắt hắn "giới" của Vi Thắng vừa yếu lại vừa thô. Tuy rằng trong phái Định Chân không có thực quyền nhưng chính bởi thế hắn lại càng thêm chuyên tâm tu luyện.

Hai mươi năm trước hắn đã bước qua cánh cửa "giới", luyện thành Đăng Hỏa Phạn giới. Trài qua hai mươi năm tìm tòi và hoàn thiện, Đăng Hỏa Phạn giới của hắn đã sớm tiến vào một cảnh giới hoàn toàn mới!

Chưởng môn Huyền Không tự là một trong ít người hiểu rõ thực lực của Định Chân, vì vậy mặc dù Thiên Hoàn Thân Vô Hợi tả tơi từ Vân Hải giới trở về hắn vẫn vô cùng tin tưởng Định Chân có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ.

Không khí như bị kích động, giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy động tạo nên một vòng xoáy thật lớn, vô số hào quang kim sắc trong phút chốc xuất hiện trước mặt Vi Thắng.

Hào quang liên miên bất tận chìm vào trong vết nứt trước mặt Vi Thắng.

Vết nứt bỗng run lên!

Vi Thắng biến sắc, hắn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng nổ, vết nứt bỗng nhiên nổ tung! Vi Thắng lùi lại sau một bước, máu từ khóe miệng trào ra, tạo thành vệt. Vi Thắng bị thương không chút tức giận, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Định Chân!

Tâm tính kiên nghị, thực sự là một mầm cây tốt…

Định Chân không nhịn được mà khen thầm một câu, chỉ tiếc…

Ánh mắt vốn ôn hòa hiền hậu của Định Chân bỗng xuất hiện dị sắc!

Sắc mặt Băng Diệu giờ đây rất khó coi, đánh tới lúc này rõ ràng thực lực của đối phương hơn xa hắn. Lam nhân mất đi đồ đằng, hơn vạn năm sống ở sâu trong Vân Hải, vô hình chung đã làm bọn họ thụt lùi rất nhiều.

Sự thụt lùi này được thể hiện ra rất rõ ràng khi đối mặt với những môn phái đỉnh cấp như Huyền Không tự.

Bất luận thế nào cũng không thể để hắn chạy thoát!

Băng Diệu hiểu rất rõ, nếu như để đối phương chạy thoát thì tai họa ngập trời sẽ ập xuống đầu lam nhân. So sánh với Huyền Không tự, bộ lạc lam nhân giờ giống như một đứa trẻ gầy yếu.

Thế nhưng giờ đây chúng ta đã tìm thấy Lam rồi!

Băng Diệu tin, khi bộ lạc lam nhân đã tìm được Lam, nhất định một lần nữa sẽ trở nên cường đại, giống như một vạn năm về trước!

Nhưng vẫn cần phải có thời gian. Nhất định không thể để người này sống sót rời đi!

Băng Diệu cảm thấy bản thân chẳng bao giờ có được tín niệm kiên định như thế, hai mắt hắn ngời sáng, xanh thăm thẳm giống như toàn bộ tạp chất đều biến mất, phản chiếu những điểm sáng không bờ bến kia.

Băng lam lạnh lẽo từ dưới chân Băng Diệu bay lên.

Hai mắt Băng Diệu khép hờ, vung hai tay lên, mười chùm sáng màu lam giống như những chiếc rễ chui vào trong hắc ám.

Định Chân biến sắc, hắn không ngờ đối phương lại muốn liều mạng! Băng Diệu không giữ lại chút nào, lần đầu tiên thiền tâm của Định Chân xuất hiện dao động.

Chút ba động này là sơ hở cực kì trí mạng!

Bỗng Băng Diệu mở mắt, trong mắt chợt lóe lên lam quang, chùm sáng lam sắc trong tay hắn không hề có dấu hiệu báo trước nổ tung tóe!

Nhìn rộng ra có thể thấy khắp nơi là những sợi lam quang đứt gãy, chung snó giống như tơ chậm rãi bay xuống.

Trong mắt Định Chân hiện lên vẻ dè chừng và sợ hãi, linh lực điên cuồng quán nhập vào mộc chùy trong tay.

Bộp bộp bộp!

Mỗi cái đập, điểm sáng phiêu phù trong không trung lại lóe lên, bành trướng ra một chút.

"Nghiệp hỏa!" Mặt Tông Như tái nhợt, vừa bị thương khiến giọng của hắn khàn khàn.

Vốn Tả Mạc còn muốn trốn nhưng cả Tông Như và Vi Thắng đều bị thương khiến việc muốn bỏ trốn bị hắn ném lên chín tầng mây. Thù mới thù cũ chất đầy trong lòng, hắn nhìn chằm chằm Định Chân, ý đồ muốn tìm cơ hội đánh lén đối phương một cái!

Khi hắn nhìn thấy nghiệp hỏa thì không khỏi giật mình, cười nham hiểm.

Chơi với lửa! Ai có thể so với hắn chứ?

Dù cho đối phương là lão quái nguyên anh kỳ hắn cũng không sợ! Con đường hắn đi bắt đầu chính là chơi đùa với lửa.

Nghiệp hỏa là một loại hỏa cực kì thâm độc của thiện tu, một khi nhiễm phải sẽ khiến hồn phách biến thành tro bụi, ngay cả tu giả nguyên anh kỳ cũng rất sợ nó!

Nhưng Tả Mạc không sợ!

Tuy nghiệp hỏa rất lợi hại nhưng chỉ là lục phẩm hỏa diễm, cùng bậc với đại nhật văn diễm, huống hồ trên người hắn còn có kỳ bảo thái dương tinh loại!

Thực lực song phương cách nhau quá xa, dù cho thủ đoạn khống chế lửa của Tả Mạc có cao hơn đối phương cũng không có chút cơ hội thắng nào.

Nhưng sao Tả Mạc lại cười nham hiểm như thế, hắn sao có thể cứng đối cứng với Định Chân chứ?

Suy đoán lúc đầu của đại sư huynh là để Tả Mạc hiểu rõ chênh lệch của hai bên, sau đó là Tông Như Vi Thắng ra tay, một chiêu đã bị thương càng khiến Tả Mạc hiểu rõ hơn. Cứng đối cứng tuyệt đối không có chút cơ hội nào, hắn kiềm nén chiến ý trong lòng, chờ đợi cơ hội!

Hắn giống như một con độc xà đang ẩn mình trong bóng tối, chờ cơ hội đánh ra một kích trí mạng!

Khi hắn nhìn uy thế của những điểm sáng tăng vọt, như thủy triều dâng trào.

Không chút do dự, hắn mạnh mẽ ra tay!

Đột nhiên hai tay mở ra, đại nhật văn diễm trong nháy mắt không hề giữ lại nở ra, tầng tầng hoa văn hỏa diễm đột nhiên nở tung!

Trong bóng tối, trong nháy mắt Tả Mạc bị đại nhật văn diễm thôn phệ biến thành hỏa nhân, từng vòng hoa văn lửa sáng ngời, vô cùng chói mắt!

Nghiệp hỏa khắp trời liền bị kiềm chế!

Nghiệp hỏa là cực âm chi hỏa, đại nhật văn diễm là chí dương chi hỏa, khi đại nhật văn diễm nở ra thì nghiệp hỏa trên trời liền bị kiềm chế!

Đây là va chạm thông thường nhất của trời đất!

Định Chân trong Đăng Hỏa Phạn giới mặc dù có nghiệp hỏa nhưng không phải lấy nghiệp hỏa là chính, hắn không dồn quá nhiều tâm sức cho việc tế luyện nghiệp hỏa. Nghiệp hỏa hung ác, thương không được thiện tu yêu thích, điều này khiến Tả Mạc có thể lợi dụng được.

Thời gian bị kiềm hãm quá ngắn, nhưng chính trong khoảng thời gian này, những chùm lam sắc vô lực kia chầm chầm bay xuống chạm đất!

Sắc mặt Định Chân đại biến!

Sao có thể!

Tên gia hỏa này… Mình lại không nhận ra hắn có chút đặc biệt nào!

Định Chân không tin vào mắt mình, hắn đã đối mặt với mấy người Tả Mạc vài lần nhưng mỗi lần hắn đều tập trung chú ý lên người Vi Thắng và Tông Như, không để ý nhiều tới Tả Mạc. Trong mắt hắn, Tả Mạc không quá nổi bật.

Nhưng chính thiếu niên bình thường không thể bình thường hơn được lại đánh cho hắn một đòn trí mạng!

Thật âm độc! Lại có thể ẩn dấu lâu như vậy, hàn ý nổi lên trong lòng Định Chân. Nhưng lúc này hắn không có thời gian để nhìn ngắm Tả Mạc nữa, những chùm tơ sáng màu lam vô lực nhu nhược kia khiến hắn cảm giác được sự nguy hiểm!

Chùm tơ sáng màu lam vừa chạm đất liền biến vào lòng đất. Rất nhanh, từng chùm màu lam từ mặt đất trồi lên!

Cảm giác nguy hiểm càng ngày càng mãnh liệt, hắn cảm thấy bản thân như đáng đứng ở mỏm núi, hơi vô ý chút liền ngã xuống vực sâu vạn trượng. Trên trán Định Chân đã xuất hiện những giọt mồ hôi, mặt trắng bệch

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng những chồi màu lam này đang phá hủy Đăng Hỏa Phạn giới của hắn, dễ dàng giống nhưng đâm vào đất vậy!

Cái này… Đây là cái gì?

Vô số sợi tơ chìm vào trong đất, sinh ra vô số chồi màu lam! Trong nháy mắt, Đăng Hỏa Phạn giới của hắn đã thủng lỗ chỗ!

Cứ như thế mà bị phá…

Trong nháy mắt, trong lòng Định Chân cảm thấy hoảng hốt. Hai mươi năm trước, hắn lĩnh ngộ được giới của mình, hắn gọi nó là Đăng Hỏa Phạn giới. Hai mươi năm sau đó hắn dồn toàn bộ thời gian và tinh lực để hoàn thiện nó.

Nó càng ngày càng cường đại, càng ngày càng hoàn thiện, hắn vô cùng tin tưởng tu giả nguyên anh kỳ cũng không thể nào phá được Đăng Hỏa Phạn giới của hắn!

Lỗ hổng tràn ngập, Đăng Hỏa Phạn giới không ngừng run rẩy, điểm sáng le lói, trong lòng Định Chân bỗng hiện lên một hình ảnh, nến tàn trong gió!

Trong nháy mắt hắn già đi rất nhiều, da nhẵn bóng rất nhanh liền bị nhăn đi!

Tâm hắn như tro nguội!

Hắc ám tán đi, điểm sáng tắt, phạm xướng tiêu tịch, mộc chùy trong tay Định Chân gãy, mõ vỡ vụn thành mấy chục khối, tung tóe khắp nơi.

Mắt Định Chân thoáng nhìn qua Tả Mạc.

Đột nhiên trong mắt hắn hiện sự âm độc, từng hoa văn hình giun hiện lên trên mặt hắn, nhìn mà phát sợ!

Chính là hắn! Chính là hắn đã phá hủy Đăng Hỏa Phạn giới của mình!

Sắc mặt Tông Như biến đổi: "Không tốt! Hắn bị tâm ma tấn công!"

Chưa dứt lời, Định Chân liền biến mất!

Băng Diệu vừa ra tay cảm thấy rất mệt mỏi, khi nhìn thấy Định Chân biến mất liền biến sắc nhưng ngay cả đầu ngón tay hắn cũng không nhấc lên nổi.

Tả Mạc phản ứng cực nhanh, Tông Như chưa nói xong hắn đã nhận ra được nguy hiểm, chuẩn bị chạy trốn. Nhưng trong giây lát, hắn nghĩ đến phía sau…

Vi Thắng Tông Như đã mất khả năng chiến đấu, A Quỷ từ sau lần ra tay trước thì rơi vào yên lặng, đám nhỏ…

Trong nháy mắt máu nóng tràn ngập trong đầu Tả Mạc, không thể lùi được!

Không kịp đem thần lực chuyển hóa thành ba lực, không cố được nhiều như vậy, thôi động thần lực, với một tư thế kì dị đột nhiên hắn bay về phía Định Chân!

Đọc truyện chữ Full