Tả Mạc cẩn thận tiến tới.
Địa phương quỷ quái này thật khó khiến người ta yên tâm, dù cho hoả diễm Phần Thần đã tắt từ nhiều năm trước, trải qua vô số năm kìm nén trong tuyệt vọng, giống như tảng đá ở trong lòng Tả Mạc.
Thần kinh Tả Mạc căng như dây đàn.
Vừa rồi khoé mắt hắn hình như có đồ vật gì đó dao động, trong hoàn cảnh ớn lạnh áp lực như này, tim Tả Mạc không khỏi đánh trống. Lau mồ hôi trên trán, thật vất vả mới bình tĩnh lại được, miễn cưỡng mới có thể bình tĩnh được. Địa phương này thật quỷ quái! Thực sự không thể tưởng tượng được những người trước đây bị giam giữ tại Phần Thần cảnh sống như thế nào nữa!
Bước vài bước về phía trước, Tả Mạc cuối cùng cũng hiểu những đồ vật kia là cái gì.
Nguyên là một đống hài cốt, Tả Mạc sợ bóng sợ gió rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hẳn đây là hài cốt của những kẻ năm đó bị giam giữ tại Phần Thần cảnh bị hoả diễm thiêu đốt. Tả Mạc thầm lắc đầu, nhìn qua không biết bên trong có những gì.
Hắn cúi người xuống, theo thói quen bắt đầu tìm kiếm.
"Ồ!"
Khi tay hắn động vào hài cốt thì cảm thấy sự khác thường. Thần sắc biến đổi, vội vàng nhặt một chiếc xương lên, đưa tới trước mặt, xem xét một cách cẩn thận.
Chiếc xương này hẳn là xương cánh tay, so với xương cánh tay bình thường không có sự khác biệt nào, nhưng vừa cầm trong tay thì có thể cảm giác thấy sự khác biệt. Nó vô cùng nặng, so với xương cánh tay bình thường thì nặng gấp bốn năm lần. Xương không trắng bệch như bình thường mà xen lẫn là màu xanh sẫm hiếm có, bên ngoài còn có những hoa văn màu đỏ tinh tế, chất xương như ngọc như sứ.
Tả Mạc lại nhặt một chiếc xương khác lên, đập hai chiếc xương vào nhau.
Đinh!
Âm thanh trong vắt vang lên.
Không hề có dấu hiệu báo trước, một luồng âm thanh vô hình đột nhiên bạo phát, ầm ầm kéo tới trước mặt hắn! Tả Mạc không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, chỉ nhìn thấy trước mắt kim quang lóng lánh làm mắt hắn cảm thấy đau đớn, thái dương trên đầu cảm thấy nguy hiểm, tự động hộ chủ.
Tả Mạc giật nảy mình suýt thì quăng hai chiếc xương trong tay đi!
Nhưng rất may phản ứng cực nhanh tiếp theo của hắn khiến nó ngừng lại!
Đợi khi hắn bình tâm lại, hai mắt loé sáng, chỉ hận không thể đem hai chiếc xương trong tay nuốt vào bụng.
Bảo bối!
Tuyệt đối là bảo bối!
Tả Mạc cũng không biết mình đã nói câu này bao nhiêu lần rồi.
Tục! Quá tục!
Nhưng hắn không nhịn được mà hô lên, vẻ mặt hám tiền lộ ra, đầy thích thú mà vuốt ve ngọc cốt trong tay, trong lòng tràn đầy cảm khái!
Đại năng chính là đại năng à, chết đi rồi nhưng ngay cả xương cũng không giống bình thường, lại có thể mạnh mẽ như vậy!
Tả Mạc cẩn thận từng li từng tí một nhặt từng chiếc ngọc cốt dưới đất lên, vô cùng cần thận. Nhặt mấy chục chiếc ngọc cốt lên, bỗng Tả Mạc nhìn thấy một vật rất hấp dẫn.
Đây là cái gì?
Tả Mạc phấn chấn vội vàng nhặt lên phủi bụi đi.
Một cái mặt nạ bằng đồng thau!
"Thật là xấu!" Tả Mạc thầm nói, cầm mặt nạ trong tay cảm thấy băng lãnh, bắt mắt nhất chính là hai viền mắt trống không. Trên mặt nạ điêu khắc một cái miệng rất lớn, giống như đang cười nhạo mà lại có vẻ dữ tợn, lộ ra hai hàng răng nanh sắc bén của dã thú đang cắn một mũi tên. Trên mũi tên không biết do thuốc gì nhuộm mà có màu đỏ.
Phong cách điêu khắc rất thô kệch, hoàn toàn không có chút tinh tế nào nhưng lại cảm thấy được sự hoang dã từ thời viễn cổ.
Đây có thể là một kiện bảo bối?
Tả Mạc không xác định nổi.
So sánh với ngọc cốt thì mặt nạ đồng thau không có gì nổi bật, nó giống như một chiếc mặt nạ bằng đồng thau bình thường. Tả Mạc thậm chí còn không cảm nhận được chút dao động nào trên mặt của nó.
Nhưng nếu đã có thể tồn tại tới bây giờ thì hẳn nó phải còn chút giá trị nào đó.
Hơn nữa Phần Thần cảnh khô nóng, mặt nạ lại truyền tới cảm giác lạnh lẽo khiến Tả Mạc cực kì sảng khoái, hắn không nói nhiều, thử đeo mặt nạ vào mặt.
Cảm giác mát mẻ truyền tới, Tả Mạc cảm thấy thoải mái không nói nên lời, cả người vô cùng thoải mái, cảm giác ức chế trong lòng cũng giảm đi không ít.
Đồ tốt!
Tả Mạc bắt đầu cảm thấy thích chiếc mặt nạ này.
Cảm giác chiếc mặt nạ này mang lại không nồng nhưng lại thấm sâu vào tận xương cốt, thần chí cũng trong sáng hơn nhiều. Pháp bảo chủng loại thanh tâm minh thần luôn được thị trường săn đón, không những có lợi đối với tu luyện ngày thường mà trong chiến đấu còn có tác dụng phi thường, có thể giảm được uy lực ảo thuật của đối phương, có thể trợ giúp thi triển pháp quyết.
Chiếc mặt nạ này có thể khắc chế ảnh hưởng của Phần Thần cảnh, riêng ở điểm này đã đủ để Tả Mạc vô cùng yêu thích.
Phần Thần cảnh là nơi nào chứ?
Những pháp bảo phổ thông ở nơi này chỉ có tác dụng vô cùng yếu ớt, hầu như không có!
Bảo bối tốt bảo bối tốt!
Tả Mạc mừng rỡ một lần nữa tìm kiếm khắp Phần Thần cảnh, không phát hiện thêm được gì. Mặt đất của Phần Thần cảnh cứng như sắt, đừng nói là đào, muốn lưu lại vết cũng không phải việc gì dễ dàng, Tả Mạc chỉ có thể nhìn và thở dài.
Tả Mạc vô cùng đắc ý không hề để ý tới, sức mạnh của thần điện đang giảm xuống với tốc độ kinh người.
Những tu giả đang chiến đấu cảm nhận được trước tiên, bất luận là người thủ cảnh ở trước mặt hay các loại bẫy rập, uy lực đều giảm mạnh!
Những kẻ này đều người từng trải, lão luyện thành tinh, nhất thời biết được chuyện gì đang xảy ra.
----------------------------
"Sức mạnh của Thần điện đang yếu đi!" Lê Thứ nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói.
Thân trưởng lão hừ lạnh, giọng đầy sát khí xen lẫn lo lắng: "Hắn đắc thủ rồi!"
Đột nhiên tốc độ của bọn họ bạo tăng!
Đồng thời lúc đó, thích khách mặt nạ đột nhiên phát lực phá vỡ Canh Kim mật cảnh.
Trung niên nam tử giờ phút này đầy nôn nóng nói: "Nhanh lên một chút! Tên hậu duệ của bộ lạc Thái Dương đắc thủ rồi!"
Thích khách Mặt Nạ không nói nhiều, xách trung niên nam tử bằng một tay, thi triển thân pháp biến mất.
Ở chỗ khác, mấy nhóm người đồng thời đi vào đang giữ khoảng cách với nhau, trong mắt đầy địch ý. Nhưng bọn họ chưa chém giết vì cho tới bây giờ chưa có ai thu hoạch được gì.
Mọi người vì bảo bối mà đến, không trông thấy lợi thì không nên vọng động.
Tất cả nhanh chóng thi triển thân pháp, tốc độ rất mau được đẩy tới cực hạn.
Dọc đường đi có thể thấy những vết tích, hiển nhiên là đã có người đi trước, sắc mặt mọi người lúc này đều không tốt.
"Mẹ kiếp!" Nếu như để ông mày biết rõ là ai thì ta sẽ chặt tay hắn!" Một người trong số họ oán hận nói.
"Có phải là do mấy lão nguyên anh giở trò không?" Có ai đó hỏi.
"Nguyên anh thì sao chứ? Nguyên anh có thể độc chiếm à? Không hiểu quy củ giang hồ à! Bọn họ ăn thịt thì cũng phải lưu lại cho chúng ta bát canh chứ!" Ngay lập tức có người bất mãn nói.
Không ai phụ hoạ nhưng đều ra vẻ tán thành. Có thể tiến vào đây đều là những cao thủ thanh danh tại Vân Hải, tốp mười đã tới vài người, những kẻ khác có thể là do ở xa hoặc đang bế quan không tới kịp, không thì nhất định sẽ tới đủ.
Bình thường những cao thủ này mắt đều cao hơn đầu, vô cùng kiêu ngạo, lần này tiến vào thần điện cũng ôm hi vọng cực lớn.
Ai biết được, bọn họ chết đi sống lại mấy lần, gặp biết bao nguy hiểm vậy mà chưa hề kiếm được chút nào.
Mấy nơi khả năng có bảo bối cao đều đã bị người đi trước tìm qua, có nơi còn khoa trương tới mức mặt đất bị cày hết lên.
Điều này khiến rất nhiều người cảm thấy choáng váng, này còn là con người sao? Tầm bảo mà làm như vậy? Đất bị cày xới tới ba tấc khiến rất nhiều cảm thấy ngượng ngùng.
Rất nhiều người mặt đen như đít nồi, nộ hoả trong lòng dân cao, nghịch huyết dâng lên đầy cổ, còn gì uỷ khuất hơn chứ?
Một trong số bọn họ liều mạng thôi động linh lực, dọc đường căn bản không dám dừng lại.
Tốt nhất là đừng bị tên gia hoả này đụng vào!
Bằng không…
Ăn của ông mày thì nhổ ra cho đây!
Mỗi người đều thầm nghiến răng nghiến lợi thề trong lòng, nhất trí tới lạ thường. Bọn họ đều là kẻ có thực lực khá xuất sắc, lửa giận ầm ầm trong lồng ngực khiến sức mạnh mà họ bộc phát ra không nghĩ cũng biết. Hơn nữa sức mạnh của thần điện đang dần yếu đi khiến dọc đường bọn họ tiến lên vô cùng dễ dàng!
Nếu từ trên không nhìn xuống là có thể thấy, toàn bộ tu giả của Thái Dương thần giống như thuỷ triều, đang điên cuồng bay về phía Tả Mạc.
Mà người gần nhất là ba người Thân trưởng lão!
Tả Mạc cảm thấy mỹ mãn rời khỏi Phần Thần cảnh, nguyên bản hắn chỉ định thăm dò một chút, không nghĩ tới lại thắng lớn như vậy, trong lòng vui sướng ra sao có thể nghĩ được.
Thoả mãn không gì sánh bằng!
"Nghiệp chướng! Cuối cùng lão phu cùng tìm được ngươi! Ta xem ngươi chạy tới đâu được!"
Bỗng giọng nói âm trầm đầy phẫn nộ từ đằng sau truyền tới, sắc mặt Tả Mạc không khỏi đại biến!
Chết tiệt!
Muốn mạng ta sao!
Hắn phản ứng cực nhanh, thấy tình thế không ổn liền không dài dòng, đang chuẩn bị thôi động Minh Hư Dực chạy trốn thì hoảng sợ phát hiện ra không biết từ lúc nào, ba lực trong cơ thể một lần nữa lại hoá thành thần lực!
Tình huống này nhất thời khiến hồn phách Tả Mạc bay lên tận trời xanh!
Thần lực hoá thành ba lực không cần nhiều thời gian nhưng vào đúng lúc này thì thật là trí mạng!
Trong chớp mắt, ba người Thân trưởng lão đã bao vây hắn.
Trong lòng Thân trưởng lão vui sướng không nói nên lời, nhìn thấy thái dương tinh loại trên đầu Tả Mạc, mắt đầy yêu mị, tràn ngập tham lam nói: "Nguyên lai là thái dương tinh loại! Ta còn cho rằng đó là hậu duệ của bộ lạc Thái Dương, ngươi thật may mắn, lại có được dị bảo này!"
Trên mặt Lê Thứ và Lữ Chấn cũng hiện lên sự kích động, bọn họ như lâm đại địch, e sợ sẽ sơ hở khiến đối phương có cơ hội chạy mất. Lê Thứ càng thêm thận trọng, ánh mắt tập trung vào chiếc mặt nạ đồng thau trên mặt đối phương, không biết vì sao, trong lòng hắn lại cảm thấy chút sợ hãi.
Sự sợ hãi này không biết đến từ đâu, hắn vội vàng tập trung tinh thần, có trưởng lão ở đây, đối phương tuyệt đối trốn không thoát!
Thân trưởng lão thản nhiên nói: "Ngoan ngoãn đem tất cả bảo bối đưa ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!"
Tâm Tả Mạc không khỏi trầm xuống, cười khổ một tiếng!
Quả nhiên là người chết tài, chim chết vì mồi!
Uy áp của nguyên anh kì giống như một toà núi trực tiếp đè xuống. Tả Mạc không thể thở nổi! Càng khiến Tả Mạc cảm thấy không ổn chính là thái dương tinh loại đang co lại, nó đối với uy áp này lại không có chút phản ứng nào!
Chỗ dựa cuối cùng cũng vô dụng, Tả Mạc không còn chút hi vọng.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt của Thân trưởng lão đại biến.
"Tất nhiên phải giao ra đây nhưng xem ra cái mạng nhỏ của người ta nghĩ cũng không cần phải lưu lại. Một gã trung niên mặc thái cực bào chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt Tả Mạc, hắn đột nhiên đi ra giống như từ không khí hiện ra vậy.
"Lời của Diệp huynh thật đúng ý ta!"
Một lão giả cầm trúc trượng trong tay từ góc phòng đi tới.
Sắc mặt Tả Mạc xám ngoét lại.
Nguyên anh! Tận hai nguyên anh!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 502: Vui quá hoá buồn
Chương 502: Vui quá hoá buồn