DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Thế Giới
Chương 420: Rất bình thường

Ý nghĩ điên cuồng này vừa sinh ra đã chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc Tả Mạc.

Toàn bộ tạp niệm đều bị hắn vứt qua một bên, trên thực tế, thời khắc nguy hiểm như này mà có thể tìm được biện pháp nên hắn đã đặt cược toàn bộ vào đó, hắn không còn sự lựa chọn nào khác!

Cận kề nguy hiểm, ngũ hành lưu ly châu tuỳ lúc có thể bị đại nhật văn diễm thôn phệ. Ngũ hành lưu ly châu là tấm lá chắn cuối cùng của hắn, một khi nó bị đại nhật văn diễm thôn phệ thì ngọn lửa điên cuồng đó ngay lập tức sẽ nhấn chìm hắn.

Trong phút chốc mắt Tả Mạc trở nên đỏ bừng.

Hắn dồn tất cả sức mạnh còn lại của bản thân, đồng thời thi triển sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể!

Đại nhật văn diễm mất đi sự khống chế nhanh chóng tăng mạnh, bao phủ cả người hắn. Từng vòng hoa văn kim sắc diễm, phân biệt rõ ràng với tần suất bùng lên giống nhau, tựa như một cầu vồng kim sắc, cực kì mê người.

Nhưng Tả Mạc lại không có tâm tình để thưởng thức sự mỹ lệ của đại nhật văn diễm, sức mạnh của hắn đang rất nhanh biến mất.

Thần thức và linh lực quấn lấy nhau, trong phút chốc tán ra vô số luồng, giống như mưa, thâm nhập vào từng ngóc ngách trên cơ thể hắn. Chúng giống như mưa bụi, nhanh chóng tiến vào trong máu thịt của Tả Mạc.

Bùng!

Tả Mạc chỉ cảm thấy cả người giống như nổ tung, đầu óc trống rỗng!

Đồng thời lúc đó, đại nhật văn diễm bao phủ cả người Tả Mạc ngừng bùng cháy, ngũ hành lưu ly châu trong cơ thể cũng dừng chuyển động. Giờ đây, tất cả mọi hoạt động trong cơ thể Tả Mạc đều ngừng hoạt động, thời gian như ngừng trôi.

Rắc!

Âm thanh vỡ ra rất nhỏ phá vỡ sự yên tĩnh quỷ dị này. Không hề có dấu hiệu báo trước bên trong chân trái hắn nổ tung ra, nhưng huyết vụ phun ra đang bị một sức mạnh vô hình nào đó trói buộc, hình thành nên những huyết châu nhỏ như hạt gạo.

Ba ba ba!

Một loạt âm thanh vỡ nát vang lên, bên trong cơ thể Tả Mạc rất nhiều chỗ không ngừng vỡ vụn. Huyết châu dọc theo hai chân Tả Mạc chảy xuống dưới.

Kinh mạch, khớp xương, nội tạng…

Ba ba ba ba…

Cột sống của Tả Mạc như sắp vỡ ra, cả người hắn run rẩy nhưng đại nhật văn diễm lúc này giống như bị đóng băng, không nhúc nhích gì.

Khi hạt huyết châu cuối cùng xuất hiện ở trên mi tâm của Tả Mạc thì thân thể hắn mới trở nên bình thường lại.

Mặt Tả Mạc không buồn không vui, thần sắc hờ hững.

Tê!

Đại nhật văn diễm vô cùng cuồng bạo nhanh chóng bị hút vào trong người, vừa hút vào trong chúng biến thành ba mươi sáu luồng nhập vào trong ba mươi sáu hạt huyết châu.

Huyết châu đỏ sẫm bị phủ lên một tầng phấn vàng, hào quang màu vàng chói sáng.

Sáu loại biến hoá của đại nhật ma thể như tuyết lở biến mất, linh giáp trên người hắn cùng với các loại pháp bảo đều hoá thành tro bụi, duy nhất còn tồn tại chỉ có giới chỉ trên tay hắn.

Tả Mạc ở trong bão cát lúc này giống như người thường, cả người không có chút khí tức nào. Duy nhất làm người ta cảm thấy sợ hãi chính là cặp mắt của hắn, cặp mặt hờ hững không một chút xao động.

Bão cát cuồng bạo vô cùng nhưng vẫn chỉ có thể gào thét bên ngoài một trượng xung quanh hắn.

Trong phương viên một trượng, vắng lặng đến sợ.

Quái thi nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, giống như trên mặt Tả Mạc đang mọc hoa vậy, cặp mắt xám trắng hiếm thấy toát lên vẻ suy tư.

----------------------------

Không biết mất bao lâu, khi Tả Mạc khôi phục lại, hắn nhận thấy rất nhiều ánh mắt tràn ngập quan thiết nhìn mình.

"Sao nhìn ta như thế?" Tả Mạc vô thức hỏi, bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt hắn trở nên đỏ bừng. Với tốc độ nhanh nhất hắn lấy một bộ quần áo từ trong giới chỉ ra mặt vào ngay lập tức.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Đầu hắn choáng váng đến hồ đồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trong giây lát hán nghĩ tới tràng cảnh lúc trước, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bão cát! Không sai! Vừa rồi bản thân còn ở trong bão cát!

Bản thân không phải gặp phiền phức gì chứ?

Có chuyện gì thế?

Sắc mặt Tả Mạc khẽ biến, vội vàng kiểm tra thân thể mình.

Trong cơ thể trống không, so với lúc bình thường không có gì khác biệt, nhưng khi Tả Mạc thử điều động linh lực, mặt hắn tái đi!

Sao có thể như thế được?

Linh lực, thần thức và huyết nhục hoàn toàn hoà thành một thể!

Cái này… Cái này!

Linh lực trước đây của hắn giống như nước chảy bên trong kênh nhỏ, điều động cực kì tự nhiên dễ dàng. Nhưng giờ đây linh lực lại giống như một lớp màng sơn dính vào xương cốt huyết nhục, dính sền sệt vừa dày vừa nặng, lưu động cực kì chậm chạp.

Trước đây thần thức giống như vụ khí vô hình giờ đây lại giống như một chiếc lưới lớn bao lấy hắn, vô số chi nhánh thật nhỏ kéo dài khắp thân thể, từng khối huyết nhục của hắn

Quỷ dị nhất chính là thân thể hắn!

Đại nhật văn diễm bá đạo tuyệt luân không giống như trước đây chỉ ở trong đan điền, giờ đây nó ở trong huyết nhục khắp người hắn. Điều này làm cho mỗi khối huyết nhục đều như bị phủ một tầng kim sắc.

Cái này… Có chuyện gì xảy ra vậy?

Tả Mạc ngây ra như phỗng!

"Sư đệ, không có việc gì chứ?" Vi Thắng nhìn thấy Tả Mạc giật mình thì vội vàng hỏi. Mấy người bọn họ ở trong bão cát được lợi không ít nhưng tình huống của Tả Mạc lại có khác biệt, tất cả mọi người đều rất lo lắng.

Tả Mạc phục hồi tinh thần, nhìn thấy lo lắng toát lên trên từng khuôn mặt hắn gượng cười nói: "Không có việc gì không có việc gì!"

Nghe Tả Mạc nói không có việc gì, mọi người không khỏi thở phào.

Đoàn người giải tán đi, Tả Mạc đột nhiên thoáng nhìn qua quái thi đang thờ ơ đứng ở bên, trong lòng khẽ động, vội vàng chạy tới đó.

Vẫn dùng lực như thường ngày nhưng sao cảnh vật trước mắt nhoà đi!

Hắn giật nảy mình, còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì rầm một tiếng, giống như đụng phải cái gì, cảnh vật trước mắt tối đen.

Tả Mạc ngất đi!

Vô số cát nhỏ chảy vào miệng hắn, hắn mới hiểu ra mình đang ở đâu!

Bản thân sao lại đang ở trong cát!

Không cần hắn phải điều động thần thức, cảnh vật xung quanh dược truyền vào trong đầu hắn vô cùng rõ ràng. Hắn thực sự đang ngập trong cát! Bản thân sao lại cắm đầu vào trong cát thế này!

Rốt cuộc là sao?

Hắn không rõ, hai tay vô thức dùng lực, muốn từ bên trong cát thoát ra. Nào biết được hai tay hắn chưa hề phát lực, thân thể hắn đã giống như một loại phản lực, bay lên cao vài chục trượng.

Giữa không trung, Tả Mạc mặc cho vô số cát Kim Lưu đang từ trên người chảy xuống, vẻ mặt thất thần.

Ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra không?

Tả Mạc thất thần như một hòn đá từ không trung rơi xuống, khi còn cách mặt khoảng mười trượng hắn tuy rằng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng đã có thể khẳng định thân thể mình đã xảy ra biến hoá.

Đi xuống đã rồi nói tiếp.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tả Mạc thì mắt hắn hoa lên, đợi hắn nhìn rõ thì bản thân đã ở trên mặt đất!

Có quỷ rồi!

Tả Mạc giật mình!

----------------------------

"Đại nhân, lần này thu hoạch thật lớn!" Tạ Sơn vẻ mặt đầy kính nể.

"Đại nhân quả nhiên là kì tài ngút trời!" Tông Như chắp tay, vẻ mặt thành kính: "Vừa rồi ta không thể nhìn thấy rõ thân hình của đại nhân! Thật là đáng sợ!"

"Ta cũng không thấy rõ!" Tạ Sơn đồng cảm, hắn quay sang hỏi Vi Thắng: "Vi sư, người vừa rồi có nhìn rõ không?"

Vi Thắng lắc đầu, hắn không nói gì, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của Tả Mạc, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi! Vừa rồi trong tầm mắt của hắn chỉ thấy một hư ảnh cực nhạt!

Điều đó không có khả năng!

Vi thắng thất thanh hô lên, phải biết rằng, hắn nắm bắt vị trí của đối phương không chỉ đơn thuần dựa vào đôi mắt, mà còn cả kiếm ý! Trong nhận thức của hắn, tốc độ gì gì đó so với kiếm ý thì không thể nhanh bằng!

Thế như vừa rồi… Kiếm ý của hắn lại không theo kịp tốc độ của sư đệ!

Điều này có nghĩa là gì? Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng Vi Thắng! Một khi kiếm ý không theo kịp tốc độ của đối phương vậy không thể xác định vị trí của đối phương, ngay cả xác định cũng không thể thì đừng nói đến công kích!

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với sư đệ?

---------------------------

Tả Mạc khom lưng, cẩn thận từng li từng tí một nhấc chân lên, càng thêm cẩn thận mà bước đi, giống như cát dưới chân hắn chính là bảo bối vậy.

Ánh mắt mọi người xung quanh dần trở nên quái dị, đại nhân như nào lại có kiểu đi như con vịt thế này!

Tả Mạc không chú ý tới ánh mắt của mọi người, hắn đang tập trung toàn bộ chú ý vào hai chân của mình, chuyên chú tới mức nhập thần.

Cứ như vậy một bước sâu một bước nông mà đi tới trước mặt quái thi, Tả Mạc cuối cùng cũng thở dài một hơi.

"Có chuyện gì xảy ra với ta vậy?" Tả Mạc vừa gặp liền hỏi.

Kẻ này từng lừa dối bọn họ một lần, phải đem hắn kéo xuống nước, bây giờ thành ra như vậy không thể làm như không biết gì được!

Quái thi nghiêng đầu hỏi: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Tả Mạc trợn mắt: "Cơ thể của ta! Cơ thể của ta xảy ra chuyện gì?"

Hai mắt quái thi quét qua, nói: "Thân thể của ngươi rất bình thường."

Tả Mạc muốn thổ huyết, bình thường? Cái này cũng gọi là bình thường sao? Thế thân thể trước đây của tiêu giả gọi là gì? Không bình thường sao?

Nhìn thấy bộ dạng của quái thi, trong lòng Tả Mạc không nhịn được than thở, nghĩ cũng phải, bản thân đem hi vọng kí thác vào tên đồ cổ mấy vạn năm này, thật là quá ngu ngốc! Mấy vạn năm cũng đủ để đầu óc thối mất mấy lần!

Bất chợt Tả Mạc nhớ tới hai gã đồ cổ ở trong người mình, đồ cổ mấy ngàn năm trước so với đồ cổ mấy vạn năm thì còn bình thường hơn!

Hắn bỗng nhiên nhớ tới thời điểm liệt hoả thiêu đốt cả người, bản thân tựa hồ không thể hô hoán Bồ yêu. Nghĩ đến điều này, hắn không khỏi sợ hãi nhanh chóng chui vào thức hải hô hoán Bồ yêu.

Khi Tả Mạc nhìn thấy vẻ mặt rắm thối của Bồ yêu, bỗng hắn cảm thấy nó vô cùng thân thiết không nói nên lời.

Nhưng lời nói của Bồ yêu lại khiến hắn không thoải mái chút nào.

"Ta biết rõ ngươi muốn hỏi điều gì." Sắc mặt Bồ yêu ngưng trọng: "Biến hoá trong cơ thể ngươi là hiện tượng cực kì hiếm thấy, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Thần thức, linh lực, huyết nhục có thể cùng tồn tại nhưng không thể giao hoà giống như này thì ta chưa từng thấy qua."

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy rùng mình.

Sắc mặt Vệ cùng đầy nghiêm trọng: "Rất xin lỗi, đây cũng là lần đầu tiên ta trông thấy."

Mặt Tả Mạc vàng như đất.

Nhưng Vệ và Bồ yêu tốt xấu cũng là đồ cổ, hắn do dự một chút rồi nói: "Ta hoài nghi, tình huống hiện tại của ngươi giống như tu luyện giả thời viễn cổ vậy."

Bồ yêu ngẩn ra, như bừng tỉnh nói: "Không sai! Tình huống của ngươi không phải giống tu luyện giả viễn cổ sao? Tu luyện giả viễn cổ không có phân chia linh lực, thần thức và ma thể!"

Viễn cổ…

Cho dù Vệ và Bồ yêu chỉ suy đoán nhưng Tả Mạc không tự chủ được mà nhớ tới câu nói kia của quái thi, sắc mặt trở nên trắng bệch!

Một tên sống cách đây mấy vạn năm nói hắn rất bình thường…

Vậy ý nghĩa của nó chính là --- trong mắt quái thi, hắn với mình là cùng một dạng!

Đọc truyện chữ Full